Bảo Bối Nhỏ Của Anh Nhan
Toàn Nhị
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 96: Chương 96
Lý Uyển là người dù không có lý do gì vẫn đứng về phía cô khi cô bị oan uổng.
“Nhưng các cổ đông không thể chờ đợi được.”
Cô đã từng có chút không thể chấp nhận được. Khi biết anh đã sắp đặt mọi thứ như một ván cờ, trong đầu cô đã có vô số suy nghĩ.
Tổng giám đốc Hoàng xua tay: “Mọi người đừng trách tôi nói khó nghe, các cô cậu còn trẻ, không hiểu hết mọi chuyện. Nhưng tôi thì khác, tôi phải nghĩ cho đại cục. Nếu ông Bạch hôn mê mười ngày nửa tháng, hoặc… Ai chà, công ty cũng phải có người quản lý chứ.”
Trên chiếc bàn dài màu gỗ đào, gần cửa sổ có một bó hoa cắm màu tím đỏ.
lune: [Dạ dày còn đau không?]
Ánh mắt ông ta nhìn Trạch Tâm Di đầy ẩn ý: “Chuyện lớn như vậy giao cho một đứa trẻ, nó có thể xử lý gì được? Cậu nhìn xem, Tâm Di bị dọa thành bộ dạng gì rồi.”
Cô có thể nghe ra hàm ý trong lời nói.
Vậy nên cô cuối cùng cũng đã thực sự hiểu Nhan Vọng Thư.
“Một tháng là quá lâu.” Tổng giám đốc Hoàng cứng rắn nói: “Nửa tháng, Trình Kính, tôi chỉ có thể cho cậu nửa tháng.”
Cô đã được gia đình bảo vệ từ nhỏ, ai cũng nói cô dễ gần, không có tính xấu.
Sắc mặt ông Hoàng rất khó coi, liếc Ôn Nhiễm một cái, hỏi: “Cô là ai?”
Sau đó bệnh dạ dày của cô lại tái phát.
Anh có thể yêu cô bao lâu?
Ôn Nhiễm chạy thẳng đến cửa kính phòng bệnh, áp sát vào nhìn vào bên trong.
Cuối cùng vẫn bị ông ta biết.
“Chuyện của thầy không thể lộ ra ngoài, nếu không BNile sẽ chịu thiệt hại.” Trạch Trình Kính đứng trước tấm kính nhìn vào phòng bệnh: “Hơn nữa, nếu hội đồng quản trị bỏ phiếu thì chúng ta sẽ không có cơ hội thắng.”
Trạch Tâm Di lập tức chạy đến bên cạnh Trạch Trình Kính: “Anh, sao anh lại đồng ý với ông ta? Tại sao nhất định phải hợp tác với SJP?”
Trẻ như vậy sao?
Tổng giám đốc Hoàng không kiềm chế được mà cười nhạt: “Ví dụ như việc hợp tác với SJP bị chấm dứt. Đây vốn là đối tác tốt nhất để BNile tiến vào thị trường trong nước.”
Anh phá bỏ sự kiêu ngạo của mình, dâng trái tim ra để đầu hàng.
lune: [Gọi video, để anh nhìn em.]
Trạch Trình Kính nheo mắt: “Cho tôi một tháng, tôi sẽ khiến SJP ký hợp đồng hợp tác với BNile.”
Cô cảm thấy đau lòng đến tột cùng.
Cô nôn lên người anh khiến chính bản thân cũng cảm thấy ghê tởm nhưng anh lại dịu dàng chăm sóc cô.
Cô từng gặp tài xế taxi vô đạo đức, từng chứng kiến những mánh khóe nơi công sở, từng thấy những kẻ lợi dụng tiền bạc và quyền lực để thỏa mãn d·ụ·c v.ọng…
Nhưng lúc nãy còn trách Trạch Tâm Di quá nhỏ không biết xử lý chuyện, nói rằng mình đến giúp đỡ mà bây giờ lại không biết gì chẳng khác nào tự vả.
Trạch Trình Kính đẩy Trạch Tâm Di ra khỏi lòng: “Tổng giám đốc Hoàng bận rộn, hội nghị liên tục, không dám làm phiền.”
Đây chính là đồ đệ mà Bạch Vĩ Lương giấu đi?
Ôn Nhiễm hơi nghiêng đầu, lần đầu tiên thấy người mà trước nay chỉ từng nghe danh – ông Hoàng.
Anh thực sự yêu cô chứ?
Cơ thể Ôn Nhiễm vẫn còn yếu, sau bữa ăn Trạch Trình Kính liền sắp xếp cho cô nghỉ ngơi.
Ánh mắt ông Hoàng khựng lại, lập tức quan sát cô từ đầu đến chân.
Trong ảnh cô trông rất tiều tụy, cô liền cố gắng cong mắt, khẽ nhếch khóe môi.
Trạch Trình Kính im lặng một lúc: “Em hiểu anh ta không?”
Còn cô lại không làm được như vậy.
Ông Hoàng cười nhạt: “Nói vậy không đúng rồi, dù sao tôi cũng là trưởng bối, phải chống lưng cho các cậu chứ.”
Trạch Trình Kính bước lên một bước: “Không biết tổng giám đốc Hoàng nói ‘khó khăn’ là chỉ điều gì?”
Trong thoáng chốc, những ký ức suốt hơn mười năm qua giữa cô và thầy Bạch Vĩ Lương ùa về.
Sau đó quay sang Trạch Tâm Di: “Thầy thế nào rồi?”
“Việc này thầy đã quyết định từ lâu rồi.”
Là cổ đông họ Hoàng.
Bên trong khoang máy bay.
Trạch Tâm Di hít hít mũi: “Ông nội Bạch vừa mới phẫu thuật xong, bác sĩ nói ca mổ rất thành công.”
Trạch Trình Kính nhất thời không biết nói gì.
Nhìn lại tất cả những gì anh đã làm.
Trạch Tâm Di nức nở, chắp tay cầu nguyện trước tấm kính: “Ông nội Bạch, ông mau khỏe lại đi, cái lão già kia quá đáng lắm luôn!”
Giống như lời anh đã nói.
Ôn Nhiễm không còn tâm trí để cảm thấy ghê tởm trước sự giả tạo của tổng giám đốc Hoàng nữa, chân cô mềm nhũn dựa vào tường, cảm giác cả thế giới xoay vòng.
Trạch Trình Kính lên tiếng: “Tôi sẽ toàn quyền phụ trách.”
Vậy nên ở vị trí như Nhan Vọng Thư anh càng không thể không tính toán. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô cảm thấy sợ hãi, cô muốn về nhà, không muốn đối diện với anh nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khi máy bay hạ cánh, trời vừa sáng ở nước Mỹ.
Câu hỏi này người thân của cô cũng từng hỏi.
Ở Mỹ cô đã được bảo vệ quá tốt.
Trong cuộc đối đầu đêm qua, dù cô là người đã lừa dối anh trước nhưng cô cũng chưa từng có ý định cúi đầu nhận sai.
Lúc này cửa phòng bệnh mở ra, mọi người đều vây lại.
Câu nói này khiến Trạch Trình Kính im lặng.
Ôn Nhiễm kéo rèm xuống rồi tắt đèn khiến không gian chìm vào bóng tối.
Ánh sáng của cô là khung cửa sổ mở ra ngoài khu vườn hoa nhài, xa hơn nữa là ngọn núi tuyết không bao giờ tan chảy của thành phố ấy.
Từ khi cô còn nhỏ ông cầm tay cô dạy điêu khắc, đến khi cô có xưởng làm việc do chính ông thiết kế riêng, rồi những lần ông nghiêm khắc bắt cô nghỉ ngơi khi cô miệt mài làm việc đến khuya. Và cuối cùng là cuộc gọi tối hôm trước.
Anh lập tức trả lời, chắc hẳn vẫn đang đợi cô.
Cũng giống như cô, dù chỉ là một nhân viên bình thường ở ‘Carllyle’ nhưng cũng phải đối mặt với vô số cạm bẫy.
Trạch Trình Kính lập tức tiếp lời: “Tổng giám đốc Hoàng bận rộn, chắc không có thời gian, tốt nhất nên nghỉ ngơi nhiều một chút.”
Trạch Trình Kính quan sát vẻ mặt của Ôn Nhiễm, định mở miệng: “Em có biết anh ta—”
Thế nhưng anh lại cúi đầu trước.
Ôn Nhiễm cầm đũa, từng hạt cơm nhỏ được đưa vào miệng: “Bắt đầu từ lễ Quốc Khánh.”
Nhưng bây giờ thì khác.
Một cô gái trẻ, đôi mắt lo lắng nhìn ông ta, chờ đợi câu trả lời.
Khi quyết định yêu anh cô đã muốn hiểu anh.
Nhưng cô cũng gặp được Ái Vi, Lý Uyển…
Ôn Nhiễm hít sâu một hơi.
“Em biết.” Ôn Nhiễm cắt ngang lời anh, ngước mắt lên, nghiêm túc và kiên định nhìn anh: “Sư huynh, em biết.”
Anh nói, anh không có cảm giác an toàn, anh sợ.
Thì ra không có doanh nghiệp nào thiếu đi những cơn sóng ngầm.
Ôn Nhiễm gắp thức ăn cho anh: “Sư huynh, anh ăn đi.”
Ôn Nhiễm vịn vào tường, bước đến sát tấm kính nhìn vào bên trong phòng bệnh.
Sau đó Trạch Trình Kính không hỏi thêm về chuyện này nữa.
Ông nói không sao, ông bảo cô đừng tự trách, ông bảo cô nhanh chóng về nhà.
Anh nói, đừng rời đi được không?
Ôn Nhiễm kịp thời lên tiếng, phá vỡ thế bế tắc: “Chú Hoàng phải không ạ? Cảm ơn chú đã quan tâm. Xin hỏi thầy cháu thế nào rồi?”
Cô mở camera trước, chỉnh sang chế độ selfie, chụp từ dưới lên.
Anh giúp cô s·ú·c miệng, nấu cháo cho cô.
Sau đó gửi bức ảnh đi.
Bác sĩ tháo khẩu trang, thành thật nói: “Ca phẫu thuật rất thành công, tình trạng xuất huyết não đã được kiểm soát nhưng khi nào tỉnh lại thì chưa thể xác định.”
Nó chứa đầy cặn bã nhưng cũng rực rỡ lấp lánh. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đúng là ông Bạch đã giao toàn quyền cho cậu, nhưng các quyết định quan trọng vẫn cần ông ấy phê duyệt chứ?” Tổng giám đốc Hoàng lại thở dài: “Bây giờ ông Bạch thế này, tôi nghĩ những quyết sách lớn của công ty nên do hội đồng quản trị cùng thảo luận, ví dụ như việc tiến vào thị trường trong nước.”
Trạch Trình Kính gắp thức ăn cho Ôn Nhiễm rồi hỏi: “Em và Nhan Vọng Thư bên nhau bao lâu rồi?”
Mà lòng tự tôn và kiêu hãnh của Nhan Vọng Thư tuyệt đối không ít hơn cô.
Nhưng chính cô biết, lòng tự tôn của mình rất cao, sự kiêu ngạo của mình cũng rất lớn.
Trên xe Trạch Trình Kính liên tục nhận từng cuộc điện thoại.
Vừa nhìn thấy Trạch Trình Kính và Ôn Nhiễm, Trạch Tâm Di lập tức bật khóc, nhào vào lòng Trạch Trình Kính: “Anh, em xin lỗi, em không làm tốt chuyện này.”
Đêm qua, sau tất cả, cô mới thực sự hiểu được anh.
Nhưng lại không thể khơi dậy chút cảm giác thèm ăn nào.
“Ba mẹ em biết không?”
Ôn Nhiễm cũng không khỏi hít sâu một hơi lạnh.
Trạch Tâm Di mất bình tĩnh, bật khóc hét lên: “Dựa vào cái gì mà ông quyết định?”
Bên ngoài cửa sổ là những tầng mây trắng như bông, còn bên trong, trên bàn là những món ăn được bày biện tinh tế.
Tổng giám đốc Hoàng lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó lại giả vờ thở dài: “Ôi trời ơi, ông Bạch ơi, thế này phải làm sao đây!”
Nhưng ông ta không biết nói gì.
Cô làm sao có thể vì sự nghi ngờ của bản thân mà phủ nhận tình yêu của anh?
Anh có nhiều thủ đoạn, nhưng tình yêu dành cho cô là thật, từ đầu đến cuối luôn chân thành.
Ánh mắt ông Hoàng dừng trên Ôn Nhiễm.
Từ bãi đỗ xe dưới hầm họ đi thang máy riêng lên tầng năm.
Ông ta đến để thị uy, không phải để quan tâm đến Bạch Vĩ Lương.
Ông ta quay đầu, cố ý nhìn Ôn Nhiễm: “Các cô cậu rảnh rỗi, phải để ý chăm sóc ông Bạch nhiều vào nhé.”
Bỗng nhiên cô nhớ lại câu nói của Nhan Vọng Thư vào đêm hai người tranh cãi.
Ôn Nhiễm tính toán chênh lệch múi giờ, lúc này bên Nhan Vọng Thư có lẽ đã qua nửa đêm.
Trạch Tâm Di giậm chân tức giận: “Tại sao nhất định phải hợp tác với SJP? Không phải đã hủy bỏ rồi sao? Không thể tìm đối tác khác à?”
Rõ ràng tình yêu của anh còn sâu đậm hơn cô rất nhiều.
Nó chân thực, vội vã.
Chỉ khi rời khỏi Mỹ, cô mới thực sự hiểu về xã hội này.
Trạch Tâm Di ôm lấy Ôn Nhiễm, an ủi: “Không sao đâu, Nhiễm Nhiễm, biết đâu mai ông nội Bạch tỉnh lại rồi.”
Nếu là trước đây, khi nghe đoạn đối thoại vừa rồi giữa ông ta và Trạch Trình Kính, Ôn Nhiễm chắc hẳn sẽ nghĩ đó là một bậc trưởng bối tốt bụng trách mắng hậu bối cứng đầu, muốn giúp đỡ.
Trạch Trình Kính đáp: “Được, nửa tháng thì nửa tháng.”
Cô nhớ đến bóng lưng anh trước khi lên máy bay, trong lòng cảm thấy bức bối.
Tổng giám đốc Hoàng lại đột nhiên lên tiếng: “Ngày mai tỉnh lại thì tốt, nhưng nếu không tỉnh thì sao?”
Trạch Trình Kính và Ôn Nhiễm ngồi đối diện nhau.
Cô liếc nhìn ông Hoàng nhưng không nói tiếp.
Tổng giám đốc Hoàng bình thản: “Không phải tôi quyết, hay để hội đồng quản trị bỏ phiếu?”
Đột nhiên sắc mặt ông ta dịu lại rất nhiều, vì lá bài tẩy đã bị lật mở – không còn gì đáng sợ nữa.
Tất cả những do dự, bất an trong khoảnh khắc ấy đều tan biến, anh một lần nữa giữ lấy trái tim cô.
Và thầy, sư huynh, cũng vậy.
Chính cô là người làm hỏng ý định hợp tác giữa BNile và SJP.
Ông ta khoảng năm mươi tuổi, khuôn mặt có vẻ hiền hòa.
Ôn Nhiễm: [Không đau nữa.]
Cũng thực sự yêu anh.
Anh nói, anh chấp nhận.
Càng đến gần bệnh viện tâm trạng càng căng thẳng.
Lúc đến bệnh viện thì mưa đã tạnh.
Trạch Trình Kính và Ôn Nhiễm vội vàng lên xe chạy đến bệnh viện.
Chương 96: Chương 96
Không còn lựa chọn nào khác.
Anh nói, cô hãy tự mình trói buộc anh.
Trạch Trình Kính trầm mặc một lúc: “BNile không nhất thiết phải hợp tác với SJP mới có thể tiến vào thị trường trong nước.”
Bên ngoài xe mưa phùn lất phất. Nhìn qua cửa sổ chỉ thấy những mảng màu sắc rực rỡ, còn lại đều nhòe mờ.
Ôn Nhiễm rưng rưng nước mắt nhìn ông ta.
Bóng tối của cô là những ngày vùi đầu trong phòng làm việc, tầm nhìn chỉ gói gọn trong phạm vi đôi tay, còn thế giới bên ngoài đều bị che phủ bởi bóng tối.
Ôn Nhiễm khựng lại, chân mày hơi nhíu lại.
Tổng giám đốc Hoàng sốt sắng hỏi bằng tiếng Anh: “Tình hình thế nào?”
Ôn Nhiễm: [Đã đến nước Mỹ rồi.]
Ông Hoàng đứng dậy, giọng điệu bậc trưởng bối: “Trình Kính, ông Bạch xảy ra chuyện lớn thế này, cậu không có ở nước Mỹ, lẽ ra phải lập tức báo cho tôi để tôi giúp đỡ chứ.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng sau đêm qua mọi thứ đã rõ ràng.
Ôn Nhiễm: “Cynthia.”
Chuyện này, suy cho cùng là do cô mà ra, cô không thể đứng ngoài cuộc.
Cửa thang máy mở ra, mùi thuốc sát trùng nồng nặc ập đến.
Những cảm xúc mạnh mẽ đêm qua đã khiến cô không có thời gian suy nghĩ, nhưng bây giờ tất cả lại ùa về.
Ôn Nhiễm liếc nhìn Trạch Trình Kính, không gọi video cho Nhan Vọng Thư.
Dường như ai cũng cảm thấy họ không phù hợp, ở bên nhau chỉ là một sự bồng bột nhất thời chứ không phải là sự thấu hiểu sâu sắc.
― Ở vị trí này anh không thể đối xử lương thiện và chân thành với tất cả mọi người. Đồng thời anh cũng phải chấp nhận những đòn công kích lén lút hay công khai từ người khác.
Trạch Trình Kính ôm cô an ủi, nhưng ánh mắt lại dừng trên người đàn ông đứng bên cạnh.
Ôn Nhiễm cứng đờ, chỉ biết gật đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đúng, nhưng khi vận hành thực tế sẽ gặp khó khăn, chẳng phải nên kịp thời cắt lỗ sao?”
Đó là một căn phòng nhỏ có một chiếc giường, đầu giường là tấm đệm mềm màu trắng, bên trái có ba ô cửa sổ, bên phải treo ba bức tranh liên hoàn.
Hơn nữa cô cũng muốn giống như sư huynh, bảo vệ công ty của thầy.
— Em không phải là một người ngu ngốc, anh không tin em không nhận ra anh yêu em nhiều đến mức nào
Ông ta không biết tình hình hiện tại ra sao.
Bác sĩ tiếp tục nói: “Nhưng các chỉ số hiện tại đều rất tốt, người nhà không nên bi quan, phải có niềm tin.”
Trạch Trình Kính thở dài: “Thực ra việc hợp tác giữa BNile và SJP không ảnh hưởng quá lớn. Nếu thầy còn ở đây chúng ta có thể tìm đối tác khác. Nhưng bây giờ…”
Mùa này mưa nhiều.
Còn có Thi Trạch, Cố Thần, Trần Tinh, tổng giám đốc Hồng …
Nhưng dù tranh cãi, dù trách móc, cô lại không thể nói ra lời chia tay.
Và quan trọng nhất, là Nhan Vọng Thư.
Cô nhắn tin cho anh.
Nói xong ông ta rời đi với vẻ mặt đắc ý.
“Biết.”
Cô không chắc chắn.
Từ xa đã thấy bóng dáng Trạch Tâm Di.
Vài bác sĩ đứng quanh giường bệnh, đầu Bạch Vĩ Lương gắn thiết bị, không nhìn rõ mặt, bàn tay duy nhất lộ ra cũng bị nhiều dây máy móc kết nối.
Ông ta đang lấy tư cách trưởng bối để đè đầu Trạch Trình Kính, cũng là đang nhắc nhở về cục diện hiện tại.
Ôn Nhiễm lần đầu tiên được tận mắt chứng kiến cuộc chiến nội bộ của BNile.
Trước đây họ không muốn cô dính vào nên cô ít nghe nói, cũng không hiểu rõ.
Anh nói, nếu anh tiếp tục cố chấp cũng chỉ là tự rước nhục vào thân mà thôi.
Sau này, liệu anh có vì cô không còn giá trị mà trở mặt vô tình?
Ái Vi là người đầu tiên đưa tay giúp đỡ cô bước vào chốn công sở.
Sự không hiểu khi đó đến giờ cô đã hiểu hoàn toàn.
Cô nhắm mắt lại nhưng chẳng thể nào ngủ được.
Trong lòng anh cô có bị đem ra để tính toán giá trị không?
Có lẽ đúng vậy, lúc đầu chỉ là mơ hồ.
Trạch Trình Kính bước nhanh, Ôn Nhiễm phải chạy nhỏ theo sau.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.