Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 20: Quân Triều Đình
Long Ngạo Thiên thấy nàng rơi lệ, hắn đưa tay quệt đi hai hàng nước mắt cho nàng. Đợi lúc nàng hết khóc, hắn kể rõ chi tiết công dụng của chiếc nhẫn cho nàng.
Thật ra ta làm được như vậy là do cái này.
Không hổ là lấy sức một mình tạo dựng lên được đoàn hải tặc khét tiếng, với hơn năm mươi ngàn người dưới chướng.
Đợi đến lúc hắn thay đồ xong, xuất hiện trước mắt nàng là một thiếu niên 16 17, khuôn mặt anh tuấn tiêu sái. Dáng người cao ráo, khoác bên ngoài là y phục màu đen viền vàng, cột tóc chỉ vàng, eo đeo ngọc bội, đôi giày màu tím với nhiều hoa văn bên trên.
Từ trong khe hở đôi bàn tay, giọng nói của Bạch Nguyệt Hoa vang lên: “Ta không tin, ngươi nói dối!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cả hai nói những lời tình tứ ngọt ngào với nhau, lâu lâu từ trong miệng Bạch Nguyệt Hoa phát ra những tiếng cười trong trẻo. Nếu để người khác biết được sẽ giật mình vì kh·iếp sợ, Bạch Diện La Sát nổi tiếng g·iết người như ngóe. Ai qua tay nàng đều không được sống, vậy mà giờ đây đang như chim non nép vào người, trên khuôn mặt là biểu cảm ngọt ngào hạnh phúc của phụ nữ khi yêu.
“Hừ... Ta ghét ngươi!”
Bạch Nguyệt Hoa gắt gao trừng mắt, bặm môi mà nhìn Long Ngạo Thiên. Thấy hắn nhìn mình, nàng vội lấy tay che đi khuôn mặt. Nàng không muốn hắn thấy khuôn mặt xấu xí của mình.
Long Ngạo Thiên bất ngờ mà nhìn nàng, hắn không ngờ khi tức giận nàng lại có một mặt như này. Lúc bình thường chàng chàng th·iếp th·iếp, khi tức giận mở miệng lão nương đầy bưu hãn.
Nghe nữ nhân của mình hỏi, hắn mới biết mình lỡ nói ra suy nghĩ trong lòng.
Hai mắt Bạch Nguyệt Hoa không khỏi tỏa sáng, nàng say đắm mà nhìn hắn từ trên xuống dưới.
Trên bàn tay hắn xuất hiện hai mảnh màu nâu.
“Khoảng cách năm trăm mét về hướng tây, đang dần tiếp cận!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nàng quay mặt ra chỗ khác không thèm để ý đến hắn.
Nói xong, hắn cầm một bàn tay của nàng và đeo chiếc nhẫn này vào vị trí kế ngón út trên bàn tay trái của nàng.
Khi hai người chuẩn bị đi ra ngoài, từ bên ngoài có tiếng nói vang lên.
“Từ đây, nàng đã là nương tử của ta, cho nên...!”
Hắn tiến lại gần nói nhỏ bên tai nàng, trải qua hắn giải thích. Bạch Nguyệt Hoa hai mặt đỏ bừng nhìn Long Ngạo Thiên.
. . . .
Tuy nói vậy, nhưng trên khuôn mặt nàng tràn ngập hạnh phúc.
Hắn nói với giọng trìu mến: “Nguyệt Hoa! Trong mắt ta nàng đã không còn xấu xí nữa rồi, nàng bây giờ thật xinh đẹp.”
Trải qua hắn hỏi hệ thống biết được, hàng của hệ thống chắc chắn thuộc tinh phẩm, đeo lâu sẽ giúp làn da ngày càng căng hồng. Sáng bóng mượt mà, không bị chảy xệ, quá tuyệt vời.
Chương 20: Quân Triều Đình
Hắn nhìn nàng và đặt một nụ hôn lên trán nàng và nói: “Sau này nàng sẽ là nương tử của Long Ngạo Thiên ta, ta không cho phép nàng ăn mặc hở hang như bây giờ nữa, kẻ thù của nàng là kẻ thù của Long Ngạo Thiên ta!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Long Ngạo Thiên thấy nàng đã chấp thuận theo mình, hắn nở một nụ cười, niềm vui hiện lên trên khuôn mặt.
“Ai... Ai là bảo bối của ngươi? Ngươi nghĩ thật đẹp.”
Long Ngạo Thiên lại gần, ngồi cạnh nàng ôm nàng vô lòng mình.
“Nàng chảy nước miếng rồi kìa!”
“Có kỳ diệu như vậy sao?” Nàng nói với giọng hơi nghi ngờ.
“Hoàn toàn chính xác” Long Ngạo Thiên gật đầu chắc chắn.
Bạch Nguyệt Hoa do được hắn truyền chân khí Âm Dương, mỗi một tấc da thịt của nàng bây giờ rạng rỡ như mỡ đông. Dù bảo dưỡng rất tốt, nhưng nếp nhăn khóe mắt giờ cũng đã hoàn toàn biến mất. Nàng như quay trở lại làm thiếu nữ hai mươi tuổi, không như thiếu nữ ngây ngô. Khắp cơ thể nàng tỏa ra một vẻ thành thục mà chỉ các tỷ tỷ mới có được.
“Chàng nói gì?”
Long Ngạo Thiên nhìn nàng và nhớ lại ký ức hắn thấy, không khỏi cảm khái.
Nói xong, hắn cúi đầu xuống đặt nhẹ một nụ hôn lên trán nàng.
Long Ngạo Thiên cúi đầu xuống hôn nhẹ lên từng tấc khuôn mặt của nàng, đâu đâu hắn cũng hôn qua không một chỗ bỏ sót.
“Người cầm đầu là Thanh tướng quân!”
Sau khi sở hữu hai Đại Đạo, chúng nó cũng ảnh hưởng đến tính cách của hắn không ít thì nhiều, ham vọng chiếm hữu trong lòng hắn ngày càng mãnh liệt.
Bạch Nguyệt Hoa ngắm nhìn thiếu niên trước mặt nhỏ tuổi hơn nàng. Nàng biết điều hắn nói là thật, với trong lòng nàng cũng biết. Trong vài ngày ngắn ngủi này, nàng đã đem lòng yêu hắn, kết quả như nào có quan trọng hay không?
Qua khoảng một hồi, Long Ngạo Thiên chú ý áo của mình đã rách rưới được tháo bỏ vất một góc, hắn câu thông không gian hệ thống và lôi một bộ y phục ra mà thay đổi.
Mặc dù Bạch Nguyệt Hoa thầm than hắn thật bá đạo tự chủ trương nhưng nàng lại không ghét điều đó, trong lòng nàng bây giờ ngập tràn hạnh phúc vì hắn đã cho nàng danh phận. Theo như ký ức mà nàng xem được, hắn đã có một thê tử đính hôn sắp cưới.
Long Ngạo Thiên sau khi móc ra chiếc nhẫn, hắn lại gần quỳ một chân xuống đất và nhìn thẳng vào đôi mắt của Bạch Nguyệt Hoa chân thành nói: “Từ nay về sau, nàng sẽ mãi là nương tử của Long Ngạo Thiên ta!” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Bây giờ phải làm sao? Thưa thuyền trưởng!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Long Ngạo Thiên dừng vận chuyển công pháp, hắn quay sang đối diện ánh mắt với Bạch Nguyệt Hoa.
“Chàng thật bá đạo!”
“Bẩm thuyền trưởng, chuyện lớn không tốt, có thuyền của quân Triều Đình t·ấn c·ông!”
Theo lời hắn, Bạch Nguyệt Hoa vô thức mà đưa tay lên lau khóe miệng. Nàng mới nhận ra là bị hắn lừa, nàng tức giận ném cái gối vào người hắn nói với giọng hờn dỗi.
Lần đầu thấy nó, Bạch Nguyệt Hoa đã thích ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Long Ngạo Thiên mỉm cười, hắn tiến lại gần bên tai nàng thủ thỉ: “Nguyệt Hoa nương tử, nàng không cần che lấp đi dung mạo xinh đẹp của mình. Bởi trong mắt ta bây giờ, nàng là xinh đẹp nhất!”
Nói xong, Long Ngạo Thiên lại như làm ảo thuật mà biến ra một chiếc nhẫn giới chỉ. Chiếc nhẫn này màu xanh lam, phía trên được đính vài viên đá quý màu tím, tổng thể nhìn rất là đẹp mắt.
Bạch Nguyệt Hoa thử di chuyển, cảm thấy thoải mái hơn nhiều, nàng rất thích.
Nói tới đây, Long Ngạo Thiên bỗng cười bỉ ổi: “Kiệt, kiệt, kiệt!”
Sau khi xong việc, hắn đứng dậy ôm nàng vào lòng và đặt một nụ hôn lên trên trán của nàng.
Thấy hắn như làm ảo thuật, Bạch Nguyệt Hoa không khỏi tò mò. Dù đã trải qua tinh thần giao hội, cả hai đều biết tất cả về nhau. Nhưng bí mật về hệ thống cũng như việc hắn xuyên qua, đã được hệ thống cho che kín, nên nàng không biết được.
Hai mắt nàng nhắm lại, giọt nước mắt đã chảy bên gò má, đến khi nàng mở mắt. Bên trong chỉ toàn là tình yêu nồng đậm nàng dành cho hắn, cuộc đời sau này của nàng sẽ gắn liền với hắn. Dù hắn không cần nàng, nàng cũng sẽ trói hắn lại bắt làm tướng công của mình.
Long Ngạo Thiên đưa bàn tay lên bắt vào hai bàn tay của nàng mà mở ra hai bên, bốn con mắt chăm chú đối lập nhau.
Khi Bạch Nguyệt Hoa đã hiểu, nàng làm theo những gì hắn nói cách thuần thục mới dừng lại.
Nàng nhìn hắn: “Trừ phi chàng nói rõ, chàng lấy y phục ra bằng cách nào? Bằng không đừng hòng đụng vào lão nương” nói rồi xịch người ra xa, không cho hắn ôm.
“Phụ nữ khi yêu và bình thường tưởng chừng như hai người!”
“Ngoan! Bảo bối, ta biết sai rồi.”
. . . .
“Không có gì, bảo bối!”
Nàng không cầu mong hắn cho nàng danh phận, chỉ cần hắn không bỏ rơi hay quên nàng là nàng đã thấy mãn nguyện với điều đó. Bạch Nguyệt Hoa không ngờ, hắn không chỉ nói mà còn thực hiện bằng hành động của mình đối với mình, nàng rất vui vì điều đó. Trong hai mắt nàng rưng rưng nước mắt, hai hàng thanh lệ chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.