Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 44: Gặp Lại
“Thôi, tất cả tùy duyên đi!”
Mộc Uyển Tinh trong lòng Long Ngạo Thiên nói nhỏ.
“Tinh nhi...”
Tống Ninh Nguyệt buông xuôi thở dài.
Thôi đạo trưởng nhìn hai người kẻ xướng người họa không coi hắn ra gì, làm hắn tức giận đến nghiến răng.
“Hừ! Cuồng ngôn ai không biết, phải xem ngươi có bản lãnh này hay không?” Doãn Sách đáp lại.
Nếu như ta cảm nhận không sai, lần tu luyện với ba người bọn ta hắn rất là phấn khích, nếu sau này các nàng chủ động một điểm, còn lo không giữ được trái tim hắn hay sao! Nạp Lan Yên Nhiên nghĩ lấy.
Mộc Uyển Tinh khuôn mặt ửng đỏ xấu hổ, lần này nàng không tránh thoát hắn mà thay vào đó cả người dựa sát, đầu nàng gối lên khuôn ngực rắn chắc, nàng nở một nụ cười hạnh phúc.
“Ầm...!”
Chợt Mộc Uyển Tinh nghe phía trên có tiếng gì đó, nàng nhìn lên trên.
Mộc Uyển Tinh hét lên, khắp khuôn mặt là vẻ hoảng sợ.
Đám người cũng nghe tiếng hô, theo tiếng nhìn qua.
“Không...!” Cả hai gào thét hoảng sợ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chân khí của Long Ngạo Thiên khi tiếp xúc với chân khí của hai người, chân khí của Doãn Sách và Thôi đạo trưởng bị xé thành nhiều mảnh nhỏ, nó không dừng lại mà tiếp tục lao đến hai người.
Tiếng kêu làm đám người phục hồi tinh thần lại sau chiêu thức của Long Ngạo Thiên, bọn họ tự hỏi lòng mình nếu thay vào vị trí hai người, cũng không chắc có thể đỡ được một đao kinh thiên hạ này.
Doãn Sách và Thôi đạo trưởng tung chiêu thức về phía Long Ngạo Thiên, hai luồng chân khí lao về phía hắn.
Khi luồng chân khí của Long Ngạo Thiên v·a c·hạm với hai luồng chân khí của Doãn Sách và Thôi đạo trưởng, vị trí ba người bộc phát ra một t·iếng n·ổ làm rung động cả mặt đất.
“Bành!”
Bên cạnh, Tống Ninh Nguyệt thấy con gái bình an nàng cũng yên lòng, thấy hai người vẫn còn đang ôm nhau, không coi đây là nơi nào thì tức giận, nàng quay sang nhìn Doãn Chí Bằng lại càng làm nàng thất vọng.
Hai người thấy hắn ngày càng gần, vội hướng đám người hô to: “Cứu chúng ta! Van các ngươi!”
Mộc Thanh Thư vẻ mặt hoảng sợ khi thấy ái nữ sắp gặp chuyện không may, nhưng với khoảng cách này, hắn dù có tâm nhưng vô lực.
Doãn Sách cũng không chịu yếu thế, từng luồng chân khí ép hướng Long Ngạo Thiên.
Chợt một thân ảnh xuất hiện phía sau Mộc Uyển Tinh, tay hắn ôm chặt eo nàng vào lòng mình, một vòng chân khí xuất hiện bảo vệ hai người vào bên trong.
Bỗng Mộc Uyển Tinh nghe tiếng bàn chuyện của đám nha hoàn trước cửa, khiến nàng hơi tò mò lắng tai nghe.
Giờ lợi thế là ba người các nàng theo hắn đầu tiền, sau này có nạp thêm ai khác thì tình cảm của hắn dành cho ba người nàng, người khác không thể sánh bằng.
“Cuồng Phong Xuyên Phá!”
“Hình như kêu cái gì mà Long gì đấy... A, ta nhớ ra rồi, là Long Ngạo Thiên!”
Tên tiểu tử Long Ngạo Thiên nếu hắn không nhìn nhầm, ban nãy hắn dám chiếm tiện nghi con gái của mình, với nhìn cảnh nữ nhi mình như chim non nép vào người, mặc cho quân hái, làm hắn có cảm giác cải trắng bị heo ủi, hắn thở phì phì tức giận mà ngồi xuống.
“Trảm!”
Hai nàng Phượng Kinh Tuyết và Nạp Lan Yên Nhiên dù thấy cũng không tỏ thái độ, bởi hai nàng biết với tính cách của hắn, e rằng sau này tỷ muội ngày càng nhiều.
Từng tiếng v·a c·hạm vang lên, bụi mùi bay tán loạn, đến khi bụi mù tan hết, một thiếu niên anh tuấn bất phàm đang ôm một mỹ nhân như hoa như ngọc trong lòng mình, cả hai bốn mắt nhìn nhau.
“Vị công tử này thật lợi hại, không chỉ soái mà còn uy vũ bất phàm, một mình dám ứng chiến với hai cao thủ Thiên Nhân cảnh!”
Long Ngạo Thiên quỷ thần xui khiến mà bóp nhẹ, trong miệng mỹ nhân phát ra một tiếng như mèo kêu động lòng người.
“Đúng vậy, tiểu thư nếu được gả cho hắn thì nhất định sẽ rất hạnh phúc, vì có phu quân lợi hại như công tử!”
“Lần này ta sẽ cho cả hai ngươi đi ngắm gà k·hỏa t·hân, không ai có thể cản ta!” Long Ngạo Thiên nói.
“Các ngươi có biết công tử đó tên gì không?” Một người hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Âm Dương chân khí, Tuyệt Tôn! Long Ngạo Thiên thầm nói trong lòng.
“Hừ! Tức c·hết bổn cô nương rồi!”
Một t·iếng n·ổ, phía trên cuối cùng cũng không chịu nổi, bị nổ bể rớt xuống.
. . . .
Mắt thấy sắp có một mỹ nhân hương tiêu ngọc vẫn, Long Ngạo Thiên lách mình lao đến.
“Long ca, cuối cùng huynh cũng tới gặp Uyển Tinh rồi” Mộc Uyển Tinh không kịp chờ đợi mà chạy ngay đến sân tỉ võ.
Một bên khác, Phượng Lan thấy hai người ôm nhau, tức giận khoanh tay dưới ngực, làm phần ngực nàng nâng lên cao cao.
“Cuối cùng muội cũng gặp được huynh rồi” Trong mắt Mộc Uyển Tinh có nước mắt đảo quanh. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ầm... Ầm...!”
Chương 44: Gặp Lại
“Oa...! Tiểu thư ngài ấy thật can đảm.”
Tô Mị Nhi thấy Long Ngạo Thiên nhìn mình chằm chằm, nàng chỉ hơi hất tóc rồi nở một nụ cười với hắn.
Mộc Uyển Tinh khi nghe đến tên Long Ngạo Thiên, nàng không kịp xỏ giày mà mang đôi vớ trắng mở cửa chạy ra ngoài.
Đám nha hoàn từ xa nhìn cảnh hai người ôm nhau mà hâm mộ không thôi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Long Ngạo Thiên dù bị hai cao thủ Thiên Nhân chân khí ép đến, mặt vẫn không đỏ, tim đập bình thường, hắn còn hơi vuốt tóc mái qua một bên do gió thổi làm r·ối l·oạn, quả là tiêu sái như đang hóng gió vậy.
Khi Mộc Uyển Tinh đến nơi, thấy được thân ảnh ngày nhớ đêm mong, hắn vung đao, ánh đao lóe qua bầu trời, sau đó là t·iếng n·ổ mạnh làm nàng phải dùng hai tay che tai lại. Kế đó, hai thân ảnh bay rớt ra ngoài.
Long Ngạo Thiên nhìn tiểu yêu tinh này, hắn thề nếu có cơ hội phải điều giáo nàng ngoan ngoãn.
“Vô Cực Kiếm Pháp!”
Doãn Sách hơi gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Long Ngạo Thiên từng bước ép sát, thanh đao hơi chỉa xuống ma sát với mặt đất, tạo nên từng tia lửa.
Long Ngạo Thiên hét lớn, một luồng đao khí lấy khí thế bá đạo lao đến.
Phanh!
Chỉ có thể nói, phụ nữ càng có tuổi càng không tranh hơn thua nhất thời, mà các nàng quan tâm là cuộc sống sau này.
“A ...!”
“Sách huynh, hai ta hợp lực đánh bại tên tiểu tử này, huynh nghĩ sao?” Thôi đạo trưởng bên cạnh ra dấu với Doãn Sách, hai người bọn họ là bạn thân chí cốt lâu năm, nhìn hành động là đoán được ý đối phương.
Tên tiểu tử này thấy phụ thân mình b·ị đ·ánh bại, còn đang ngồi ngây người không tin được, mặc kệ Uyển Tinh bị tên tiểu tử khác chiếm tiện nghi.
“Long ca, huynh đến rồi!”
“Nếu ngươi đã ngông cuồng như vậy, thì đừng trách ta không khách khí!”
“A.... Oành!” Hai thân ảnh bay rớt ra ngoài.
Hai người đứng chung một chỗ như trời đất tạo nên một đôi, kim đồng ngọc nữ, cảnh đẹp này vẫn còn kéo dài nếu không có một cái tay đặt không đúng vị trí.
Dù nàng không muốn nhưng không có cách nào khác.
“Bẩm tiểu thư! Bây giờ Long công tử đang quyết đấu với người khác bên ngoài sân tỉ võ” Một nha hoàn nói.
Thôi đạo trưởng nói xong, từ người hắn, khí tức Thiên Nhân hậu kỳ hoàn toàn bộc phát.
“Long ca, huynh ấy ở đâu? Các ngươi mau nói cho ta biết!”
Long Ngạo Thiên nghe tiếng quay lại nhìn, thấy một thiếu nữ đang hoảng sợ la hét, phía bên trên, vài miếng gỗ thô to sắp rớt xuống đập trúng nàng.
Phía trên tầng nhà làm bằng gỗ, do chiêu thức vừa rồi, sóng chân khí bộc phát lan ra xung quanh làm ảnh hưởng đến, nó không chịu nổi mà sắp rớt xuống.
Hai người máu me khắp người mà nằm rên rỉ, huyết từ khóe miệng chảy ra không ngừng.
Mộc Uyển Tinh lúc này đang nằm trên giường, hai đôi bàn chân trắng hồng đong đưa lên xuống, nàng biết bây giờ bên ngoài đang tổ chức cuộc thi luận võ.
Từ xa, thấy ái nữ đã không sao, Mộc Thanh Thư thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó là khuôn mặt đen lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Muốn c·hết!” Cả hai lao đến Long Ngạo Thiên.
Người đứng gần đó chú ý cảnh này, không khỏi kẹp chặt hai chân, quá kích thích rồi.
“Tiểu thư... Khoan đã... Giày của người...” Phía sau nha hoàn vội hô lại, thấy tiểu thư không dừng lại, nàng chạy vô phòng cầm giày của tiểu thư mà đuổi theo.
“Răng.. Rắc..!”
Trong mắt cả hai, đao khí càng ngày càng gần.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.