Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 3: Bữa tiệc cùng người lùn.
Chương 3: Bữa tiệc cùng người lùn.
Aphelion cũng nhận ra điều này, vài thành viên trong đoàn vẫn chưa cho cậu thái độ tốt. Nhưng cậu không lo lắng, chịu khổ thì cậu có nhiều kinh nghiệm. Kiếp trước tiền dành dụm cậu đều tiêu vào những chuyến lữ hành. Lữ hành nơi hoang dã cậu cũng có kinh nghiệm. Chịu đau thì lần đầu xuyên không, Aphelion mạnh dạng đoán rằng nó trải nghiệm đó đau hơn cả phụ nữ đỡ đẻ, nhưng cậu vẫn không ngần ngại trải nghiệm lần hai. May mắn lần này không bị phân xác như lần trước.
Thời gian sẽ xóa bỏ mọi nghi ngờ thôi, Aphelion tinh chắc chắn là vậy.
"Đến."
Giọng Gandalf vang lên.
Tám người lùn, một nhóc loài người và một lão phù thủy chen chúc mà vào. Túm tụm lại trước cánh cửa khiến Aphelion muốn nghẹt thở.
Gandalf rung chuông cửa, từ bên trong bắt đầu vọng ra tiếng cằn nhằn khó chịu.
"Không, không có ai ở nhà cả. Đi chỗ khác và làm phiền ai đó khác đi. Đã có quá nhiều người lùn trong phòng ăn của ta rồi."
Cửa mở ra, Bilbo Baggins, người hobbit thành viên thứ mười ba, không, bây giờ là mười bốn của đoàn lữ hành.
Ngài Baggins đã hoàn toàn choáng ngợp với lượng người lùn trước cửa. Cả đám đều đổ nhào trước của, người này đè lên người kia. Lại thêm một đám người lùn nữa, Bilbo thầm nghĩ, lần này là chín người.
Gandalf đứng đằng sau, tựa lưng vào cây gậy của ông.
"Cẩn thận, cẩn thận." Ông nói.
"Chẳng giống anh chút nào, Bilbo, khi anh để cho bạn đợi trên thảm chùi chân, và mở cửa như là một phát s·ú·n·g hơi! Để tôi giới thiệu nhé Dori, Nori, Ori, Oin, Gloin, Bifur, Bofur, Bombur và Apo."
"Hân hạnh được phục vụ ngài."
Cả đám đứng thành hàng, nhất nón trùm và lên tiếng. Aphelion cũng làm theo.
"Thật là một bữa tiệc vui vẻ! tôi hy vọng ở đây sẽ còn lại cái gì đó để những người đến trễ ăn và uống! Cái gì thế này! Trà! Không, cám ơn ông Dori! Một chút rượu vang đỏ, tôi nghĩ thế, dành cho tôi."
"Trà cho tôi, ngài Dori." Aphelion nói. "Trà hoa cúc, thật ngon thưa ngài."
"Mứt mâm xôi và bánh nhân táo." Bifur nói.
"Và thịt băm viên với phó mát." Bofur nói.
"Và thịt lợn băm với xà lách." Bombur nói.
"Và nhiều bánh với rượu bia - và cà phê, nếu ngài không phiền,"
Những người lùn khác gọi váng cả cửa. Không khí nháo nhiệt mau chóng cuống theo Aphelion:
"Thêm vào một chút trứng nữa, ngài Baggins tốt bụng!"
Gandalf gọi sau hết, khi mà ông hobbit bổ chửng vào phòng thức ăn.
"Hãy mang ra đây một con gà lạnh với nước giầm!"
Như vậy gần như đã hình thành một băng. Có vài người gọi bia, một số gọi bia đen, và một gọi cà phê, và tất cả bọn họ đều đòi bánh, khiến cho Bilbo bận túi bụi trong một thoáng.
Bilbo đang mang ra tất cả những chai lọ, những đĩa, rồi dao nĩa, ly tách, thìa cà phê và hàng đống thứ trên một cái khay to. Trước khi ông có thể thể nói gì họ đã lấy những cái khay, và những chiếc bàn nhỏ trong phòng khách đã được sắp đầy mọi thứ.
Bọn người lùn ăn và ăn, rồi nói và nói, họ nói về việc đào vàng, những rắc rối khi đụng phải yêu tinh, và về sự phá phách của lũ rồng, hàng tá chuyện khác và thời gian trôi qua, Aphelion cũng bị rủ theo cả bọn uống rượu, họ đã quên bén đi việc Aphelion vẫn chưa đủ tuổi và Aphelion cũng không lải nhải, cậu đã chơi vui quên trời đất, nghe những câu chuyện thú vị.
Cuối cùng họ đẩy ghế ra sau, và Bilbo đứng dậy để thu dọn ly đĩa, ông đã trở nên rất nóng nảy, mặt đỏ bừng, và giận dữ:
"Ôi chao, cái lũ người lùn này."
"Bilbo yêu mến của ta, có vấn đề gì vậy?"
Thấy Bilbo đứng riêng một góc tự mình giận dữ Gandalf quan tâm hỏi.
"Có vấn đề gì hả? tôi bị vây quanh bởi người lùn. Họ quậy tung nhà bếp, rơi vãi đồ ăn khắp thảm. tôi còn chưa nói họ đã làm gì với nhà tắm, họ đã làm hỏng hệ thống ống nước. Những người lùn lộn xộn và q·uấy r·ối kia! Vì sao họ chẳng đến giúp một tay nhỉ?"
Ông nói, giọng cũng theo đó là nâng lên.
"Tất nhiên rồi!" giọng Dvalin bỗng vang lên làm giật mình chàng hobbit.
"Và chúng ta cũng sẽ có âm nhạc. Nào, dọn đi!"
Thế là, mười hai người lùn nhảy vội đến và thu dọn mọi thứ thành từng chồng cao thì ông hobbit chạy đằng sau họ, gần như rít lên trong sợ hãi, cuống cuồng.
"Xin cẩn thận cho, đó là đồ gốm của mẹ tôi, cả trăm năm rồi đó! Xin, đừng phiền! tôi có thể lo được."
Nhưng những người lùn bắt đầu hát váng lên:
"Làm cùn dao và bẻ đống đĩa
Đập hết chai và xin vài tiếng ồ
Làm mẻ hết kính và nứt chỗ đĩa
Đó là điều mà Baggins ghét!
Cắt mảnh vải, đạp lên dầu
Để xương lên tấm đệm phòng ngủ
Đổ sữa lên bàn chạn đồ ăn
Xương nằm với thảm lòng thòng gớm thay
Rượu vung vảy của thày lay
Đồ sành vỡ vụn tung bay khắp nhà
Nghiền chúng ra với cái sào cực bự
Thả xuống lối đi để lăn chúng nào
Đó là điều mà Baggins ghét!"
Tất nhiên à họ chẳng hề làm những điều ghê rợn trên, và mọi thứ trở nên sạch sẽ và về đúng chỗ một cách an toàn, nhanh chóng và sáng sủa, trong khi ngài hobbit quay mòng mòng giữa bếp để thử xem xem họ đang làm gì.
"Ầm ầm ầm."
Tiếng gõ vang lên ngắt ngang tiếng cười đùa nhộn nhịp.
"Anh ta đến rồi!" Gandalf nói.
Cửa mở ra, mọi người đều ra đón người đàn ông này, đương nhiên rồi, đến trễ là đặc quyền của người quan trọng.
Gandalf mở miệng chào đón anh ta, dẫn theo Bilbo và Aphelion rồi giúp giới thiệu:
"Bilbo Baggins, Aphelion Aldenson, xin giới thiệu trưởng nhóm viễn hành, Thorin Oakensheild."
Thorin tiến vào trong nhà, chùi chân trên tấm thảm và phàn nàn về việc lạc đường tận hai lần do Gandalf không báo địa chỉ rõ ràng. Xong ông đứng trước Bilbo và Aphelion nói:
"Vậy đây là anh chàng hobbit. Trông cậu giống một tên bán hàng tạp phẩm hơn là một tên trộm đêm."
"Cậu Aphe..." Thorin nhìn sang Aphelion.
"Gọi tôi là Apo được rồi thưa ngài."
Aphelion hồi hộp đáp, Thorin cho cậu cảm giác áp lực, khác với sự gần gũi dễ mến ở Gandalf.
"Cậu Apo, tôi không biết rằng đoàn lữ hành của mình sẽ đón thêm một thành viên người lùn mới. Hãy nói cho tôi cha cậu là ai, để tôi đoán, Alden, chúng ta từng có người nào tên Alden nhỉ..."
"Khụ khụ." Oin ho khan vài cái, cắt ngang dòng suy nghĩ của Thorin.
Lúc này, Gandalf đứng ra giải thích:
"Apo là một phù thủy thực tập loài người, cậu ấy theo tôi để học hỏi và cũng sẽ tham gia vào đoàn lữ hành."
Bốn vị người lùn cùng một vị người hobbit tỏ ra ngạc nhiên, nãy giờ họ đều nghĩ Aphelion là người lùn, không trách được, không ai giải thích cho họ cả.
"Gandalf, thêm một tên hobbit đã đủ phiền rồi, ông còn thêm một đứa nhóc nữa, tôi không muốn trông trẻ. Đây không phải là đi chơi Gandalf!" Thorin giận dữ nói.
Aphelion im lặng, bậy giờ cậu hoàn toàn đuối lý, năng lực của cậu so với người khác không xuát chúng, cậu có nói gì thì cũng là hứa xuông, khó có thể thuyết phục Thorin. Aphelion biết khi nào nêu nói khi nào không, đây không phải lúc để thể hiện, sẽ phá hư chuyện. Bây giờ chỉ có thể trông cậy vào Gandalf, cậu đưa mắt nhìn sang, hi vọng Gandalf sẽ giữ lời hứa cho cậu tham gia.
Đúng như kì vọng, Gandalf đứng ra đối chất với Thorin:
"Apo không phải là một cậu nhóc bình thường Thorin, cậu ấy là một phù thủy, chắc chắn trong cuộc hành trình cậu ấy sẽ có tác dụng ở một thời khắc nào đó."
"Phù thủy? Bọn ta đã có ông rồi Gandalf, không cần một phù thủy tập sự."
"Sẽ có lúc tôi phải rời khỏi nhóm, chuyến đi này không ai biết chắc được, Apo chắc chắn sẽ có ích."
"Nhưng cậu ta chỉ là một đứa bé, tôi đoán, cậu ta sẽ không thể chịu nổi một đêm ngoài đó, cậu ta sẽ khóc đòi về nhà sau một đêm."
"Đúng vậy đấy Gandalf, ông nên suy nghĩ lại."
Những người khác cũng bắt đầu nao nao theo tỏ thái độ, bọn họ cũng không đồng ý mang Aphelion theo.
Lúc này chính là lúc cần lên tiếng, Aphelion thầm tính, bọn này khi nãy còn nhậu nhẹt vui vẻ bây giờ thì bắt đầu đến lúc mình ra sân rồi:
"Thưa ngài Oakenshield, tôi đã đi lang thang một mình gần ba năm rồi, chắc chắn tôi có thể đi theo đoàn. Còn về vấn đề an toàn, xin ngài đừng lo, tôi đã luôn ao ước được chém đầu một con Orc từ rất lâu rồi, xin ngài hãy cho tôi một cơ hội."