Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 97: Chương 97

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 97: Chương 97


Cô hít sâu vài hơi, lại ép bản thân phải mạnh mẽ trở lại.

Cô quay mặt đi, giả vờ không vui: “Không nói thì thôi.”

Trạch Tâm Di gật đầu: “Tớ biết rồi.”

Ôn Nhiễm không hiểu “hướng đi tốt hơn” mà anh nói là gì.

Cô thực sự đã thay đổi, so với lần trước anh gặp cô ở Hộ Thành, sự thay đổi này còn nhiều hơn nữa.

Trạch Trình Kính liếc nhìn cô một cái rồi gật đầu.

Ôn Nhiễm sực tỉnh, nâng chén sứ nhỏ lên lắc lắc: “Đang ăn.”

“Được.”

Dù không biết Trạch Trình Kính đã sắp xếp gì nhưng Ôn Nhiễm vẫn không chút do dự gật đầu. Đó là sự tin tưởng đã có từ nhỏ.

Trạch Trình Kính cất điện thoại, khẽ cụp mắt nhìn Ôn Nhiễm, ngắn gọn nói: “Thầy có một khách hàng vô cùng quan trọng, chiếc nhẫn đặt làm riêng dự kiến hoàn thành vào giữa tháng này nhưng hiện tại vẫn chưa xong. Phong cách độc đáo của thầy chỉ có anh và em là có thể mô phỏng. Nhưng bây giờ anh phải lo chuyện hợp tác với SJP, việc này chỉ có thể giao cho em.”

Nhưng Nhan Vọng Thư lại đổi hướng: [Dù sao thì người trị được anh không nhiều, hiện tại chỉ có em, em có thể không giỏi sao?]

Anh cũng bảo vệ cô, nhưng không hạn chế cô tiếp xúc với góc tối của xã hội, thậm chí còn thẳng thắn bày tỏ cách anh đối mặt với nó.

Ôn Nhiễm ngẩn người, hóa ra cô đã hiểu sai sự do dự của anh.

Ôn Nhiễm lau miệng rồi bắt máy.

Khi Ôn Nhiễm trở về nhà, cô thấy một nhóm công nhân đang tiến vào khu vườn nhỏ.

Cô mím nhẹ môi, kiềm chế cảm xúc.

Anh chỉ có thể đề nghị: “Cố gắng giảm bớt thời hạn hợp tác.”

Trạch Trình Kính sững lại hai giây.

Cô nhìn vào màn hình, đôi má hơi ửng hồng, đôi mắt lấp lánh như những vì sao: “Vậy anh làm việc đi, em cũng chuẩn bị ngủ rồi.”

“Có phải họ làm khó em không?”

Ôn Nhiễm gật đầu.

Kết quả…

Nhan Vọng Thư hạ điện thoại xuống, ống kính hướng lên trần xe, có tiếng động nhỏ lọt vào.

Không đợi Nhan Vọng Thư phản ứng, cô dứt khoát cúp máy.

Anh thực sự có thể làm nhiều hơn nữa, khiến BNile tổn thất nghiêm trọng cũng không phải là không thể.

Trên bàn làm việc thứ ba của Bạch Vĩ Lương, Ôn Nhiễm tìm thấy bản thiết kế chiếc nhẫn “Liên Lý Chi” cùng sản phẩm vẫn chưa hoàn thiện.

Nhan Vọng Thư trực tiếp gọi video. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng Nhan Vọng Thư thì không như vậy.

Lại bị anh chiếm thế thượng phong.

lune: [Thế nên có thể hay không đều không quan trọng.]

Cô nghĩ mình đã phản pháo thành công. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhan Vọng Thư làm theo.

Hôm sau chuông báo thức reo, Ôn Nhiễm thức dậy.

Ôn Nhiễm: [Chưa xác định thời gian về.]

Nhưng hôm qua, khi Trạch Trình Kính giao cho cô tiếp tục hoàn thành tác phẩm của Bạch Vĩ Lương, ánh mắt lo lắng của anh khiến cô cảm thấy bất lực, khiến cô cảm giác mình không đủ khả năng gánh vác trách nhiệm trong mắt anh.

“Sư huynh.” Ôn Nhiễm kịp thời cắt ngang lời anh.

“Biết.” Ôn Nhiễm gật đầu: “Nếu có gì không rõ em sẽ lập tức liên lạc với anh. Anh cứ lo chuyện của anh, đừng lo cho em.”

“Nhiễm Nhiễm.” Anh thu lại vẻ bông đùa, cũng không vạch trần cô, dù sao nào có chuyện ăn uống trong phòng làm việc? Anh dịu dàng giảng đạo lý: “Ngủ sớm dậy sớm, chuyện sẽ không bị chậm trễ.”

Ôn Nhiễm thức dậy, gọi điện cho Trạch Tâm Di, hỏi về tình trạng của Bạch Vĩ Lương.

Anh thu lại ánh mắt, rút tay về, giọng điệu đã bình thản trở lại: “Em biết thầy để đồ ở đâu rồi chứ?”

Cũng chính lúc này cô mới nhận ra, hóa ra trong mắt Trạch Trình Kính cô vẫn luôn yếu đuối, mong manh như một cánh hoa trôi trên mặt nước, chạm nhẹ là vỡ.

Ôn Nhiễm nhớ lại câu nói tối qua của anh: “Biết người biết ta, đừng nhìn phiến diện.”

Thấy cô đờ ra, Nhan Vọng Thư tưởng cô không hiểu bèn giải thích: “Trước đây anh đã nói với em rồi, Carllyle phát triển đến ngày hôm nay đã phải thỏa hiệp rất nhiều, bây giờ bị các đối tác ràng buộc.”

Trước khi đi Ôn Nhiễm ôm lấy Trạch Tâm Di an ủi: “Tâm Di, đừng khóc, sẽ không sao đâu. Có chuyện gì ngoài việc báo cho sư huynh, cũng phải nói với tớ nữa nhé.”

Ôn Nhiễm gật đầu, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp.

Tâm trạng Ôn Nhiễm chùng xuống nhưng cô nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, đi rửa mặt.

Cô cau mày: “Nhưng hiện tại BNile nhất định phải đạt được thỏa thuận hợp tác với SJP.”

Nhan Vọng Thư không rõ nội tình nhưng với tư cách là đối thủ cạnh tranh, anh có ý thức tự giác, không dò hỏi tình hình nội bộ của công ty đối phương.

Cô lại hỏi: “Lần trước là BNile chủ động hủy bỏ hợp tác với SJP, giờ muốn khôi phục lại anh có đề xuất gì không?”

Đặt điện thoại xuống Ôn Nhiễm tiếp tục ăn.

Ôn Nhiễm lập tức tỉnh táo hẳn.

Đợi tài xế xuống xe anh mới nói: “Em có thể nói rồi.”

Anh yêu cô theo một cách khác với gia đình cô.

“Không như anh nghĩ đâu.” Ôn Nhiễm khẽ điều chỉnh lại cảm xúc: “Thầy em đang ốm nặng, tình hình khá nghiêm trọng. Hiện tại nội bộ BNile cũng không được ổn định.”

Đợi Trạch Trình Kính gọi điện xong Ôn Nhiễm mới lên tiếng: “Sư huynh, anh cần em làm gì?”

Nhan Vọng Thư nhíu mày: “Tại sao nhất định phải hợp tác với SJP? BNile chỉ cần chờ thêm một thời gian, sẽ có hướng đi tốt hơn.”

Ôn Nhiễm gọi dì giúp việc vào phòng: “Dì, lát nữa khi thanh toán cho công nhân, dì hãy vô tình nhắc đến việc dì từng bị ngã vì bậc thang hỏng này.”

Làm gì có?

Trạch Trình Kính và Ôn Nhiễm đi thang máy riêng xuống bãi đậu xe ngầm, lên xe.

“Những con đường chỉ có người thực sự từng bước qua mới biết bùn lầy sâu cạn thế nào.”

Anh lại hỏi: “Bên em mấy giờ rồi? Sao còn chưa ngủ?”

Thật ra Ôn Nhiễm cũng không tưởng tượng được, nếu là cô trước khi đến Hộ Thành gặp phải chuyện này sẽ phản ứng ra sao. Nhưng bây giờ cô nhìn thẳng vào Trạch Trình Kính, ánh mắt kiên định: “Em làm được, em sẽ hoàn thành tốt.”

Sau khi biết thân phận của cô anh vẫn suy nghĩ cho cô.

lune: [Em xem đi, em giỏi thế còn gì.]

Hiện tại Trạch Trình Kính vẫn chưa đủ vững vàng, nếu Bạch Vĩ Lương xảy ra chuyện những cổ đông vốn sẽ lập tức gây sóng gió.

Cô biết tầm quan trọng của việc này, không dám lơ là, không dám phạm sai lầm.

Sau khi xong xuôi cô thấy tin nhắn của Nhan Vọng Thư.

Hết giờ thăm mọi người chỉ có thể chờ bên ngoài phòng bệnh.

Nhan Vọng Thư nhìn dáng vẻ của cô, cũng không trêu nữa: “Biết người biết ta, đừng nhìn phiến diện.”

Câu nói này rất có lý nhưng Ôn Nhiễm lại nhớ đến thỏa thuận giữa Trạch Trình Kính và tổng giám đốc Hoàng.

Cô tắt chuông, mở điện thoại, phát hiện Nhan Vọng Thư đã gửi cho cô một tài liệu gần 3GB.

Trạch Trình Kính gọi điện xong liền dặn dò Trạch Tâm Di: “Tâm Di, em ở lại đây, nếu thầy có bất kỳ tình huống gì thì lập tức gọi cho anh.”

Biết anh vẫn chưa nguôi giận, Ôn Nhiễm liền làm nũng: “Sợ anh lo lắng nên báo với anh một tiếng, thời gian về chưa chắc chắn.”

lune: [Có thể hay không thì sao nào?]

Cô cảm thấy Nhan Vọng Thư thật tuyệt, liền nhắn lại, thẳng thắn khen anh.

Bạch Vĩ Lương vừa mới phẫu thuật xong, thời gian thăm nom chỉ có mười phút.

Một lát sau anh giơ điện thoại lên lại, trên tay có một mảnh giấy: “Lấy dự án ở nước F đổi lấy em, anh có đồng ý không?”

Cô hiểu rằng, lúc này càng phải chăm sóc tốt cho bản thân mới có thể làm tốt những việc này. (đọc tại Qidian-VP.com)

BNile là đối thủ thị trường của ‘Carllyle’, Nhan Vọng Thư dĩ nhiên hiểu khá rõ về nó.

Ôn Nhiễm tưởng anh cảm thấy dù có nói ra đề xuất cũng vô ích, dù sao cô chưa chắc đã thực hiện được.

Nhìn sắc mặt Ôn Nhiễm anh có thể đoán được đại khái tình hình.

Nhan Vọng Thư: “BNile không thể đi vào vết xe đổ của Carllyle.”

Trong lúc ăn cô tính toán chênh lệch múi giờ rồi nhắn tin cho Nhan Vọng Thư. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nơi này cô đã quá đỗi quen thuộc.

Từ khi quen biết anh, cô từng nghi ngờ năng lực của mình, cũng từng cố chấp chứng minh bản thân, vì thế mới phá vỡ rào cản trong lòng về thiết kế.

Cô cẩn thận nghiên cứu suốt vài tiếng rồi mới bắt tay vào làm.

Ôn Nhiễm ngẩn người, gõ chữ: [Em đâu có trị được anh?]

Nhan Vọng Thư muốn tranh giành người với ông Bạch, nhưng anh cũng là người biết nắm bắt thời cơ. Anh hỏi: “Anh có thể giúp gì không?”

Anh không tùy tiện đưa ra đề nghị, cũng không nghi ngờ cô có đủ năng lực thực hiện hay không mà là đang thúc đẩy cô tiến lên.

“Oh.” Ôn Nhiễm mím môi: “Vậy thôi.”

lune: [Em luôn ném một cái móc câu, đợi người ta cắn câu rồi lại quay lưng, dẫn người ta chạy theo em.]

Ôn Nhiễm trầm tư gật đầu.

Vừa dứt lời, cô rõ ràng thấy đuôi mày của Nhan Vọng Thư khẽ động sau đó khóe môi anh cong lên.

Vài câu đơn giản khiến tâm trạng Ôn Nhiễm sáng tỏ hơn rất nhiều.

Nhan Vọng Thư mặc vest chỉnh tề trông rất nghiêm túc, vậy mà lại nhướng mày trêu chọc: “Gọi một tiếng nghe ngọt nào.”

Dì giúp việc bưng chút đồ ăn vào, thấy Ôn Nhiễm đặt công cụ xuống mới mở miệng: “Nhiễm Nhiễm, cậu Trạch nói bệnh đau dạ dày cũ của con lại tái phát, giờ đã hơn năm tiếng kể từ bữa tối rồi. Dù có thức khuya cũng phải ăn một chút.”

Trạch Tâm Di nói vẫn không có chuyển biến.

Lúc đó cô gán câu này vào dạng “đe dọa” nhưng cô đã sai.

Trong màn hình, nét chữ trên giấy khiến Ôn Nhiễm nhận ra ngay lập tức, đó là của Bạch Vĩ Lương.

Dặn dò xong mọi việc Ôn Nhiễm đến xưởng của Bạch Vĩ Lương.

Bây giờ cô mới chợt hiểu ra ý nghĩa sâu xa hơn của câu nói đó.

Ôn Nhiễm: [Anh nghĩ em có thể làm được không?]

Anh đưa ngón tay chạm nhẹ vào môi, híp mắt, lấn tới: “Anh không nghe rõ.”

Ôn Nhiễm trầm tư vài giây, dần dần ghép lại các manh mối. (đọc tại Qidian-VP.com)

— Xin rộng lòng tha thứ, đôi bên không ai nợ ai.

Ôn Nhiễm nuốt nước bọt: “Chồng ơi, tạm biệt.”

Ôn Nhiễm suy nghĩ một chút, nghi hoặc: “Nhưng đây là quyết định của thầy, thầy chắc hẳn đã suy nghĩ rất kỹ mới đưa ra quyết định này.”

Đến gần nửa đêm cô vẫn còn trong xưởng làm việc.

“???” Ôn Nhiễm nghi hoặc: “Sao anh lại nói vậy?”

Dì giúp việc lúc này mới phản ứng kịp, vội gật đầu: “Hiểu rồi, dì hiểu rồi.”

Ánh mắt cô lướt qua cách bài trí trong phòng, bức tường kiên cường mà cô cố gắng dựng lên lập tức sụp đổ.

Vì chênh lệch múi giờ nên Nhan Vọng Thư không trả lời ngay.

“Nhiễm Nhiễm.” Anh đột nhiên gọi.

lune: [Em cũng rất tuyệt.]

Nhưng đột nhiên cô nhớ lại trận cãi vã hôm đó. Khi cô phát hiện anh cố ý lợi dụng mình, cô nói anh thật đáng sợ, còn anh đáp lại: “Anh có thể làm nhiều hơn nhưng anh không làm.”

“Hả?”

Cô cũng không giận, vì chính cô cũng biết mình còn quá non nớt trong lĩnh vực này.

Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.

Ăn xong, cô dọn dẹp đơn giản rồi về phòng rửa mặt đi ngủ.

Trạch Tâm Di gật đầu: “Được.”

Cô ngập ngừng một chút rồi nói: “Điều quan trọng nhất bây giờ là tái thiết lập quan hệ hợp tác với SJP.”

Gửi tin xong, cô đặt điện thoại xuống, tiếp tục ăn.

“Hửm?”

Nhan Vọng Thư vừa mở miệng lại nuốt lời vào, khẽ tựa ra sau, dáng vẻ không còn căng thẳng như ban nãy, ngược lại có chút do dự.

Khuôn mặt tuấn tú của Nhan Vọng Thư hiện lên trên màn hình, ngũ quan chiếm gần hết khung hình.

Nội dung là tư liệu chi tiết về SJP.

Ôn Nhiễm lắc đầu, những gì cô biết bây giờ chỉ là bề nổi, cô không biết cách nào để xoay chuyển tình thế.

Mới nhai được hai miếng điện thoại trên bàn đã rung liên tục.

Anh đang trêu cô.

Khác với Carllyle – một doanh nghiệp gia tộc, BNile có vốn đầu tư phân tán ngay từ đầu.

Nghe Trạch Tâm Di nói, bậc thang trong đình nhỏ bị hỏng, chính chỗ đó khiến Bạch Vĩ Lương vô tình trượt ngã.

Gia đình cô luôn bảo bọc cô trưởng thành, cô vô cùng biết ơn.

Nhìn vào màn hình điện thoại, cô đoán Nhan Vọng Thư đang ngồi trong xe, liền nói: “Nhan Vọng Thư, anh có thể tấp xe vào lề, ở một mình trong xe không?”

Ôn Nhiễm nhấn mạnh: “Nhớ đấy, phải làm như vô tình nói ra.”

Chương 97: Chương 97

Trạch Trình Kính vỗ nhẹ lên vai Ôn Nhiễm: “Nhiễm Nhiễm, đi theo anh.”

lune: [Nhiều nỗi sợ đến từ việc tiên đoán kết quả trước.]

Nói xong đôi mắt cô sáng hơn lúc trước, như phủ một tầng nước trong suốt.

Chỉ e có kẻ có ý đồ dò hỏi, cần phải phòng bị trước.

lune: [Cứ làm đi, chẳng thiệt đâu.]

Ôn Nhiễm tưởng anh đang động viên mình, bèn đáp: [Cố lên!]

Anh nhíu mày, quai hàm căng chặt, giơ tay nới lỏng cà vạt, động tác toát lên sự áp chế mạnh mẽ: “Có ý gì?”

Ôn Nhiễm nhớ lại, chính vì điều này mà anh muốn thâu tóm Giải trí Tinh Tinh.

Ôn Nhiễm gật đầu, khi nhìn lại Nhan Vọng Thư, cô có cảm giác như tìm được ánh sáng dẫn đường.

Thực chất anh luôn suy nghĩ cho cô.

Chưa đợi Ôn Nhiễm đáp lại, Trạch Trình Kính đã giơ tay, siết chặt vai cô: “Anh biết em đang lo lắng cho thầy, lại chưa từng đối mặt với tình huống như thế này, trong lòng chắc chắn hoang mang và sợ hãi. Nhưng Nhiễm Nhiễm, anh tin em làm được. Mấy ngày trước anh đã xem qua, chiếc nhẫn đã gần hoàn thành, em…”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 97: Chương 97