Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 12: Hỗn Chiến (1)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 12: Hỗn Chiến (1)


Long Thiên Hoành thấy Long Ngạo Thiên đã đến trước mặt mình, hắn nói: “Giờ con mang hơn năm mươi người bọc hậu, không được cho ai trốn thoát!”

“Thiên nhi, bây giờ con hãy ở lại Phượng gia, sáng sớm ngày mai phụ thân và các hộ pháp, trưởng lão sẽ đến sau! Giờ ta quay về trước chỉnh đốn nhân thủ!” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Là Phượng Lan sao! Tối khuya rồi chưa ngủ, muội đến phòng ta làm gì?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Quay lại với Phượng gia! ! ! (đọc tại Qidian-VP.com)

Long Ngạo Thiên mỉm cười, hắn vận công pháp. Xung quanh người hắn khí thế phóng thích, theo đó là khí thế hóa thành từng bức tường trong suốt hiện xung quanh cơ thể.

. . . .

Phượng Thế Ngọc nhìn từng bức khí tường quanh người Long Ngạo Thiên, hắn mới yên tâm nói: “Vậy ta yên tâm rồi!”

Nghĩ tới đây hắn đóng cửa lại và không kịp chờ đợi ôm thẳng nàng vào lòng, tham lam hít thở hương thơm trên người nàng.

“Bẩm gia chủ, người của Long gia và Phượng gia đã xuất phát!”

Nói rồi hắn bế ngang nàng lên đi về phía chiếc giường.

Sau khi ăn xong, Long Ngạo Thiên quay lại phòng của mình. Nằm trên giường và nhìn lên nóc nhà. Hắn nhớ lại từ lúc xuyên qua tới bây giờ cũng đã được hơn hai năm, thời gian trôi thật mau.

“Vâng! Phụ thân.”

Long Thiên Hoành thấy cổng thành đóng kín, hắn hét lớn: “Nam Cung Quyết, nếu bây giờ ngươi đầu hàng chịu trói. Ta có thể xem xét mà tha cho ngươi một mạng!”

Nói rồi hai người ăn ý nhìn nhau mà phá lên cười.

Hắn giục ngựa đi trước, phía đằng sau là hơn năm mươi người của Long gia.

Tối đến, trước bàn cơm đang ngồi Phượng Thế Ngọc, bên trái là Nạp Lan Yên Nhiên, bên nữa là Phượng Lan.

Khi trời gần sáng, Long Ngạo Thiên vén chăn và bước ra khỏi giường, khi đang thay đồ chỉ nghe âm thanh từ phía giường vang lên. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nghe vậy, trong mắt Nam Cung Quyết hiện lên sát khí: “Cuối cùng đã đến khoảnh khắc này!”

Bên trong Phượng gia, hai thân ảnh nữ nhân đứng bên cửa sổ nhìn ra xa. Trong hai mắt đều là sự lo lắng đối với cuộc chiến sắp tới.

“Hừ! Long Thiên Hoành, đừng nghĩ ngươi đột phá cảnh giới Thiên Nhân là có thể không coi ai ra gì!”

Phượng Lan bị ôm, nàng cũng không phản kháng mà nói: “Ngày mai huynh phải cẩn thận, muội ở nhà đợi huynh trở về!”

“Muội yên tâm, ta sẽ không có chuyện gì! Nhưng giờ người có chuyện là muội.”

Bên dưới tỉnh lược một vạn chữ...

“Cái gì! Đại Tông Sư?” Phượng Thế Ngọc khi nghe, hắn hoảng sợ la to.

“Chả trách, có thể khiến ngươi cam nguyện phục tùng lại là tồn tại bậc này” Mộ Dung Cang khắp khuôn mặt là vẻ chợt hiểu.

“Không ngờ ngươi cũng vào Thiên Nhân, đã vậy để ta xem. Ngươi hay ta, sẽ là người c·h·ế·t dưới tay đối phương” Long Thiên Hoành thấy Nam Cung Quyết đã vào Thiên Nhân, hắn cũng rất bất ngờ. Theo sau là một luồng khí thế hiện lên, đối chọi với khí thế của Nam Cung Quyết.

Nam Cung Quyết lúc này đang ngồi trước bàn nhàn nhã thưởng thức trà.

Nhìn phụ thân đi xa, Long Ngạo Thiên mới quay sang mà nắm lấy tay ngọc của Phượng Lan, hắn dắt nàng đi vào trong.

Đám người bước ra từ phòng khách của Phượng gia, Long Thiên Hoành quay sang hỏi Long Ngạo Thiên.

Nói xong câu này, trong mắt Long Thiên Hoành tràn đầy vẻ tự hào mà nhìn về phía Long Ngạo Thiên.

Dứt lời, trên thân của Nam Cung Quyết hiện lên cỗ khí thế của Thiên Nhân cảnh lan khắp toàn trường.

Thiên Thần Đại Lục, Tông Sư cảnh có thể phóng thích khí thế xung quanh cơ thể, đạt Đại Tông Sư. Khí thế này tiến thêm một bước, cô đọng thành thực chất hóa, thành từng bức tường có thể ngăn cản thế công của địch nhân. Đây cũng tượng trưng cho Đại Tông Sư cảnh mới có.

“Quyết huynh, không, Quyết ca! Tiểu đệ xưa nay tự nhận chưa làm việc gì có lỗi với ca. Giờ đây huynh có chỗ dựa vững chắc, nếu ca thấy được có thể giới thiệu tiểu đệ trước mặt vị Tiên nhân này. Từ đây, tiểu đệ nguyện vì ca mà xông lên núi đao xuống biển lửa!”

Thay đồ xong, Long Ngạo Thiên bước ra khỏi căn phòng, hắn phi thân nhảy lên nóc nhà, từ vị trí này. Có thể quan sát rõ từ phương xa đang có một đám người, ngựa đang đi từ xa đến gần.

“Huynh phải cẩn thận!”

Hắn đang nằm suy nghĩ thì nghe tiếng gõ cửa.

“Bành!”

Ly trà trong tay bị hắn bóp nát, hắn đứng dậy phất tay ra lệnh: “Triệu tập tất cả người Nam Cung gia, theo ta đến cổng thành.

Long Ngạo Thiên tung người lên ngựa.

“Không dám, nhờ Nam Cung huynh ta mới được như ngày hôm nay, chỉ cần sau này huynh có lời, ta sẽ dốc hết sức lực mà báo đáp!”

Chương 12: Hỗn Chiến (1)

Thầm cắn răng, hắn nói: “Chỉ cần ngươi cũng đột phá Thiên Nhân, Long gia và Phượng gia không đủ gây sợ. Còn chuyện giới thiệu ngươi với đại nhân, sau khi xong chuyện này sẽ bàn lại sau!”

Nói rồi hắn lại mở cửa ra cho nàng.

“Hí..!”

Đập vào mắt là Phượng Lan trong bộ áo ngủ tơ trắng mượt mà hai dây, phía ngoài khoác một lớp áo mỏng màu xám trắng, hiện giờ tóc nàng đang được buộc lên cao để lộ cái cổ trắng ngần. Có lẽ do vừa tắm xong nên tóc nàng còn hơi ướt, làn da ửng đỏ, mị lực vô hạn.

Nghe vậy, Mộ Dung Cang cũng không tiếp tục nói. Hắn nuốt thẳng viên đan dược vào miệng rồi ngồi xuống đả tọa tu luyện.

Khi người của Long gia và Phượng gia đến trước cổng thành, người của Nam Cung gia đã chuẩn bị sẵn sàng. Trong tay mỗi người đều đang giơ cung tiễn chỉa về phía dưới.

“Chuyện quan trọng trước mắt là tiêu diệt hai nhà Long gia và Phượng gia, huynh mau chỉnh đốn nhân thủ để tiếp đón người bạn lâu năm của hai ta. Long Thiên Hoành, hai ta sẽ làm cho hắn có đến mà không có về!”

Nam Cung gia! ! !

“Khoan đã, Long huynh và hiền tế! Thiên nhi tuy tuổi còn trẻ đã có tu vi Tiên Thiên nhưng... lỡ như trong đội ngũ đào tẩu có cao thủ cấp bậc trưởng lão, Thiên nhi sẽ xảy ra bất trắc.”

Người đi đầu là Long Thiên Hoành, dưới hông là một con hắc mã cao to lực lưỡng.

Khi cả hai sáp lại gần, số người đã lên tới gần tám trăm người. Thấy người đã đông đủ, hắn phi thân đạp lên từng mái nhà mà bay xuống.

“Cốc, cốc! Huynh đã ngủ chưa?”

Khóe miệng Nam Cung Quyết hơi giật, hắn không thể ngờ từng ấy tuổi mà Mộ Dung Cang có thể vô sỉ đến như vậy. Chỉ có thể trách Tiên nhân quá có mị lực, nếu không phải sợ chậm trễ nhiệm vụ của Ma đại nhân, hắn đã một chưởng g·iết c·hết Mộ Dung Cang.

“Mai thấy tín hiệu, sẽ biết phụ thân đã dẫn người đến trước Phượng gia chờ sẵn!”

Phượng Thế Ngọc còn nghĩ tu vi của Long Ngạo Thiên vẫn là Hậu Thiên hai năm trước, trong hai năm dù tu vi có đột phá cũng không thể tăng quá nhiều.

Nghe là tiếng Phượng Lan, hắn đáp lại.

“Huynh không cần lo lắng, bởi bây giờ đây Long nhi đã đạt... Đại Tông Sư sơ kỳ!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Không lâu, từ phía trong nhà Phượng gia cũng kéo ra tầm hơn ba trăm người và ngựa.

“Muội yên tâm, ta sẽ tự bảo vệ tốt cho bản thân!” Long Ngạo Thiên mỉm cười nói với Phượng Lan.

“Ha ha ha, chúc mừng Mộ Dung huynh cũng vào Thiên Nhân, từ đây có thể sống thêm một thế!”

“Vâng! Phụ thân.”

Nói rồi sát lại gần mà bóp vai cho Nam Cung Quyết và nói với giọng nịnh nọt.

Kèm theo một khí thế bộc phát từ trên người Mộ Dung Cang, từ đây. Hắn cũng bước vào Thiên Nhân cảnh hằng mong muốn.

Trong hai năm này, nhờ Thần Huyết và đan dược của hệ thống. Tu vi của hắn một đường bão táp đến Đại Tông Sư sơ kỳ, không thể bảo là không nhanh. Một điều nữa là trong hệ thống thương thành, ngoài công pháp ra thì chỉ xuất hiện mỗi đan dược phụ trợ việc tu hành. Không còn thứ nào khác ngoài mấy thứ loạn thất bát tao.

Long Thiên Hoành và Phượng Thế Ngọc dẫn người ngựa theo một lối khác lao nhanh.

. . . .

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 12: Hỗn Chiến (1)