Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 57: Chữa Thương
“Tướng công! Chàng không sao chứ?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Thời gian dần trôi, phía trên trán Tống Ninh Nguyệt xuất hiện từng giọt mồ hôi, dù vậy nàng cũng không dừng lại. Mộc Uyển Tinh bên cạnh khắp khuôn mặt tràn đầy sự lo lắng khi thấy khuôn mặt Long Ngạo Thiên bây giờ là màu trắng xám không có tí máu.
“Ngươi tỉnh rồi! Thật tốt quá!” Mộc Uyển Tinh phát hiện nam nhân mình đã tỉnh, nàng vui vẻ hô lên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mộc Uyển Tinh nghe mẫu thân nói mới thả lỏng người, nàng bước lại gần quan sát Long Ngạo Thiên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn càng kiên định ý muốn tối nay sẽ ra tay với Long Ngạo Thiên.
“Muốn c·hết!”
“Xin ngài...!” Nạp Lan Yên Nhiên nức nở nói.
“Tướng công (chủ nhân).” Mộc Uyển Tinh và Tống Ninh Nguyệt thấy Long Ngạo Thiên ngất đi, hai nàng hoảng sợ gọi hắn.
“SƯU.... UUUUU”
Nhìn hắn bây giờ, cả hai nàng đau lòng không thôi, chợt như nghĩ tới điều gì, Tống Ninh Nguyệt nói với nữ nhi: “Tinh nhi, con còn nhớ công pháp tướng công đã truyền không? Nó có thể giúp hắn b·ị t·hương mau chóng bình phục.”
Trong hai mắt Long Ngạo Thiên, Thôn Phệ Tinh Mâu hiện lên, hắn thề phải dùng tốc độ nhanh nhất lên Thần Vực, dù có dùng đến Thôn Phệ Đại Đạo, dù cho sinh linh đồ thán hắn cũng không tiếc, trước đây hắn không dám dùng Thôn Phệ Đại Đạo tùy tiện g·iết người bởi như thế sẽ gặp thiên phạt, gây sát lực quá nặng có thể bị Thiên Đạo nhằm vào, nhưng giờ đây hắn đã bỏ mặc.
Long Ngạo Thiên ngồi trên giường, phía sau Tống Ninh Nguyệt đặt hai tay lên lưng truyền chân khí vào người hắn.
Hai nàng ôm Long Ngạo Thiên đáp xuống đất, cả hai không dừng lại, một đường đỡ hắn về phòng.
Chương 57: Chữa Thương
“Ngươi cũng theo ta đi thôi!” Nói rồi nàng phất tay, cơ thể Nạp Lan Yên Nhiên cũng xuất hiện ánh sáng rồi bay tới bên cạnh nữ nhân thần bí. Theo một ý niệm, phía trước không gian tách ra, một cánh cửa rực lửa đang dần xuất hiện.
Nữ nhân thần bí thấy từ chân núi ba người đang chạy đến, cả ba người làm nàng ghé mắt quan sát.
Có lẽ nữ nhân thần bí không hề hay biết, vì nàng, một con quái vật mà tương lai bao phủ chư thiên vạn giới sắp sinh ra, khi nhắc đến tên hắn, bất kỳ sinh linh nào đều sẽ sợ hãi, run rẩy.
“Hai ta mau đưa hắn về trước!” Tống Ninh Nguyệt nói với Mộc Uyển Tinh, việc cấp bách bây giờ là mang Long Ngạo Thiên về.
Phượng Lan: “Ta cũng vậy! Mong tiền bối tha cho hắn!”
Long Ngạo Thiên vừa mở mắt, từng ký ức như thủy triều tràn vào đầu, nhớ lại cảnh hắn vô lực trơ mắt nhìn ba người nữ nhân của mình b·ị b·ắt đi, nhớ tới cách biệt sức mạnh giữa mình và nữ nhân thần bí, trong hai mắt hắn hai giọt nước mắt chảy ra bên má.
Long Ngạo Thiên biết dù giờ hắn muốn cũng không thể làm gì, việc trước mắt là trấn an hai người nữ nhân khác của mình mới là việc hàng đầu.
“Chủ nhân!” Tống Ninh Nguyệt nghe nữ nhi mình kinh hô, nàng cũng thấy được, chỉ thấy hắn đang mở mắt mà mỉm cười nhìn hai nàng.
Nhớ tới lời hứa sẽ bảo vệ các nàng, giờ đây lời hứa ấy đã bị phá tan tành bởi sức mạnh cường giả thần bí đến từ Thần Vực.
Khắp người Long Ngạo Thiên các v·ết t·hương lấy mắt thường có thể thấy hồi phục nhanh chóng, đến khi làn da khôi phục bình thường, hai mắt đang nhắm của hắn cũng mở ra, bên trong hai Âm Dương đồ án xoay tròn lấy rồi biến mất.
Nhìn Tống Ninh Nguyệt đi xa, Mộc Thanh Thư hơi híp mắt lại, xét thấy đây là cơ hội khó được để ra tay với Long Ngạo Thiên, nhưng nghĩ tới bây giờ không phải lúc, hắn cố nhẫn nhịn.
“Việc này nói sau!” Tống Ninh Nguyệt nói xong đi về hướng phòng Long Ngạo Thiên.
Chẳng bao lâu, hai nàng Tống Ninh Nguyệt và Uyển Tinh cũng dìu hắn vô phòng, việc đầu tiên là kêu nha hoàn pha nước ấm bê vào phòng Long Ngạo Thiên.
“Thú vị, một cái hạ vị diện không chỉ có một tên có thể đỡ được hai chiêu của ta không c·hết, bây giờ lại có năm người thể chất Cực Âm Thánh Thể!”
Bàn tay hắn đưa lên gạt đi từng giọt lệ của nàng, hắn nói nhỏ nhẹ: “Tướng công của nàng đã không sao!”
“KHÔNG ĐƯỢC ĐI!” Long Ngạo Thiên thấy nữ nhân thần bí muốn rời khỏi, hắn gào lên.
Có câu nói nam nhân không rơi lệ, chỉ khi nào hắn cực kỳ thống khổ mới chảy nước mắt, hắn bây giờ cũng như vậy.
Nữ nhân thần bí tức giận, nàng đang tính ra tay thì Phượng Kinh Tuyết vội nói: “Tiền bối! Cầu ngài bỏ qua cho tướng công, chúng ta mới cam tâm tình nguyện đi theo, còn không cho dù đến Thần Vực cũng sẽ t·ự v·ẫn!” Trong hai mắt nàng khi nói lời này tràn đầy kiên định.
Hai nàng nhìn nhau rồi gật đầu, cả hai lại gần cửa đóng rèm lại, căn phòng Long Ngạo Thiên khác biệt, hắn đã đổi trong hệ thống rèm cửa và rèm cửa sổ.
“Công pháp.” Nghe mẫu thân nói, Mộc Uyển Tinh hơi ngẩn người tự nói, sau hai mắt nàng sáng lên vì đã nhớ ra là công pháp gì.
“Ngươi vậy mà chưa c·hết!” Nữ nhân thần bí hơi bất ngờ bởi con kiến hôi này có thể sống sót trong tay nàng, dù đòn vừa rồi nàng chỉ tùy tiện ra chiêu nhưng Ngụy Tiên bình thường đ·ã c·hết vô số lần.
Sau đó ngất đi, dù nữ nhân thần bí không g·iết hắn, nhưng hai chiêu vừa rồi cũng làm hắn b·ị t·hương nặng.
“Ngươi đặt lên bàn rồi ra ngoài đi!” Mộc Uyển Tinh nói với nha hoàn.
Mộc Thanh Thư thấy cảnh này, khuôn mặt hắn tái đi, phu quân nàng còn ngay đây mà nàng không thèm ẩn giấu sự quan tâm với Long Ngạo Thiên, ai không biết còn tưởng Long Ngạo Thiên mới là phu quân của nàng.
Trong phòng! ! !
“Phù!” Tống Ninh Nguyệt dừng vận công, nàng thở ra một hơi, dìu Long Ngạo Thiên nằm xuống rồi đứng người lên, nàng quay sang nhìn Mộc Uyển Tinh nói.
Khi đóng xong, cả hai không chần chừ mà lại gần giường Long Ngạo Thiên, bên dưới tỉnh lược một vạn chữ,...
Hắn biết vì mình, hai nàng đã tự chủ vận chuyển công pháp để chân khí trong cơ thể hắn vận chuyển, từ đó giúp cho v·ết t·hương trên người lành lại nhanh chóng.
“Phu nhân! Nước ấm đến rồi.” Một nha hoàn bưng chậu nước ấm đến.
Khi cảm xúc ổn định lại, Long Ngạo Thiên cảm nhận được hai đôi mắt quan tâm đang nhìn mình.
Hai nàng dìu Long Ngạo Thiên vào người rồi sử dụng khinh công bay về thành Võ Vương.
“Hừ!” Nữ nhân thần bí hừ lạnh, rồi bước vô trong, theo đó, cánh cửa cũng biến mất.
“Xảy ra chuyện gì?” Mộc Thanh Thư thấy Long Ngạo Thiên khắp khuôn mặt là huyết thì quan tâm hỏi.
Nha hoàn sau khi đặt lên bàn, nàng chào hai người các nàng rồi đi ra ngoài.
. . . .
“Lại ba cái Cực Âm Thánh Thể xuất hiện! Chuyện gì xảy ra, thể chất này ở Thần Vực cũng có thể xếp hạng hai mươi, vậy mà ở hạ giới lại xuất hiện năm người!” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Hắn đã không sao, giờ chỉ việc điều dưỡng là sẽ tốt.” Ngay cả Tống Ninh Nguyệt cũng bất ngờ với tình trạng cơ thể của Long Ngạo Thiên, chịu nặng thương tổn như vậy người thường đ·ã c·hết từ lâu, còn hắn chỉ b·ị t·hương nặng, v·ết t·hương đang từ từ phục hồi với tốc độ nhanh chóng.
Long Ngạo Thiên thầm kêu khổ, chẳng phải nàng vừa thấy hắn tỉnh lại còn vui vẻ sao, giờ lại khóc rồi.
“Đến tối sẽ là ngày tử của ngươi!” Mộc Thanh Thư cười lạnh.
“KHÔNG...!” Long Ngạo Thiên trơ mắt nhìn ba người các nàng b·ị b·ắt đi, lòng hắn đau như đao cắt mà gào hét, tiếng hét tràn đầy sự bi thương. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mộc phủ! ! !
“Két... kẹt” tiếng cửa mở ra.
“Hu hu, tướng công.” Mộc Uyển Tinh vui vẻ khóc lóc trong ngực Long Ngạo Thiên.
Phía xa, có tiếng nói phát ra, ba người Mộc Uyển Tinh, Tống Ninh Nguyệt và Nạp Lan Yên Nhiên quan tâm Long Ngạo Thiên, bỏ mặc nguy hiểm chạy lên theo hắn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.