Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 46: Chiếm Tiện Nghi

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 46: Chiếm Tiện Nghi


“Nàng làm sao vậy? Làm ướt hết y phục của hiền tế, còn không mau sai người dẫn hiền tế xuống tắm rửa thay y phục khác!”

Chương 46: Chiếm Tiện Nghi

“Nhạc phụ không cần tức giận với nhạc mẫu, hiền tế bây giờ đi thay y phục xong sẽ tiếp tục nói chuyện với ngài.” Long Ngạo Thiên hơi chắp tay, rồi quay người rời khỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Long Ngạo Thiên nhìn thiếu nữ trước mặt, rất khó tưởng tượng khuôn mặt mèo hoa của nàng do dính bụi bẩn khi lau sạch sẽ là một khuôn mặt thanh thuần, khả ái, xinh đẹp động lòng người như vậy, làm hắn nhìn tâm động không thôi.

“Ân” Tống Ninh Nguyệt khi đi ngang qua người làm, nàng hơi cười đáp lại. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ha ha ha” Không kìm được Long Ngạo Thiên cười đầy thỏa mãn, hắn thật mong chờ mau mau đến ngày được gặp các nàng không thể chống lại tình cảm của bản thân mà tự nguyện tới tìm mình.

Đang suy nghĩ, tiếng bước chân từ cửa truyền đến, Mộc Thanh Thư cùng Tống Ninh Nguyệt theo sau tiến đến.

. . . .

Một người làm hỏi người bạn bên cạnh mình.

Long Ngạo Thiên đi ra khỏi phòng mà đi thay y phục, Mộc Uyển Tinh đi theo hắn, nàng lấy lý do hắn lần đầu đến không biết đường, lo hắn đi lạc nên đi cùng chỉ đường cho hắn.

. . . . (đọc tại Qidian-VP.com)

“Huynh ở đây thay đồ, muội ra bên ngoài chờ!” Mộc Uyển Tinh xoay người tính đi.

“Long ca! Y phục của huynh ướt hết rồi!”

“Ta... Ta biết rồi.” Tống Ninh Nguyệt hơi ủy khuất nói, nàng cũng không hiểu bản thân mình bị sao vậy, chỉ cảm thấy đột nhiên cơ thể chân tay bủn rủn, làm nàng đứng không vững.

“Được rồi!” Tên bên cạnh nói rồi tiếp tục công việc của mình.

Khi đến nơi, Tống Ninh Nguyệt nghe thấy từng tiếng kỳ lạ từ bên trong truyền đến, làm nàng tưởng mình nghe nhầm, khi lại gần đang tính gõ cửa, thông qua khe cửa nhìn vào trong, quần áo trên tay nàng rớt xuống đất.

Long Ngạo Thiên chỉ thấy một mùi thơm từ tóc Tống Ninh Nguyệt chui vào mũi hắn, theo sau là một cảm giác đầy sảng khoái và kích thích khi ngay trước mặt Mộc Thanh Thư chiếm tiện nghi nương tử của hắn, à không, là nương tử của ta mới đúng, hắc hắc hắc.

“Nàng đi vô lựa vài bộ y phục phù hợp rồi đưa đến phòng xem như tạ lỗi với hiền tế chuyện vừa rồi, mau đi đi!” Mộc Thanh Thư nói với Tống Ninh Nguyệt.

Rễ đã đâm sâu, việc kế tiếp là chờ cái cây nảy mầm và thành thục! Long Ngạo Thiên tà ác nghĩ.

Mộc Uyển Tinh đang nói thì nàng thấy Long ca chỉ nhìn mình mỉm cười, nàng thẹn thùng cúi thấp đầu, hai tay nắm mép váy của mình.

Đến trước một căn phòng, nàng biểu hắn dừng lại, Mộc Uyển Tinh lại gần mở cửa quan sát vô trong, khi thấy không có ai, nàng mới kêu Long Ngạo Thiên vào bên trong.

Mộc Uyển Tinh lo lắng mà dùng khăn tay lau y phục cho Long Ngạo Thiên.

“Hừ! Không để ý đến ngài!” Mộc Uyển Tinh chạy đến kéo tay Long Ngạo Thiên đi trước vào trong.

Thấy nàng xoay người tính đi, hắn kéo cánh tay Mộc Uyển Tinh lại, hơi dùng sức, cả cơ thể thiếu nữ nằm trọn trong lòng, hắn nói nhỏ bên tai nàng.

Đứng dậy, nàng đi vô phòng chứa quần áo, tìm kiếm vài bộ y phục phù hợp, mất một lúc mới lựa được vài bộ ưng ý với cơ thể của Long Ngạo Thiên. Tống Ninh Nguyệt cho lên khay rồi mang đến phòng cho khách nhân.

“Đúng là con gái lớn không giữ được!” Mộc Thanh Thư thấy vậy lắc đầu.

“Chào phu nhân!”

“Ta không sao! Đa tạ công tử.” Tống Ninh Nguyệt nói rồi tránh ra khỏi hai tay của Long Ngạo Thiên.

“Bây giờ vào trong nào hiền tế!” Mộc Thanh Thư bên cạnh không phát hiện việc xấu của Long Ngạo Thiên, hắn vui vẻ nói.

Trong phòng, Long Ngạo Thiên tai hơi giật giật, hắn nghe tiếng động bên ngoài, khóe miệng hơi câu lên, hắn biết người bên ngoài là ai. Từ lúc Tống Ninh Nguyệt vừa xuất hiện trước căn phòng hắn đã có cảm giác, bởi bất kỳ người phụ nữ nào có “Tình Chủng” trong người, hắn đều có thể biết khoảng cách của hắn với các nàng.

. . . .

Do phải bàn chuyện hôn sự, ba người các nàng không tiện vô trong, khi nào xong việc hắn sẽ ra tìm các nàng.

“Tình Chủng” của hắn giống như hạt giống, khi được trồng vào lòng nữ nhân, theo thời gian nó sẽ dần nảy mầm cho đến khi hoàn toàn trưởng thành, đến lúc đó người nam nhân các nàng nghĩ đến chỉ là hắn. . . Long Ngạo Thiên. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ê! Ngươi có phát hiện phu nhân hôm nay tâm trạng không được vui hay không?”

Tống Ninh Nguyệt trong lòng không hiểu không thấy ghét, trái lại trong lòng còn hơi thích thú việc này.

Có lẽ do nữ nhi nuôi mười sáu năm sắp phải gả ra ngoài nên ta hơi xúc động! Nàng hơi nhăn mày tự cho là đúng nghĩ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Long Ngạo Thiên bị kéo vô một căn phòng, hắn ngồi xuống một chiếc ghế, Mộc Uyển Tinh ngồi bên cạnh mà líu ríu không ngừng, hắn chỉ mỉm cười nhìn nàng nói chuyện, đôi môi hồng hào nhỏ xinh của nàng nhấp rồi mở liên hồi trong mắt hắn. Hàng răng trắng sáng theo mỗi lần nói mà như ẩn như hiện sau làn môi thơm, lâu lâu có một sợi tơ màu trắng từ môi dưới dính lên môi trên khi Mộc Uyển Tinh mở miệng.

“Ha ha ha, sau hôm nay hắn sẽ là hiền tế của Mộc Thanh Thư ta!” Mộc Thanh Thư trái lại càng nói to và cười lấy.

Tống Ninh Nguyệt nhìn con gái mình dắt tay Long Ngạo Thiên, trong lòng không hiểu hơi khó chịu.

Tranh thủ lúc này, trong mắt Long Ngạo Thiên hiện màu hồng, cơ thể Tống Ninh Nguyệt run lên, làm thân hình nàng đứng không vững, nước trà vẩy vào lên người Long Ngạo Thiên. Làm bẩn hết y phục của hắn, Long Ngạo Thiên mặc kệ, hắn đứng dậy đưa tay mà đỡ lấy hai tay Tống Ninh Nguyệt, do quán tính nên cả người nàng nằm trong lồng ngực của hắn.

“Nhạc mẫu không sao chứ?” Long Ngạo Thiên biết mà còn cố hỏi Tống Ninh Nguyệt.

Mình làm sao vậy? Tống Ninh Nguyệt tự hỏi lòng mình, nàng không dám nhìn Long Ngạo Thiên mà quay sang hướng khác.

Theo một tiếng kêu đau, từ đây trên đời lại nhiều thêm một người phụ nữ.

“Được rồi!” Tống Ninh Nguyệt bước vào trong, không đầy một lát, nàng bê một khay có bình trà và vài chén trà ra.

Nàng lại gần rót cho phu quân mình trước rồi đến Long Ngạo Thiên, đặt bình trà xuống bàn và đưa ly trà sang cho hắn.

Ân! Thật mềm! Long Ngạo Thiên hơi cảm thán, hắn đưa tay lên chóp mũi mà chà xát tỏ vẻ ngại ngùng, nhưng thật ra là đang hửi hương thơm còn lưu lại.

“Vụt!”

“Nàng không biết tùy tiện vào phòng cùng nam nhân rất khó an toàn đi ra ngoài hay sao? Nàng đã đến thì đừng hòng đi đâu, ngoan ngoãn ở lại đây!” Long Ngạo Thiên nói rồi ôm thiếu nữ lại gần chiếc giường gần đó.

Tống Ninh Nguyệt cảm giác hắn giở trò xấu chiếm tiện nghi mình, nàng hoảng sợ mà rút tay về, khuôn mặt ửng hồng, ánh mắt giận dữ trừng Long Ngạo Thiên.

“Phụ thân...” Mộc Uyển Tinh đúng lúc lại gần nghe được lời phụ thân, nàng ngại ngùng mà giậm chân.

Tống Ninh Nguyệt thông qua khe cửa nhìn vào trong, khi thấy cảnh bên trong làm nàng xấu hổ khuôn mặt ửng đỏ, nàng vội nhặt quần áo rơi trên đất lên rồi như chạy trốn mà đi nhanh, tránh xa căn phòng này.

Hơn hai mươi phút trước! ! !

Mộc Thanh Thư chỉ cảm thấy chút việc nhỏ rót trà Tống Ninh Nguyệt cũng làm không xong, thật mất mặt, hắn tức giận quát Tống Ninh Nguyệt.

Long Ngạo Thiên thấy biểu hiện của Mộc Uyển Tinh, làm hắn nghĩ ngay đến Phượng Lan, sau này cả hai nàng chắc chắn ở với nhau rất hợp.

“Ngươi cũng cảm thấy sao! Chắc phu nhân có chuyện gì không vui, thôi. . . Không phải việc hai ta nên quản, nên tiếp tục làm việc!” Kẻ này hơi xùy tay nói với người bạn.

“Phu nhân! Mang lá trà thượng hạng lên đây, để cho Long thiếu hiệp thưởng thức.” Sau khi vô trong, Mộc Thanh Thư nói với Tống Ninh Nguyệt.

Không thể không nói Long Ngạo Thiên hắn đủ vô sỉ, mở mồm hiền tế, phía sau thì ăn đậu hũ nhạc mẫu, đủ bỉ ổi.

Bên dưới tỉnh lược một vạn chữ,...

“Ta đi với ngươi!” Mộc Uyển Tinh vội chạy đi theo.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 46: Chiếm Tiện Nghi