Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 39. Khám Phá Vực Tử Linh
- "Tuyết Nhi"
“Cô biết hông, hồi nhỏ tui cũng từng bị con nhỏ xóm trên quýnh vì... trộm cóc nhà nó chơi. Tức lắm, mà đâu dám làm gì. Hồi đó còn nhỏ, chứ giờ gặp lại là tui… tui lạy nó tha tui, vì giờ nghĩ lại thấy mình sai thiệt.”
Hạo Thiên nheo mắt, nhìn chằm chằm bóng hình đang trôi lơ lửng giữa không trung. Đó là một nữ tử, mái tóc dài tung bay trong gió âm, tà áo rách nát, thân hình tuy mờ nhạt nhưng vẫn thấy rõ từng đường cong mềm mại. Dù đã hóa thành quỷ hồn, nàng vẫn mang vẻ đẹp não nùng của một cô gái tuổi đôi mươi, tựa đóa hoa vừa chớm nở đã bị giẫm đạp giữa bùn lầy.
Ánh sáng từ cơ thể quỷ hồn dần tỏa ra, hóa thành từng cánh hoa trắng bay lên trời. Linh hồn Lăng Tuyết Nhi tan biến trong làn gió nhẹ, như cánh bướm rời khỏi mùa đông, bay về nơi có ánh mặt trời.
Ở đó, một bộ hài cốt nhỏ nhắn nằm co quắp, vẫn còn những sợi vải trắng bạc vương vất như váy cưới rách.
Hạo Thiên chắp tay sau lưng, đi qua đi lại kể chuyện thời trẻ trâu:
Lâm Thanh Tuyết lườm hắn, không rõ trong mắt là tức giận hay bất lực. Tên này từ đầu đến giờ vẫn chưa hề nghiêm túc. Nhưng chính cái kiểu cười toe toét giữa nơi c·hết chóc này lại khiến nàng yên tâm một cách kỳ lạ.
“Ôi dào, nhìn cái khung cảnh này kìa!” Hạo Thiên cười hềnh hệch, chỉ tay về phía một bộ xương người đang ngồi... cắn móng chân chính mình, ánh mắt sáng lên như gặp bạn cũ. “Thơm mùi linh khí, đúng kiểu ta thích!”
Hạo Thiên khụy xuống, lặng lẽ dùng tay gom từng mảnh xương, cẩn thận nâng cốt. Hắn niệm một đoạn pháp quyết, kết ra một cái quan tài nhỏ bằng linh quang, đặt bộ hài cốt vào bên trong.
Khi hắn bay trở lên, Lăng Tuyết Nhi đã chờ sẵn. Ánh mắt quỷ hồn ấy không còn u oán như trước, mà ngập tràn cảm động.
“May mắn thì nhiều lắm. Nhưng lần này...” Hạo Thiên đột nhiên dừng lại, mắt ánh lên tia nghiêm túc hiếm thấy. “Không phải để câu cá. Mà để bắt rồng.”
Lâm Thanh Tuyết lần đầu cảm thấy da mặt mình co giật.
“Có lúc,” nàng nói, rồi quay đi, môi khẽ nhếch. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Vậy là khum sao.” Hắn cười toe. “C·hết chậm còn hơn c·hết liền. Coi như... còn kịp nói vài câu trăn trối.”
“Thiệt tình… đẹp người mà không đẹp nết.”
“Ngươi...” nàng ngập ngừng, rồi khẽ nói, “thật ra không vô sỉ như ta nghĩ.”
Hạo Thiên hơi sững lại, rồi gật đầu. “Ừ. Vậy mới phải.”
“Ngươi... không sợ ta sao?”
“Nơi này không bình thường.” Nàng trầm giọng. “Sát ý như nước triều, oán niệm dày đặc, ngay cả trời đất cũng im lặng. Hạo Thiên, ngươi... nên thận trọng.”
“Máu từ hàng triệu linh hồn đã ngã xuống. Dù hàng vạn năm đã trôi qua, oán niệm vẫn còn lưu lại. Nơi này không có thiên đạo, không có linh khí, chỉ còn âm hồn và quy tắc của c·ái c·hết.”
“Ta không rõ cá ngươi nói là gì... nhưng nếu nơi đó giống cái vực này, thì ngươi hãy nên cảm thấy may mắn vì còn sống.”
Không khí trong Vực Tử Linh dường như cũng dịu đi một phần. Oán khí tan loãng, gió lạnh cũng bớt gào rú. Dù chưa sạch sẽ như chùa làng nhưng ít ra… giờ đây, đã có một linh hồn được yên nghỉ.
- "Cô tên gì ấy nhỉ?"
“Trời đất ơi,” Hạo Thiên thở dài, “đi đâu cũng nghe câu đó, mà có bao giờ ta không thận trọng đâu?” Hắn vừa nói vừa đưa tay hất một cục đá nhỏ xuống vực.
Sau lưng hắn là Lâm Thanh Tuyết, toàn thân vận bạch y, lưng đeo cổ kiếm, thần sắc nghiêm nghị, ánh mắt cẩn trọng nhìn chằm chằm về phía trước. Dù đứng xa miệng vực đến cả trăm trượng, nàng vẫn có thể cảm nhận được sát khí âm trầm đang rít qua từng ngọn gió.
“Ủa vậy chớ Hóa Thần thì sao?” Hạo Thiên chớp mắt.
“Úi...” Hạo Thiên giật nhẹ mí mắt. “Cái này chắc giống hồi nhỏ ta ném cục nước đá vô chảo mỡ nóng quá hén. Coi bộ cái vực này... cũng nóng vãi.”
“Kiếp sau… ta nguyện trả ơn…”
Lâm Thanh Tuyết im lặng gật đầu. Không ai biết trong lòng nàng lúc này dâng lên một cảm giác lạ kỳ—vừa nhẹ nhõm, vừa nể phục.
“Ta… từng là con gái của tộc trưởng Linh Hoa… tên là Lăng Tuyết Nhi… Năm mười tám tuổi… ta bị ép gả cho con trai của đại tộc Kim Dương để đổi lấy hòa bình…”
Và hai người lại tiếp tục hành trình. Vực Tử Linh—vẫn còn sâu, còn xa, còn đầy điều kỳ dị. Nhưng ở đó, đã có một đoạn nhân tâm… vừa sáng lên.
“Gì? Bộ cô nghĩ ta vô sỉ hả?” Hạo Thiên trợn mắt.
Lâm Thanh Tuyết khẽ cau mày:
Hạo Thiên đứng yên lặng hồi lâu, rồi quay sang Lâm Thanh Tuyết, nở một nụ cười giản dị:
“Ừm... Đất nơi này... có mùi máu.”
“Thôi được rồi, thôi được rồi…” Hạo Thiên vội vàng xua tay, gương mặt bỗng nghiêm túc lạ thường. “Cô kể nữa chắc tui tức ói máu.”
Âm thanh lại vang lên trong đầu hắn, lần này nghe như tiếng thở dài, như mưa phùn rơi rớt trên mái rạ cũ:
“Trên đời này ấy, có người đã nói gieo nhân nào gặt quả nấy. Bữa nay hắn gieo ác, bữa sau hắn trả nghiệp. Cô c·hết không phải lỗi của cô, mà là tại cái thế gian này nó bất công như con heo bị nuôi chỉ để bị thịt.”
“Ngươi có thể... giúp ta... an táng thân thể sao?”
Cả hai tiến thêm vài bước. Sương mù dần dày hơn, đến mức không khí trở nên sền sệt như cháo đặc, mỗi lần hít thở như đang nuốt một muỗng bùn lạnh. Tử khí không chỉ hiện hữu trong mùi vị mà còn bám vào da thịt như dầu nhớt, vừa trơn vừa nhớt vừa tanh tưởi đến phát ngán.
“Thôi khỏi kiếp sau. Giờ cô nhớ giùm tui, đừng hiện về hù ai. Nhất là mấy đứa nhỏ. Tụi nó mà sợ khóc, là tui bị chửi oan á.” Hắn cười.
“Có một thứ... rất cũ, rất mạnh... đang ngủ ở dưới kia. Giống như mùi của lửa than tắt lâu ngày, nhưng chỉ cần một cơn gió là cháy bùng.” Hắn trầm giọng, “Ta không biết nó là gì. Nhưng có cảm giác nó đang gọi ta.”
“Nhưng hắn… hắn chẳng khác gì s·ú·c sinh… Đêm đầu tiên đã đánh ta gãy tay, giam vào hầm tối… rồi… rồi…”
“Cũng c·hết. Chậm hơn chút thôi.”
Nếu có nơi nào khiến người ta vừa ngửi mùi đã muốn té xỉu, vừa bước vào đã thấy mình... nên quay xe, thì đó chắc chắn là Vực Tử Linh – chốn quỷ tha ma bắt, nơi âm khí dày đặc như chợ đêm tháng bảy âm lịch. Truyền thuyết kể rằng, nơi đây từng là chiến trường giữa người và quỷ, máu chảy thành sông, đầu lâu chất như núi. Cũng từ đó, không gian ở đây vỡ nát, linh khí không vào được, chỉ còn tử khí và oán khí cuộn xoáy, vĩnh viễn không tan.
Ấy vậy mà trong làn sương mờ mịt, lạnh như lòng người yêu cũ, một bóng thiếu niên lại lững thững bước tới, dáng đi nhún nhảy như đang ra bến xe Miền Tây. Tay hắn vắt sau đầu, miệng huýt sáo vô tư, mỗi bước chân dẫm lên đất nứt nẻ lại tung lên một làn bụi xám bạc.
“Rồi rồi,” Hắn hắng giọng, giơ tay bắt đầu niệm pháp quyết. Một vòng tròn ánh sáng màu lam xuất hiện dưới chân hai người, tỏa ra ánh sáng yếu ớt đẩy lùi phần nào sương mù xung quanh.
Lâm Thanh Tuyết suýt nghẹn họng, nhưng vẫn giữ gương mặt nghiêm nghị như trước.
“Ngươi cảm nhận được gì sao?”
Lâm Thanh Tuyết gật đầu, ánh mắt nhìn hắn như có thêm một điều gì đó.
“Còn hơn cứ lởn vởn nơi này, gặp ai cũng hù, cũng lạnh, rồi gió thổi cái ào là cái váy nó bay lên... kỳ lắm.”
“Cảm ơn… ngươi…”
Giọng hắn đột nhiên chuyển sang cảm thán, nhớ lại hồi ức nghe chuyện ma trong đêm:
“Gì đâu mà tanh dữ thần vậy trời,” Hạo Thiên nhăn mặt, “tanh kiểu này là chắc không phải cá c·hết bình thường rồi. Cái này... chắc là bà bán cá quên vứt túi rác lúc tan chợ, qua ngày hôm sau mới như thế.”
Âm thanh ngắt quãng, pha trộn giữa run rẩy và tức giận. Từng mảnh sương mù quanh nàng như cuộn xoáy dữ dội, hóa thành hình ảnh mờ nhạt: một căn phòng tối, một cô gái bị trói, một nam nhân cười ngạo nghễ…
Lâm Thanh Tuyết ở phía sau nửa muốn phì cười, nửa muốn tát hắn, nhưng lại không dám ngắt lời. Bởi lúc này, nàng cảm nhận rõ một điều—quỷ hồn trước mặt đang thật sự lắng nghe.
Hắn quay sang Lâm Thanh Tuyết: “Cô ở đây canh chừng đi. Ta xuống kiếm t·hi t·hể cô ấy. Xong thì... đem về quê chôn đàng hoàng. Người c·hết cũng cần có mái nhà.”
“Ta muốn... về nhà…”
Lăng Tuyết Nhi run lên, đôi mắt quỷ hồn dao động.
“Ta cảm nhận được... có linh hồn đang quan sát.”
Hắn bước lại gần mấy bước, ánh mắt từ đùa cợt chuyển sang trầm lắng. Một tay đặt lên ngực trái, hắn nghiêng người, giọng chậm rãi như đang kể chuyện bên lu nước mưa:
Bỗng dưới làn sương mù dày đặc, cái bóng đen cao lớn dần lộ rõ hình dáng. Tuy thân thể mờ ảo như khói, nhưng trong phút chốc, Hạo Thiên cùng Lâm Thanh Tuyết đều nhận ra—nó không phải là ác linh thông thường. Một cỗ khí tức bi thương, lạnh lẽo như nước giếng khuya rỉ ra từ thân thể nó, mang theo cả một thời quá khứ đau thương bị c·hôn v·ùi trong tĩnh mịch.
“Thay vì ở đây khóc lóc, mình nên... buông cho nhẹ lòng. Tha cho mình, tha luôn cái thằng cặn bã kia, để cô đi đầu thai, làm người mới. Biết đâu kiếp sau cô được làm hoa hậu hoặc lấy chồng là vua.”
“Ái chà, chà... Vậy là ta có fan rồi!” Hạo Thiên cười. “Không biết là ma nữ xinh xắn hay mấy ông "An Bá Tử Khang" đây. Ta không kén chọn đâu.”
“Ngươi... thật khác biệt…”
“Nam tử hán, đại trượng phu” Hạo Thiên cười toe toét. “Huống chi cô là ma đàng hoàng, lý do c·hết lại oan khuất nên là tui tôn trọng. Chứ mấy con ma rảnh rỗi đi nhát người cắt cổ, là tui cho xuống âm tào địa phủ rồi.”
Chương 39. Khám Phá Vực Tử Linh
“Cô Tuyết Nhi à, đời người ngắn lắm, mà cô thì… hết phần người, còn phần hồn. Nhưng c·hết không phải hết. Nếu cô còn ôm hận, cô sẽ mãi mãi bị giam ở chỗ lạnh lẽo này, như con cá bị ướp đá, sống mà chẳng bơi được.”
“Là oán hỏa.” Lâm Thanh Tuyết nghiêm túc giải thích. “Tử khí tích tụ cùng thần hồn tàn phá lâu ngày có thể tạo ra oán hỏa – thứ hỏa diễm vô hình ăn mòn cả linh hồn và xác thịt. Nếu rơi vào đó khi không có chuẩn bị, tu sĩ Nguyên Anh cũng không sống nổi ba hơi thở.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Hạo Thiên tiếp tục, giọng bỗng chậm rãi, đầy cảm xúc: (đọc tại Qidian-VP.com)
“Úi, chời đất… ai làm gì cô vậy hả?” Hạo Thiên chắp tay sau lưng, dáng điệu chẳng hề e dè. “Bộ bị mấy thằng cha làng trên xóm dưới lừa tình rồi bỏ hay sao mà buồn dữ thần vậy?”
“Nghe giống cái ao sau nhà ngoại ta quá.” Hạo Thiên gật gù kể “Hồi nhỏ té xuống đó, tối thui, lạnh muốn teo cả ch*m, hên người lớn phát hiện. Vậy mà trong đó có con cá vừa đen vừa to tổ bố, ta mang về nấu canh chua. Đang ăn thì mắc xương tới trưa hôm sau phải đi bác sĩ lấy xương vướng trong cổ. Nhưng phải công nhận cá ngon thiệt.”
Lăng Tuyết Nhi khẽ run. Không rõ là xúc động, hay đang mắc cỡ.
“Xong rồi. Tội nghiệp bả. Âu cũng là cái nghiệp phải trả.”
Hạo Thiên cúi xuống, lấy một nắm đất lạnh dưới chân, đưa lên mũi ngửi.
Một tiếng “vù” vang lên, thân ảnh Hạo Thiên hóa thành một tia sáng phóng xuống đáy vực. Dưới đó, tử khí cuồn cuộn, quỷ hồn gào rú, mảnh xương trắng rải đầy như ruộng mía sau mùa thu hoạch. Nhưng hắn không hề sợ. Bước chân nhẹ nhàng, ánh mắt sáng rực, hắn lần theo khí tức linh hồn của Lăng Tuyết Nhi, tiến thẳng đến một góc tối âm u dưới đáy vực. (đọc tại Qidian-VP.com)
Không đầy ba hơi thở sau, đá chưa kịp chạm đất đã “bụp” một tiếng – bốc hơi thành tro.
“Ngươi… có nghe thấy tiếng khóc không…?”
Đôi mắt xanh lơ lập lòe như ngọn đèn dầu sắp tắt, phát ra ánh nhìn u uất đến não lòng. Không có miệng, không có tiếng gào, nhưng trong đầu Hạo Thiên, một âm thanh như vọng từ ngàn năm trước vang lên, lạnh như băng giá giữa trời đông:
Hạo Thiên nhìn bóng lưng nàng, xoa cằm:
“Nghiêm túc lại đi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.