Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 40: Vực Tử Linh

Chương 40: Vực Tử Linh


Sau khi tiễn biệt linh hồn Lăng Tuyết Nhi, Hạo Thiên vỗ bụng đói meo: "Đi loanh quanh mệt quá, kiếm cái gì nhấm nháp đi chứ!"

Lâm Thanh Tuyết tròn mắt: "Ngươi định... ăn uống ở chốn này? Toàn xương với máu thối!"

Hạo Thiên cười hềnh hệch, lục trong túi trữ vật ra... một nải chuối đã chín vàng: "Chuối tự tay trồng, đảm bảo sạch sẽ, không phân thuốc!"

Vừa lúc đó, từ xa vọng lại tiếng trống chiêng rộn rã. Mùi hương thơm lừng của thịt nướng xen lẫn mùi rượu nồng khiến cả hai giật mình.

"Ồ? Ở đây có tiệc tùng gì sao?" Hạo Thiên háo hức kéo Lâm Thanh Tuyết đi theo hướng âm thanh.

Qua một dãy núi xương, họ kinh ngạc thấy một quảng trường rộng với hàng chục bàn tiệc bày biện linh đình. Các "thực khách" đều là... ma quỷ đủ loại: nào xương sống, nào hồn ma, thậm chí có cả mấy con quỷ đầu trâu mình người đang uống rượu bằng sọ người.

"Chào hai vị khách mới!" Một lão quỷ mặt xanh môi thâm bước tới, tay cầm chén rượu máu: "Hai vị tới đúng lúc đại tiệc 'Trùng Dương' của chúng tôi!"

Hạo Thiên không chút e dè xông vào bàn tiệc: "Ôi dào, đúng lúc ta đói! Có món gì ngon không chú?"

Lâm Thanh Tuyết giật tay áo hắn thì thào: "Ngươi điên rồi? Đây toàn đồ cúng cho ma!"

"Kệ đi!" Hạo Thiên đã bốc một miếng thịt nướng cháy đen nhét vào miệng, nhai ngấu nghiến: "Ngon lắm! Cô thử đi!"

Lão quỷ chủ tiệc cười khềnh khệ: "Ha ha! Đã lâu lắm mới có người sống dám ăn đồ của chúng ta! Đặc biệt đãi thêm chút 'hồng phúc' cho cậu trai này!"

Hắn vỗ tay, một đoàn ma nữ áo trắng bưng ra mâm bánh trái hình thù kỳ dị. Hạo Thiên vừa định với tay thì Lâm Thanh Tuyết đã đánh rơi chén rượu, làm đổ cả lên bàn tiệc.

Xèo! Rượu tiếp xúc với bánh, bốc lên làn khói đen cùng mùi thịt thối.

"Đồ độc!" Lâm Thanh Tuyết rút kiếm. Nhưng quá muộn - xung quanh họ, tất cả ma quỷ đã biến hình, trở thành những sinh vật gớm ghiếc với nanh vuốt sắc nhọn.

Hạo Thiên phun miếng thịt ra: "Ặc! Đúng là không có bữa trưa nào miễn phí!"

Lão quỷ cười gằn: "Thịt các ngươi sẽ là món chính cho bữa tiệc tối nay!"

Hạo Thiên đá tung bàn tiệc về phía đám ma quỷ, tay nhặt lên một cái chân ghế: "Cô lui lại! Để ta xử lý đám 'chủ nhà' thiếu lịch sự này!"

Lâm Thanh Tuyết chưa kịp can thì hắn đã xông vào, dùng chân ghế đập túi bụi vào đầu lũ quỷ. Mỗi nhát đánh đều kèm theo tiếng chửi:

"Đã làm ma thì phải giữ chữ tín!"

"Mời người ta thức ăn có độc?"

"Cái đồ ma cỏ bất lương!"

Kỳ lạ thay, cái chân ghế tầm thường trong tay Hạo Thiên lại phát ra ánh sáng vàng, mỗi đòn đánh đều khiến ma quỷ kêu la thảm thiết. Lâm Thanh Tuyết nhận ra - đó chính là Chân Nguyên Khí của Hoàng Gia, có thể trấn áp yêu ma!

Sau mười phút hỗn chiến, đám ma quỷ tan tác bỏ chạy. Hạo Thiên ném chân ghế đi, phủi tay: "Tiệc tùng gì mà kém cỏi quá! Không có cả dĩa xoài hay dưa hấu tráng miệng!"

Lâm Thanh Tuyết thở dài: "Ngươi... thật không biết sợ là gì."

"Ừ thì... ta là 'main' mà." Hắn cười, xoa bụng đói: "Giờ thì đói thật rồi. Đi tìm cái gì ăn đi!"

Hai người rời quảng trường, đi sâu vào một khu rừng cây âm khí. Những thân cây đen nhánh uốn éo như xương sống quỷ, lá cây hình bàn tay khô quắt.

"Chỗ này..." Hạo Thiên đột nhiên dừng lại, mũi hít hà: "Có mùi thơm!"

Hắn đẩy tán lá âm khí sang một bên, phát hiện một cây nấm lạ - thân trắng muốt, mũ nấm hình trái tim màu hồng nhạt, tỏa ra ánh sáng dịu dàng.

"Tâm Linh Cổ Nấm!" Lâm Thanh Tuyết kinh ngạc: "Loại này chỉ mọc ở nơi âm khí dày đặc nhưng có linh hồn thuần khiết ngã xuống!"

Hạo Thiên hái cả cây nấm, chia làm hai: "Của cô một nửa. Ăn vào bổ sung nguyên khí, lại còn đẹp da nữa!"

Hai người vừa ăn xong thì đất dưới chân rung chuyển. Từ khe nứt, một dòng nước trong vắt tuôn ra, nhanh chóng hình thành một con suối nhỏ.

"Kỳ lạ..." Lâm Thanh Tuyết chạm tay vào dòng nước: "Nước ở đây sao lại trong lành thế?"

Hạo Thiên cúi xuống, phát hiện đáy suối lấp lánh những viên đá nhỏ màu ngọc lam: "À ha! Đây là 'Linh Tuyền' - dòng suối hình thành từ nước mắt của linh hồn thuần tịnh!"

Hắn lập tức cởi giày, thọc chân xuống suối: "Quá mát lạnh! Nó làm tui nhớ cái thời trưa hè nắng nóng nhảy xuống sông tắm vậy, cô thử đi!"

Lâm Thanh Tuyết do dự, nhưng rồi cũng ngồi xuống bên bờ, nhúng chân vào dòng nước. Một cảm giác ấm áp lạ thường lan tỏa khắp người, những mệt mỏi như tan biến.

Hạo Thiên nằm dài trên bãi cỏ âm khí, tay gối đầu: "Cũng không tệ lắm nhỉ? Vừa có nấm ngon, vừa có suối mát, lại còn được ngắm..."

"Ngắm gì?" Lâm Thanh Tuyết nghiêng đầu.

"À... ngắm phong cảnh!" Hạo Thiên vội chỉ lên trời, nơi những đám mây âm khí đang tạo thành hình thù kỳ lạ.

Cả hai cùng im lặng thưởng thức khoảnh khắc hiếm hoi yên bình này.

_____________

Nước suối bỗng cuộn xoáy lạ thường, tạo thành một vòng tròn đen ngòm ngay trước mặt hai người. Hạo Thiên ngồi bật dậy, mắt sáng rực: "Ồ? Có đồ chơi!"

Lâm Thanh Tuyết vội rút chân khỏi dòng nước: "Nguy hiểm! Đó là - "

Một bàn tay khổng lồ bằng nước đột ngột phóng lên, tóm lấy cổ chân Hạo Thiên. Trong chớp mắt, hắn bị kéo mạnh xuống lòng suối.

"Haizz... đúng là không lúc nào yên." Hạo Thiên thở dài trước khi hoàn toàn chìm vào dòng nước đen.

Lâm Thanh Tuyết không do dự nhảy theo, nhưng khi nàng chạm mặt nước, một lực vô hình đẩy nàng trở lại bờ. Dòng suối đã khép kín như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Hạo Thiên mở mắt trong một không gian kỳ lạ - căn phòng bằng pha lê xanh biếc, những bong bóng nước lơ lửng như đèn chùm. Trước mặt hắn là một thiếu nữ mặc váy rong biển, tóc dài xanh biếc, đôi mắt không có con ngươi.

"Người sống." Giọng nàng như tiếng nước chảy. "Sao dám xúc phạm Thủy Cung của ta?"

Hạo Thiên vắt nước từ tay áo: "À... tui chỉ tắm suối thôi mà? Hay ở đây cấm tắm?"

"Ngươi đã đánh thức ta từ giấc ngủ ngàn năm." Thiếu nữ giơ tay, những giọt nước quanh hắn đông cứng thành băng sắc nhọn. "Ngươi sẽ phải trả giá!"

Hạo Thiên vẫn thản nhiên, liếc nhìn xung quanh, phát hiện một bình ngọc lam đặt trên bệ đá. "Ồ! Đẹp quá!" Hắn vô tư cầm lên ngắm nghía.

"Đừng đụng vào - !"

Rắc!

Chiếc bình vỡ tan trong tay Hạo Thiên. Một luồng sáng xanh lóe lên, bao trùm cả căn phòng.

Thiếu nữ thủy cung gào lên: "Ngươi... ngươi vừa giải phóng lời nguyền!"

___________

Từ mảnh bình vỡ, một bóng ma dần hiện hình - lão già râu tóc trắng xóa, mắt đỏ như máu, trên trán có hình nguyệt nhuộm hồng. Khí tức hắn tỏa ra khiến cả không gian như ngập trong ánh trăng máu.

"Ha... ha... Cuối cùng ta cũng thoát khỏi!" Lão cười như tiếng gào rú của sói hoang. "Cám ơn nhóc con ngốc nghếch!"

Hạo Thiên nhíu mày: "Ông già này là ai? Trông giống ông hàng xóm hay mượn gạo nhà tui mà không trả!"

Thiếu nữ thủy cung run rẩy: "Hắn đến từ Huyết Nguyệt tộc - tên đồ tể của Huyết Nguyệt tộc đã bị phong ấn ở đây từ thời Nhân - Ma Chiến! Hắn ta chính là Đại Trưởng Lão!"

Hạo Thiên gãi đầu: "Huyết Nguyệt tộc? Có phải cái tộc chuyên hút máu đêm huyết nguyệt không?"

Bỗng dưng "đại trưởng lão" gầm lên, thân thể biến hình thành một con sói máu khổng lồ, móng vuốt sắc như dao găm nhuốm màu đỏ thẫm. Khí huyết quanh hắn cuồn cuộn, tạo thành từng đợt sóng âm chấn động cả không gian.

"Ngươi dám khinh nhờn Huyết Nguyệt tộc? Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là hối hận!"

Hạo Thiên đứng im, ngáp dài một cái.

"Lên đi! Để ta thử đọ sức giữa người và thú xem sao."

"Đại trưởng lão" nổi điên, hai mắt đỏ rực phóng ra hai tia máu xuyên thẳng về phía Hạo Thiên.

Xẹt!

Hạo Thiên thậm chí không né tránh. Tia máu đập vào ngực hắn rồi bỗng tịt ngòi.

"Cái gì vậy?" Lão Tổ trợn mắt.

Hạo Thiên nhìn xuống ngực, phủi phủi chỗ b·ị đ·ánh trúng như phủi bụi: "À, xin lỗi, ta quên mất áo giáp 'Vô Cực Bất Diệt Y' đã "mượn" từ cha ta. Ngươi đánh bao nhiêu cũng vô dụng thôi."

Lão Tổ tức giận, gào lên: "Cứ mạnh miệng đi! Ta sẽ cho ngươi nếm trải thống khổ vì dám sỉ nhục ta!"

Hắn vung móng vuốt, xé toạc không gian, lao thẳng tới.

---

Hạo Thiên thở dài, lắc đầu: "Thôi được rồi, mệt quá."

Hắn giơ lệnh phù lên.

"Ngọc Hoàng Chân Khí - Diệt."

RẦM!

Một bàn tay có ánh sáng vàng rực từ trên trời cao giáng xuống, đè bẹp "đại trưởng lão" xuống đất như nghiền một con kiến. Cả người bị ép thành một vũng máu loãng, thần hồn tan biến trong nháy mắt.

Không khí im lặng.

Lam Tinh (thiếu nữ canh giữ thuỷ cung) đứng đó, miệng há hốc: "Chỉ... một chiêu?"

Hạo Thiên xoay người, nhìn đống máu bầm dưới đất, nhăn mặt: "Ôi, bẩn quá. Lỡ tay rồi."

Lâm Thanh Tuyết bước tới, mặt lạnh như tiền: "Ngươi vốn có thể kết thúc từ đầu, sao còn kéo dài?"

Hạo Thiên cười hềnh hệch: "Tại ta tưởng hắn có gì hay ho chứ. Ai ngờ yếu xìu."

---

Lam Tinh run giọng: "Huyết Nguyệt tộc... đã từng khiến cả Vực Tử Linh phải e ngại..."

Hạo Thiên nhún vai: "Vực Tử Linh sợ chứ ta có sợ đâu. Lão tổ nhà ta nói mấy tộc này chỉ là đám ruồi muỗi, đập hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì."

Lâm Thanh Tuyết khẽ hỏi: "Vậy tại sao ngươi không gọi lão tổ từ đầu?"

"Ừm..." Hạo Thiên bỗng ngượng ngùng: "Ta gọi rồi, nhưng lão tổ bảo: 'Cái thứ tầm thường đó mà cũng phải nhờ ta? Tự giải quyết đi!' Rồi ngủ tiếp."

Cả hai im lặng.

---

Đúng lúc đó, mặt đất rung chuyển. Xương Long Thủy Quái từ dưới suối trồi lên, miệng gào thét: "Kẻ nào dám q·uấy r·ối giấc ngủ của ta?!"

Hạo Thiên liếc nhìn, thở dài: "Lại nữa?"

Hắn giơ tấm phù khác lên, vung tay nhẹ một cái.

Vút!

Một đạo kiếm quang từ trời chém xuống, Xương Long bị chẻ làm đôi, tan thành tro bụi.

"Xong."* Hạo Thiên phủi tay. "Giờ đi chơi tiếp không? Chỗ này chán quá."

Lam Tinh và Lâm Thanh Tuyết nhìn nhau, đồng thanh: "VL!!!"

Chương 40: Vực Tử Linh