Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 2: Vùng Trung Địa hân hạnh được phục vụ.

Chương 2: Vùng Trung Địa hân hạnh được phục vụ.


Chương 2: Vùng Trung Địa hân hạnh được phục vụ.

Đêm, lúc này mọi người đã chìm vào giấc ngủ. Aphelion đang ở trong phòng mình, cậu lấy từ dưới gối ra một tập tranh, sau đó cậu lấy ra từng tờ giấy, dùng bằng keo dán trên mặt đất, bắt đầu từ tấm đầu tiên rẽ theo hình xoắn ốc.

Mỗi một tờ chỉ có vài nét vẽ, nhưng bảy mươi hai tờ xếp lại, một pháp trận dần thành hình. Đây chính là trận pháp có thể giúp Aphelion đi xuyên giữa các thế giới.

Trò tách trận pháp ra nhiều bức tranh rồi xếp lại, là do trong thời gian ba năm buồn chán này, Aphelion bày trò để làm. Tốn rất nhiều tế bào não, nhưng trò này rất đáng.

Tiếp theo, Aphelion trang bị rất đầy đủ, kiếm dài, ống nhòm, đồ ăn, nước, thuốc, la bàn, đồ đánh lửa, dao nhỏ, đèn pin, và bản sao tập tranh trận pháp.

Vì không biết thế giới tiếp theo ở thời kì nào nên Aphelion mặc bộ áo quần vải theo thời trung cổ phương tây, dù cho có đến thời hiện đại thì chỉ cần bảo là trang phục, cũng phù hợp với cây kiếm đeo ngang hông của cậu.

Aphelion không có áo giáp da vì thanh kiếm đã ngốn hết tiền tiết kiệm của cậu rồi.

Bước vào trong trận pháp, Aphelion từ trong túi móc ra một khối kim tự tháp bằng gỗ, bên trên có khắc hoa văn giống như mạch điện, mặt dưới lại có khắc một con mắt.

Cầm kim tự tháp trên tay, tay khác Aphelion móc ra một lọ nhỏ, bên trong bao gồm hai giọt nước vào bảy giờ mỗi sáng và bảy giờ mỗi tối vào ngày thứ bảy hằng tuần của mỗi tháng tư hằng năm.

Lọ nhỏ thế này Aphelion có hai trăm lọ.

Mọi thứ đã chuẩn bị đầy đủ, Aphelion lấy dao cắt một đường trong lòng bàn tay, máu là để thay thế ma pháp, lấy sinh mệnh lực thay thế ma lực.

Aphelion dùng bàn tay đẫm máu nắm lấy kim tự tháp, để mặt có con mắt nằm trong lòng bàn tay. Lọ nhỏ mở ra, kê ngay dưới môi. Aphelion nhắm mắt, mở miệng thì thầm.

Từng lời chú ngữ tối nghĩa từ miệng Aphelion bay ra, rơi vào lọ nhỏ. Lọ nhỏ dần tỏa ra ánh sáng trắng.

Chú ngữ kết thúc, Aphelion mở mắt ra, ánh mắt cậu cũng ánh ra ánh sáng trắng. Con mắt của kim tự tháp cũng theo đó mà phát sáng.

Sau đó, lọ nhỏ trên tay, Aphelion cầm nó vẫy xuống, lọ nước rơi đến gần trận pháp hóa thành ma lực mà biến hư vô.

Trận pháp thắp sáng!

Kim tự tháp trên tay Aphelion lại có động tĩnh. Từng hoa văn mạch điện từ từ sáng từ dưới lên hội tụ tại đỉnh. Từ đỉnh, bốn sợi tơ trắng bắn ra, dài dần kết nối với bốn góc của trận pháp.

Trận pháp hoàn thành!

Aphelion dâng kim tự tháp cao lên, miệng bình tĩnh ra lệnh:

"Đi."

Theo đó, mặt đất dưới chân Aphelion vỡ ra như tấm gương. Trận pháp mang theo Aphelion rơi xuống màng đen bên dưới, rồi dần dần biến mất vào miền không biết.

Nghi thức cần cực cao độ tập trung để thực hiện, Aphelion không biết, vào khoảng khắc trận pháp khởi động, một sóng ma pháp từ người cậu phát ra.

Và tên cậu đã xuất hiện trên danh sách học sinh trường Hogwart.

"Cậu nên tỉnh, phù thủy nhỏ."

Giọng nói làm Aphelion bừng tỉnh. Đầu cậu đau như búa bổ, Aphelion có thể nhận ra rằng cậu đang nằm trên lưng ngựa.

Aphelion lập tức lấy cảnh giác, cậu bừng dậy, nhảy xuống ngựa. Có lẽ do còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, chân cậu đáp không vững mà ngã lăn xuống đất. Cậu nhanh chóng đứng dậy hỏi:

"Các người là ai."

Lúc này Aphelion mới nhìn rõ người nói là ai. Một, hai, ba,... tám người lùn cùng một lão già râu tóc bạc phơ, dài tới ngang lưng, khoác áo bào cùng mũ xám.

Lúc này, nhóm người cũng đã dừng lại, quay đầu lại nhìn Aphelion, lão già mở miệng trước đáp:

"Ta là Gandalf và đây là. . ."

"Gandalf?"

Aphelion ngạc nhiên, cắt ngang lời giới thiệu của Gandalf. Một bộ phim truyền hình xuất hiện trong não cậu.

"Ồ, đúng vậy, cậu biết ta sao?"

"Gandalf, thầy phù thủy lang thang làm ra trò pháo hoa hay tuyệt đỉnh đúng không? Đúng vậy, ngài khá là nổi tiếng đó."

Aphelion nhanh chóng phản ứng lại trước phản ứng dị thường của mình:

"Aphelion, ngài cũng có thể gọi tôi là Apo. Cho tôi hỏi, ngài khi nãy vừa bảo là phù thủy nhỏ, có nghĩa là sao?"

"Nó có nghĩa là cậu, Apo là một phù thủy. Có vẻ cậu vẫn chưa biết. Vậy thì cậu đang làm gì ngoài này Apo, ta tìm thấy cậu b·ất t·ỉnh trong khu rừng? Một cậu bé ngoan không nên xuất hiện ở nơi đó một mình."

Từ một mình Gandalf đặc biệt nhấn mạnh, tỏ rõ ý nghi ngờ. Aphelion như đã biết trước, cậu bình tĩnh giải thích:

"Tôi bỏ trốn khỏi nhà thưa ngài. Tôi muốn tìm kiếm một chuyến phiêu lưu."

Nghe thế Gandalf lâm vào suy nghĩ, tay ông từ trong túi móc ra một tẩu thuốc, châm lửa, hút một hơi, chăm chăm suy tính việc gì. Bỗng ông bật cười, nói với Aphelion:

"Bọn ta cũng đang trong một chuyến phiêu lưu và cũng đang tìm đồng bọn. Cậu tham gia cùng chứ."

"Được, tôi muốn tham gia. Tuy nhiên, có một vấn đề nhỏ, ngài Gandalf có thể giúp tôi được không."

Aphelion sảng khoái đáp ứng, đừng nói, đây cũng là điều mà cậu muốn ban đầu từ khi biết được mình tham gia vào câu chuyện Lord Of The Rings. Dù vậy, có một chuyện cậu muốn nhờ Gandalf giúp.

Gandalf không nói, nhưng tỏ vẻ sẵn lòng nghe. Aphelion cũng háo hức tỏ lòng:

"Khi nãy ngài có bảo tôi là phù thủy, thật sự thì ngoài ngài ra tôi chẳng hề quen biết phù thủy nào khác có thể nhờ vả. Cho nên, không biết ngài có thể dạy cho tôi cách sử dụng ma pháp được hay không."

"Tất nhiên rồi Apo, nhưng ta chỉ dạy một pháp thuật, như một phần thưởng cho chuyến phiêu lưu này."

Gandalf hài lòng đáp ứng, rồi ông xoay người trở lại trong nhóm. Đoàn người tiếp tục đi đường, trời đã sắp tối.

Aphelion cũng vụng về leo lên con ngựa cũ đã chở cậu khi cậu b·ất t·ỉnh và gia nhập đoàn lữ hành. Sống hai đời, nghèo rớt mồng tơi như Aphelion chưa hề có kinh nghiệm cưỡi ngựa, như cậu đã xem nhiều video hướng dẫn lại thêm có tập kiếm thuật nên khả năng giữ thăng bằng của cậu khá ổn. Chỉ là có hơi xiêu vẹo.

Lúc này một lão người lùn già lại gần, chụp lấy cánh tay Aphelion giúp cậu giữ thăng bằng. Aphelion cảm kích không ngừng.

Lão người lùn cười ha hả dẫn Aphelion làm quen hết đoàn người.

"Ta, Oin. Còn đây là Gloin."

"Chào nhóc."

"Bifur, Bofur."

"Hân hạnh làm quen."

"Bomfur."

"Hân, hân hạnh được làm quen."

"Dori."

"Hân hạnh làm quen."

"Nori."

"Can đảm lắm nhóc. Hân hạnh làm quen."

"Và Ori."

"Hân hạnh làm quen."

"Apo nếu cậu muốn hỏi về chuyến lữ hành thì hãy chờ đến bữa tiệc tối nay."

"Được, cám ơn ngài, ngài Oin."

Với mỗi lời chào, Aphelion đều sảng khoái đáp lại. Lòng nhiệt tình cùng tính cách cởi mở của người lùn giúp Aphelion nhanh chóng dung nhập vào đoàn người.

Một đứa nhóc mười hai tuổi đi chung một đám người lùn, không hề bị phân biệt. Ngược lại Gandalf, với chiều cao quá khổ của ông thì hơi bị nổi bậc.

Rất nhanh, ngay khi bầu trời tối xuống, màn đêm bao phủ lấy xứ Shire, thì gót ngựa đoàn lữ hành cũng đên vùng đất này.

Cất kỹ ngựa, eo và mông vẫn còn ê ẩm, Aphelion cùng với tám vị người lùn bước đi theo Gandalf.

Băng qua vùng đất Hobbiton an bình. Nhìn cảnh vật xung quanh, từng dốc núi nhỏ, cỏ mọc xanh mơn mởn. Từng gian nhà nhở tinh xảo với khung cửa tròn ngộ nghĩnh, như chạm trổ vào xường núi trong như một tác phẩm nghệ thuật.

Hàng rào nhỏ, hoa màu sặc sỡ, con đường đá xanh, dòng sông thanh tịnh cùng những con người nhỏ bé chân trần chạy trên dốc núi, con đường nhỏ, ngõ nhỏ.

Đây là những người hobbit. Họ đều thấp như người lùn nhưng cơ thể mảnh khảnh và linh hoạt so với cơ thể vạm vỡ, mạnh mẽ của người lùn.

Nhìn một mảnh tường hòa, an nhàn. Aphelion tuyên bố dõng dạc:

"Thật là một vùng đất an lành, có c·hết thì tôi cũng không muốn sống ở chỗ này, nơi này sẽ g·iết c·hết lòng dũng cảm của tôi mất."

"Ha ha, nói hay lắm nhóc, cứ đi theo bọn ta. Bọn ta sẽ dạy ngươi như thế nào mới là một chiến binh thật thụ."

Bifur choàng tay qua vai Aphelion khen lấy khen để. Cậu nhóc này còn nhỏ nhưng tinh thần rất đáng khen, hi vọng sẽ không thấy khó mà bỏ cuộc, đến lúc đó làm kéo lấy đoàn lữ hành thì khổ. Mọi người trong đoàn đều lo lắng điều này.

Chương 2: Vùng Trung Địa hân hạnh được phục vụ.