Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 34: Long Đế
Thành Trường An, một trong ba tòa thành lớn nhất trên Thiên Thần đại lục, thuộc quyền sở hữu của Triều Đình.
Chửi một hồi, cổ họng hắn hơi khô, tay cầm ly trà bên cạnh, vào tay tách trà đã hết nước.
Chưa để Kinh Tuyết kịp phát tác, hắn lại gần mà nắm chặt bàn tay nàng, kéo lại gần Phượng Lan và Nạp Lan Yên Nhiên.
“Từ giờ cả ba các nàng đều đã là nữ nhân của Long Ngạo Thiên ta.”
Trên đầu nàng được búi cao để lộ phần gáy ngọc thon dài, búi tóc được cắm bằng những cây trâm bằng vàng, làm nàng trông càng thêm ung dung hoa quý.
Trong phòng, Cơ Ngọc Long đang tràn đầy phân nộ, khi nghe được câu này, trên khuôn mặt là vẻ mừng rỡ, hắn hơi sửa sang lại y phục rồi bước xuống bên dưới, một tay để trước bụng, tay còn lại chắp ra phía sau đứng chờ sẵn.
Hắn đang tính đi phân phó thì từ đằng xa đang có một người phụ nữ uy nghi cao quý bước đến, phía sau nàng đi theo vô số cung nữ và người hầu.
“Ân... Ta nghe ngươi” Nàng nói nhỏ lấy trong lòng hắn.
Thái giám đứng nghiêm trước cửa cung kính hô.
Hắn tức giận vỗ mạnh lên bàn, tấu chương trên bàn rơi rớt xuống mặt đất.
Phượng Kinh Tuyết ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.
Không hổ là mẹ con, nói chuyện cũng y hệt nhau! Hắn không kìm được mà suy nghĩ trong đầu.
Mấy ngày nay từng sự kiện một diễn ra làm tâm linh của nàng chịu đả kích to lớn, nàng cần một bờ vai của nam nhân mà phát tiết ra tất cả.
Một ngọn lửa bùng cháy trong mắt hắn, ngọn lửa của tham vọng thực lực.
Nàng lao đến từ phía sau ôm hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Bụp bụp!” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Thanh tướng quân được trẫm phái đi thảo phạt đoàn hải tặc Bạch Diện Quỷ, nay gửi tấu chương xin thêm quân chi viện!”
Chương 34: Long Đế
Đang suy nghĩ, tiếng của Phượng Lan không chịu thua kém vang lên.
Long Ngạo Thiên nở một nụ cười hài lòng, hắn quay sang nhìn Nạp Lan Yên Nhiên.
Phượng Lan mặc kệ tất cả nhào vào ngực hắn mà thút thít.
Phượng Lan lúc này ánh mắt hết nhìn mẹ mình rồi nhìn tỷ tỷ, tròng mắt xoay chuyển liên tục, nàng suy nghĩ.
Nạp Lan Yên Nhiên và Phượng Kinh Tuyết nghe hắn cầu xin tha thứ mới chịu buông tay, hai nàng cười vui vẻ vì bây giờ xem như trả thù được việc hắn đã khi dễ các nàng.
“Ai là phu quân của bọn ta? Ngươi nghĩ thật đẹp.”
Long Ngạo Thiên nhìn ba nàng Kinh Tuyết và Nạp Lan Yên Nhiên trong lòng, giờ đây khắp khuôn mặt cả hai ửng đỏ, đẹp không sao tả được, thế là hắn khen hai nàng.
Hắn lúc này đang lật xem tấu chương trên bàn, trên lông mày hắn vò thành một đoàn chứng tỏ không hài lòng với chuyện gì đó.
Nàng đã trải qua một lần nỗi đau mất người thân, nàng không muốn phải trải qua thêm lần nào nữa.
Hai nàng Kinh Tuyết và Yên Nhiên đồng thanh đáp. (đọc tại Qidian-VP.com)
Long Ngạo Thiên không nhiều lời, hắn kéo nàng vào lòng mình, không cho nàng phản kháng hắn cúi đầu xuống.
Long Ngạo Thiên phát hiện bầu khí tức quỷ dị, hắn hô không ổn.
Nàng cũng biết điều đó, nên chiếc váy nàng đang mặc là váy xẻ tà một bên chân, theo mỗi bước di chuyển, đôi chân dài trắng nõn lấp ló phía dưới lớp váy.
“Lúc trẫm phái hắn đi lời thề son sắt sẽ thành công, không ngờ chưa đến vài ngày tin thất bại đã truyền đến, thật vô dụng!”
Trong một căn phòng nguy nga, to lớn, phía trong đang có một trung niên nhân khí độ bất phàm, người mặc hoàng bào, phía trên được đính vô số đá quý, ngọc ngà châu báu quý hiếm.
“Yên Nhiên, giờ đây cả ba mẹ con nàng sẽ không phải tách rời nhau nữa, cả bốn chúng ta sẽ sống mãi với nhau như bây giờ.”
Nàng không ngờ, không chỉ nàng và Phượng Lan, ngay cả... Mẫu thân cũng bị hắn thu làm nương tử.
Hắn liếc qua thấy Phượng Lan đang dùng ánh mắt sùng bái mà nhìn mình, hắn thầm im lặng.
“Vâng...! Thánh thượng...!”
“Hoàng Hậu nương nương giá đáo...!”
Lúc này bầu không khí xung quanh bốn người thật vi diệu, vì cả ba người phụ nữ đều đang mắt lớn trừng mắt nhỏ quan sát trên bàn tay từng người.
Thân thể của Phượng Kinh Tuyết run rẩy, hai bàn tay trắng nõn hơi nắm chặt thành nắm đấm.
“Thật vô dụng, ngay cả một đoàn hải tặc cũng không bắt được!”
Một bàn tay khác của hắn đưa qua kéo Nạp Lan Yên Nhiên vào lòng, thành ra trong lòng hắn bây giờ đang trái ôm phải ấp.
Trong lòng Nạp Lan Yên Nhiên dù cảm xúc ngổn ngang, nhưng đã quyết định theo hắn thì nàng sẽ làm trọn bổn phận của một người nương tử.
“Hai vị nương tử thật xinh đẹp! Ta thật có phúc khí khi làm phu quân của các nàng!”
Ngoài ra nàng còn có một đôi chân dài, chiều cao của nàng tổng thể một mét tám tám, đôi chân dài kinh người.
Mấy ngày nay hắn cũng trải qua rất nhiều việc, một thanh niên có cuộc sống bình thường sau khi xuyên không đến một thế giới lấy thực lực vi tôn hắn cũng rất là rối bời, chỉ cần một sai sót là hắn cũng phải c·hết.
Một bàn tay khác của hắn bắt lại tay Nạp Lan Yên Nhiên vào lòng bàn tay mình.
Hắn nói với giọng điệu không thể nghi ngờ.
“Kinh Tuyết nương tử! Nàng mà không nghe lời ta sẽ sử dụng gia pháp mà hầu hạ!”
Tiếng bước chân từ xa ngày một lại gần, đến khi xuất hiện, một người bước vô căn phòng. Hộ vệ, cung nữ hay người hầu đều dừng bước trước cửa.
Long Ngạo Thiên cúi đầu xuống nói nhỏ vào tai Phượng Kinh Tuyết.
Cả ba mẹ con chúng ta thật xui xẻo, khi gặp phải tên oan gia này! Nàng thầm nghĩ trong lòng.
Nạp Lan Yên Nhiên và Phượng Lan dù đã thấy cảnh hắn g·iết người nhưng vẫn hơi không được tự nhiên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phượng Kinh Tuyết nhìn Long Ngạo Thiên sát khí bức người, mái tóc tung bay trong gió nhìn không khác gì sát thần. Hơn hai năm không gặp, hắn thay đổi thật to lớn.
Long Ngạo Thiên đang chìm đắm trong suy nghĩ, bất chợt từ hai bên hông một cảm giác đau đớn truyền đến.
Nhớ lại những gì đã trải qua, hai nàng bây giờ nghĩ lại chỉ thấy ngượng ngùng.
Long Ngạo Thiên hôn lên tóc nàng, một tay ôm eo, tay còn lại vuốt ve phần lưng an ủi nàng.
Một vị công công gần đó phục mệnh.
“A! Đau đau!”
Người đến là một mỹ phụ, khuôn mặt lãnh diễm, một ánh mắt một nụ cười của nàng đều đủ để câu dẫn nam nhân không biết trời Nam đất Bắc, mị hoặc bắn ra bốn phía.
Từ miệng hắn phun ra những từ ngữ tràn đầy phẫn nộ.
Cả hai đưa tay xuống bên hông mà xoay tròn lấy.
Nghe vậy, trong lòng Phượng Kinh Tuyết run lên, nhớ tới cảnh gia pháp mà hắn nói khiến cho nàng sợ hãi. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Không đáng lo” Long Ngạo Thiên thầm nghĩ trong lòng.
Nàng mỉm cười nhìn hắn, tựa đầu mình vào bả vai kiên cường của nam nhân không nói một lời.
Ầm!!!
Không ngờ Long ca huynh ấy không chỉ thu mẫu thân mà ngay cả tỷ tỷ cũng bị thu phục, vậy sau này cả ba chúng ta sẽ không phải tách rời nhau, cùng chung sống hạnh phúc ư!
Nghĩ tới đây, hai mắt nàng tỏa sáng, cọng tóc trên đầu nàng cũng hoan hô nhún nhảy theo.
Nhìn dáng vẻ cười bỉ ổi của hắn, hai nàng biết hắn đang không có ý tốt gì.
Người khác có thể khóc nhưng hắn lại không thể, vì hắn là trụ cột trong lòng các nàng.
Người này không ai khác, chính là Vua của thành Trường An, Cơ Ngọc Long, tự xưng ngoại hiệu Long Đế.
Bàn tay Kinh Tuyết đấm lên lồng ngực hắn, từ mạnh rồi dần dần hai tay nàng buông lỏng xuống mặc kệ hắn.
“Người đâu? Mang thêm trà lên!’’
“Còn có ta! Còn có ta!”
“Tuyết tỷ đã giải quyết giờ đến lượt Yên Nhiên tỷ, còn về Phượng Lan...!”
“Hai nàng mau buông tay, ta biết sai rồi!” Long Ngạo Thiên vội cầu xin tha thứ.
Điều đặc biệt là trên chiếc áo, có hình một con ngũ trảo kim long đang giương nanh múa vuốt nhìn sống động như thật.
Hắn đặt một nụ hôn lên trán Nạp Lan Yên Nhiên.
Long Ngạo Thiên đợi cho bình ổn lại tâm tình, hắn quay sang thăm dò v·ết t·hương của Nạp Lan Yên Nhiên, thấy nàng chỉ b·ị t·hương nhẹ hắn mới yên tâm.
Nạp Lan Yên Nhiên thấy, lại một đứa con gái khác của mình cũng thành nữ nhân Long Ngạo Thiên chỉ biết thở dài.
. . . .
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.