Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 38. Âm Mưu
Giọng nói lạnh lùng vừa dứt, một bóng người mặc áo đen sậm như bóng đêm hiện ra giữa không gian. Hắn đứng lơ lửng trên không, hai mắt như hai vì sao lạnh, phát ra ánh sáng âm u khiến người ta rùng mình. Uy áp từ người này tỏa ra còn kinh khủng hơn cả Khấu Vô Ngôn, khiến cả không gian xung quanh như đông cứng lại.
Hạo Thiên nhướng mày, nụ cười nhàn nhạt vẫn không tắt trên môi: "Cuối cùng cũng chịu lộ diện rồi sao? Ta tưởng ngươi định ngồi rình đến khi đồ đệ của ngươi c·hết hẳn cơ."
Người áo đen không đáp, chỉ lạnh lùng nhìn Hạo Thiên, giọng nói như băng: "Ngươi dám g·iết người của ta?"
Hạo Thiên cười khẽ, tay phải nhẹ nhàng nâng lên, ngón trỏ chỉ về phía Khấu Vô Ngôn đang nằm thoi thóp dưới hố sâu: "Người của ngươi? Hắn sắp c·hết rồi đấy, nếu ngươi không làm gì thì ta giúp ngươi kết thúc nhanh chóng."
Dứt lời, hắn búng tay một cái.
Phập!
Một tia sáng xuyên qua không gian, đâm thẳng vào trán Khấu Vô Ngôn. Ánh mắt hắn trợn trừng, toàn thân co giật một cái rồi bất động, sinh cơ tiêu tán hoàn toàn.
Người áo đen đôi mắt đột nhiên nheo lại, sát khí quanh người bùng lên dữ dội: "Ngươi... thật là không biết sống là gì!"
Hạo Thiên khoanh tay, vẻ mặt vẫn thản nhiên: "Ồ? Vậy ngươi định làm gì ta đây? G·i·ế·t ta chăng? Thử xem."
"C·hết đi!" Người áo đen gầm lên, thân hình hóa thành một vệt đen xé toạc không gian, lao thẳng tới Hạo Thiên. Một quyền đánh ra, cả vùng trời như sụp đổ, lực đạo cuồn cuộn như muốn nghiền nát tất cả.
Hạo Thiên không né tránh, cũng không phòng ngự. Hắn chỉ đứng đó, mỉm cười nhìn người áo đen đánh tới.
Ầm!
Quyền phong đập thẳng vào ngực Hạo Thiên, nhưng...
Không một tiếng động.
Người áo đen trợn mắt, cảm giác như đấm vào một vực sâu không đáy, toàn bộ lực đạo bị hút sạch không còn một chút.
"Ngươi...!" Hắn kinh hãi, vội rút tay về nhưng đã muộn.
Hạo Thiên chậm rãi nắm lấy cổ tay người áo đen, giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng: "Đánh xong rồi, đến lượt ta chứ?"
Rắc!
Một tiếng xương vỡ vang lên, cổ tay người áo đen bị bóp nát như bánh mì. Hắn đau đớn gầm lên, toàn thân bùng nổ ra một luồng khí tức đen kịt, cố giãy ra khỏi tay Hạo Thiên.
Hạo Thiên buông tay, để người áo đen lùi lại, nhưng ánh mắt hắn vẫn lạnh nhạt: "Chỉ có vậy thôi sao? Ta còn tưởng ngươi mạnh hơn chút cơ."
Người áo đen mặt mũi tái mét, cổ tay gãy lủng lẳng, nhưng hắn không bỏ cuộc. Một tia máu chảy dài từ khóe miệng, hắn lẩm bẩm một câu chú ngữ cổ xưa, sau đó dùng tay kết ấn.
Ầm ầm!
Bầu trời đột nhiên tối sầm, từng đợi sấm sét đen ngòm giáng xuống, bao phủ lấy Hạo Thiên. Không gian xung quanh bắt đầu sụp đổ, những vết nứt không gian lan rộng như mạng nhện, hút lấy tất cả sinh cơ xung quanh.
"Làm ta tốn một giọt tinh huyết, ngươi đủ tự hào rồi đấy." Người áo đen gằn giọng, tay ấn đẩy mạnh về phía trước.
Hạo Thiên đứng giữa trung tâm của cơn đại nạn, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không hề tắt. Hắn lắc đầu nhẹ: "Trò trẻ trâu."
Một tay giơ lên, năm ngón tay khẽ đàn trong không khí như đang gảy một khúc nhạc.
Ding!
Một âm thanh trong trẻo vang lên, tất cả sấm sét đen ngòm đột nhiên đóng băng giữa không trung, sau đó vỡ tan thành từng mảnh nhỏ như thủy tinh.
Người áo đen há hốc mồm, kinh hãi thốt lên: "Không thể nào... Ngươi... ngươi là ai?!"
Hạo Thiên bước tới một bước, thân ảnh như ma, xuất hiện ngay trước mặt người áo đen. Ánh mắt hắn lạnh lùng, không còn vẻ đùa cợt ban nãữ: "Đến lúc ngươi trả lời câu hỏi của ta rồi. Ai đứng sau tất cả chuyện này?"
Người áo đen cắn răng, hai mắt đỏ ngầu.
Hắn đột nhiên tự bạo nội đan, toàn thân phình lên như một quả cầu đen, khí tức hủy diệt bùng nổ.
Hạo Thiên thở dài: "Lại t·ự s·át? Chán thật."
Tay hắn vung lên, một đạo quang mang màu tím bao phủ lấy người áo đen, ngăn cản v·ụ n·ổ. Nhưng ngay lúc đó, một tia sáng đen từ thiên đỉnh xuyên xuống, đánh thẳng vào người áo đen.
Xoẹt!
Người áo đen biến thành một làn khói đen, tiêu tán trong không gian, chỉ để lại một tiếng cười lạnh lẽo:
"Hạo Thiên... ngươi không thể chạy được đâu... bọn ta sẽ tìm ngươi..."
Hạo Thiên nhìn theo, khóe miệng nhếch lên: "Lại là phân thân? Chơi xấu thế."
Đúng lúc này, Lâm Thanh Tuyết từ xa bay tới, gương mặt bình thản hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
Hạo Thiên quay lại, nụ cười vô sỉ trở lại: "Nhau Nhắm Nhuôn Nhó."
Lâm Thanh Tuyết liếc nhìn xác Khấu Vô Ngôn và vết tích chiến đấu, trong lòng rùng mình: "Ngươi nghĩ người áo đen đó là ai?"
Hạo Thiên nhìn lên bầu trời, ánh mắt thâm thúy: "Một tên rác rưởi của Thượng Giới. Chắc chắn phía sau hắn còn có người khác."
Lâm Thanh Tuyết hỏi: "Vậy chúng ta phải làm sao?"
Hạo Thiên cười nhạt: "Cứ từ từ mà sống. Những người muốn g·iết ta thì ta không thể nào cản được."
Dứt lời, hắn quay người, áo bào phất phơ trong gió.
"Đi thôi, chỗ này tanh quá."
Lâm Thanh Tuyết gật đầu, theo sát Hạo Thiên rời đi.
_____________
Sau khi nghiền nát người áo đen bí ẩn, Hạo Thiên và Lâm Thanh Tuyết tiến sâu vào trung tâm Lôi Trì Vạn Niên. Không gian nơi đây ngập tràn lôi đình cuồng bạo, từng tia chớp tím sậm quất xuống như những con rồng giận dữ, để lại vết cháy đen trên mặt đất nứt nẻ.
Lâm Thanh Tuyết siết chặt kiếm trong tay, gương mặt lộ vẻ căng thẳng: "Lôi lực nơi này đủ hủy diệt một bán thánh. Ngươi có cách nào chống cự?"
Hạo Thiên cười khẽ, lấy ra một Vạn Lôi Bất Diệt Y (chí tôn khí) ném cho nàng: "Cầm đi, đủ chống đỡ cho ngươi qua."
"Sao ngươi lúc nào cũng có bảo vật đúng lúc thế?" – Nàng trừng mắt.
"Ta "mượn" của chị ta." – Hắn nhếch mép, sau đó chỉ tay về phía xa – "Thẻ bài nằm ở Lôi Tâm Cốc, nơi Cửu U Minh Lôi ngưng tụ. Muốn vào được, phải vượt qua Lôi Hải này."
---
Hai người xuyên qua biển lôi, từng bước đều như giẫm lên lưỡi dao. Đột nhiên, mặt đất rung chuyển, chín cột lôi trụ màu đen từ dưới đất phóng lên, vây kín họ.
"Lôi Trận Cửu Cực!" – Lâm Thanh Tuyết biến sắc. "Đây là trận pháp cổ đại, chỉ có Đại Thánh mới bố trí được!"
Hạo Thiên bình thản vỗ tay một cái: *"Đúng là lợi hại. Nhưng tiếc rằng..."
Hắn giơ tay lên trời, một luồng Tạo Hóa Chi Lực màu tím bạc phóng lên, đánh thẳng vào trung tâm trận pháp.
RẦM!
Chín cột lôi trụ đột nhiên đóng băng, sau đó vỡ vụn thành vô số mảnh nhỏ. Một lối đi hiện ra, dẫn thẳng tới một đài sen bằng ngọc lơ lửng giữa không trung – trên đó đặt tấm thẻ Lôi Đình Lệnh tỏa ánh sáng huyền ảo.
_____________
Khi Hạo Thiên vừa cầm lấy thẻ lệnh trong tay, cả không gian đột nhiên rung chuyển dữ dội. Từ dưới lòng đất, một con Lôi Long khổng lồ bằng kim loại đen nhánh phá đất vọt lên, hai mắt đỏ ngầu như máu phát ra tia sáng tử thần.
"Lôi Long Cơ Quan!" Lâm Thanh Tuyết hét lên, vội kéo Hạo Thiên lùi lại. "Đây là thủ hộ giả của bí cảnh, ít nhất cũng có tu vi Thánh Nhân đỉnh phong!"
Hạo Thiên không hề nao núng, ngược lại còn tỏ ra vô cùng hứng thú. Hắn đưa tay ra trước, năm ngón tay búng nhẹ.
*Tách... tách... tách...*
Ba tiếng búng tay vang lên, mỗi tiếng như một nốt nhạc kỳ lạ. Kỳ diệu thay, con Lôi Long đang hung hăng bỗng dừng lại, hai mắt đỏ dần chuyển sang màu xanh lam.
"Ngươi... ngươi làm gì nó vậy?" Lâm Thanh Tuyết kinh ngạc hỏi.
"Chỉ là đánh thức bản năng thật sự của nó thôi." Hạo Thiên mỉm cười, sau đó vỗ nhẹ vào đầu rồng. "Tiểu đệ, dẫn đường đi nào."
Kỳ lạ thay, con rồng kim loại khổng lồ bỗng trở nên ngoan ngoãn, run rẩy cúi đầu như một con thú cưng, rồi quay đầu bò về phía một con đường ngầm dưới lòng đất vừa mở ra.
---
Con đường dẫn họ tới một hầm ngục cổ xưa, trên tường khắc đầy những văn tự cổ không ai đọc được. Ở trung tâm, một lồng sáng màu tím nhạt bao quanh một tảng đá kỳ lạ.
"Đây là..." Lâm Thanh Tuyết sửng sốt khi nhìn thấy trên tảng đá khắc hình ảnh bốn thẻ bài ghép lại thành một bản đồ.
Hạo Thiên tiến tới, tay chạm vào tảng đá. Ngay lập tức, một luồng ánh sáng bùng lên, hiện ra hình ảnh bốn khu vực:
1. Lôi Trì Vạn Niên (nơi họ đang đứng)
2. Vực Tử Linh - vùng đất c·hết đầy âm khí
3. Đầm Cốt Lệ - đầm lầy xương cốt
4. Thiên Khốc Cốc - nơi không gian bí ẩn
"Ra là vậy." Hạo Thiên gật đầu. "Bốn thẻ bài tương ứng với bốn khu vực, khi tập hợp đủ sẽ mở ra con đường tới trung tâm bí cảnh."
Đột nhiên, hình ảnh trên tảng đá biến đổi, hiện ra một bóng người mờ ảo trong màn sương đen - chính là kẻ đã điều khiển phân thân người áo đen trước đó.
"Hoàng Hạo Thiên..." Giọng nói vang lên như tiếng gió rít qua khe đá. "Ngươi thật sự nghĩ mình có thể nhúng chàm kế hoạch ngàn năm của ta sao?"
Hạo Thiên bĩu môi: "Lại một tên nấp trong bóng tối. Sao các ngươi không bao giờ dám lộ diện nhỉ?"
Bóng người cười lạnh: "Thời gian của ta còn nhiều. Nhưng ngươi... hãy tận hưởng những ngày cuối cùng đi."
Hình ảnh biến mất, để lại một dòng chữ máu:
"Tứ Đại Thủ Lĩnh đang chờ ngươi ở mỗi khu vực. Hãy xem ngươi sống được đến khi nào."
---
Lâm Thanh Tuyết quay sang Hạo Thiên: "Ngươi biết gì về kẻ này?"
Hạo Thiên nhíu mày hiếm thấy: "Có lẽ ... Không có gì. Nhưng tại sao họ lại nhằm vào ta?"
Đúng lúc đó, Lôi Long Cơ Quan đột nhiên gầm lên một tiếng đau đớn, toàn thân nứt vỡ. Từ các khe nứt, một dòng chữ hiện ra:
"Tìm bốn mảnh Ngọc Phù ẩn giấu trong mỗi khu vực. Chúng là chìa khóa phong ấn để giải khai Chí Tôn Khí"
Lâm Thanh Tuyết mặt b·iểu t·ình không lấy làm lạ: "Thì ra là Chí Tôn Khí, tin đồn là thật."
Hạo Thiên chợt cười lớn: "Ha! ! Cô nghĩ quá đơn giản rồi. Ta nghe được phong phanh từ "giang lake" thì có một lão già đang bị trấn áp ở đây!"
"Lão già?" Lâm Thanh Tuyết thắc mắc
"Không." Hạo Thiên lắc đầu. "Ta không chắc. Nhưng nếu có thì giờ có kẻ muốn hắn trở lại."
Hạo Thiên xoay người, áo bào bay phần phật: "Chúng ta sẽ tới Vực Tử Linh."
Lâm Thanh Tuyết gật đầu, nhưng bỗng chỉ tay về phía cuối hầm ngục: "Kia là gì vậy?"
Một cổng dịch chuyển màu đen đang dần hình thành, tỏa ra khí tức quỷ dị.
"Thời Không Thuật" Hạo Thiên kéo Lâm Thanh Tuyết đi vào. "Bọn chúng đang mở đường tới Vực Tử Linh nên chúng ta đi vào theo thôi!"
Hai người vừa thoát ra khỏi hầm ngục thì cả công trình đổ sập phía sau. Lôi Long Cơ Quan gầm lên một tiếng bi thương rồi nổ tung, tạo thành một cột sáng tím xuyên thẳng lên trời.
"Đó là tín hiệu!" Hạo Thiên. "Bọn chúng đang báo cho đồng bọn!"