Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Bất Diệt Kinh
Unknown
Chương 108: Đạp Thiên Cửu Bộ.
Trương Phàm đôi khi nói ra câu này ánh mắt vẫn yên tĩnh không chút sóng gợn, dù cho là đứng trước mặt hắn có thật sự là Nguyên Anh Lão Quái thì chỉ về thực lực áp chế mà thôi, tâm trí hắn thâm trầm đã vượt qua người ta dự đoán.
Bây giờ hắn trực tiếp ngã bài muốn cùng với lão đàm phán giao dịch, mà vật phẩm chính là tính mạng cháu gái của lão già kia, đây chính là một phần đảm phách khó ai có thể làm được khi đối đầu với một lão tu sĩ tuổi thọ đã gần ngàn năm không chút nào lộ ra vẻ e sợ.
"Nàng làm đệ tử ta b·ị t·hương đã khiến lòng ta nổi sát tâm, không g·iết được nàng không thể thành đạo".
Trương Phàm ra ý uy h·iếp, hắn đã khẳng định phải g·iết được Nhiễm Linh nhưng mà câu nói trước đó lại là bàn điều kiện với lão quái kia, điều này đã có ý cảnh cáo không chút khoan nhượng nào trong cuộc giao dịch lần này.
"Có thể cho ta xem thương tích của quý công tử được không?".
"Để tử ta đang thương rất nghiêm trọng không thể nào đối mặt với Nguyên Anh tu sĩ".
Trương Phàm giả ra một mặt thâm trầm mà nói, nhưng mà dù cho hắn thấy được phía sau Lão Già kia Nhiễm Linh đang cắn răng biểu thị ra mình rất biệt khuất, nhưng mà thiếu niên trước mặt lại giả vờ không thấy.
Lúc này lão già kia cũng không có thần niệm chuyền âm cho Nhiễm Linh chỉ vì sợ thiếu niên trước mắt mình lại nổi lên sát tâm, hắn thật sự tin là với tính khí bướng bỉnh của đứa cháu này của mình thật sự có thể đem người ta đệ tử đi hầm trực tiếp nấu cháo, dù sao trong quá khứ từng có thiên tài thấy nàng xinh đẹp cho nên ra ý mạo phạm, không nói hai lời Nhiễm Linh liền dùng Hư Không Đại Thủ Ấn một tay bóp c·hết tên đó như con kiến cỏ.
"Vậy thì đạo hữu muốn thế nào đây?".
"Cho ta vài thức trong Hư Không Kinh thôi".
Trương Phàm bình thản nói, nhưng mà trong lòng hắn đã nổi lên một loại thèm muốn ngôn pháp liền có thể điều khiển hư không của vị kia sáng tạo ra Cổ Kinh Hoàng Giả.
Lão già kia mờ ảo trên khuôn mặt hiện lên khó coi, cái này mẹ nó là ăn tới tủy đó nha, hắn dựa vào Nguyên Anh tu vi cũng chỉ là luyện được năm thức của Hư Không Kinh mà thôi, vậy mà tên kia mở miệng ra liền muốn mấy thức có còn là người hay không.
"Chuyện này không có khả năng!".
Nhiễm Linh phía sau khuôn mặt trắng bệt phản bác nói, việc này thật sự rất quá đáng bọn hắn cũng không có khả năng chuyền dạy cổ kinh cho ngoại tộc.
"Vậy thì ta cũng không có khách xáo đó nha".
Trương Phàm nở lên một nụ cười yêu dị, mà nụ cười này khi rơi vào trong mắt của Lão Già kia và Nhiễm Linh thì đều trở nên rất là đáng sợ.
"Cho ta Cơ Gia một bộ mặt thế nào?".
"Ta chỉ cần bây giờ lợi ích, ta chỉ sợ khi nàng rời khỏi cả cái này Bất Hủ Đại Lục đều không có ta nơi trú thân".
Lão Già hít sâu một hơi có vẻ khó sử, hắn không hề nghĩ đến chuyện chuyền lại Hư Không Kinh cho ngoại tộc, đừng nói hắn không muốn chuyền ra, dù có là muốn thì cấm chế trong đầu cũng không thể nào thực hiện được, dù là có ý nghĩ trong đầu cũng sẽ bị diệt đi hồn phách.
"Ta hiện giờ chỉ có thể cho ngươi một cái bộ pháp có thể so sánh với Hư Không Bộ, ngươi thấy thế nào?".
"Đừng nói giỡn chứ, ngươi tưởng ta là kẻ ngốc sao".
"Ta không hề nói giỡn với ngươi, trước kia Cơ Gia tổ tiên từng khiến cho một vị Cổ Hoàng máu nhuộm tinh không, cái này pháp từng là vị kia Hoàng Tộc chuyền lại".
Trương Phàm ánh mắt hiện lên bình thản nhưng trong lòng lại có chút nhảy lên, trong đầu suy nghĩ có mấy trăm nghìn ý.
Ở trong mảnh này đại lục hắn chỉ có thể suy nghĩ ra hai người có tu vi đỉnh cao nhất, một là Ma Tổ hai là Nhân Hoàng đời này, trước kia hai vị này cường đại giao đấu cũng khó mà g·iết c·hết lẫn nhau dù là mấy vạn năm chiến đấu, nhưng mà Cơ Gia vị kia vậy mà đã tự tay đ·ánh c·hết một vị Cổ Hoàng là chuyện cỡ nào vĩ đại việc làm.
"Dù là cái này bộ pháp không phải là Cơ Gia Cổ Kinh nhưng mà nếu tính ra nó cũng chính là Cổ Hoàng Pháp, theo như bên ngoài giá trị cũng không hề thua kém gì Hư Không Bộ".
Lão già tỉ mỉ giải thích nói.
Thiếu niên ánh mắt cũng không hề lộ ra chút nào sóng gợn, hắn muốn Cơ Gia Cổ Kinh cũng chỉ vì muốn nghiên cứu một tý Hư Không Đại Đạo mà thôi, nhưng mà cái kia pháp bộ cũng không phải là quá tệ dù sao cũng là một vị Cổ Hoàng sáng tạo ra pháp, dù cho là hắn cũng khó lòng nào biết trước kia Cổ Hoàng có bao nhiêu cường đại.
"Cái này cũng được nhưng ta muốn cái này chút ít thần niệm của ngươi?".
"Tốt thôi, vậy thì ta cũng muốn ngươi cho nàng đi theo một thời gian, nhất là trong lúc tu hành cho phép nàng đi theo xem xét được không?".
Trương Phàm có chút nhíu mày rất là khó chịu trong lòng, nhưng mà hắn cũng không có kiên kỵ điều này chỉ vì pháp của hắn khác hoàn toàn với thời đại này, nhưng là phép thuật của hắn luyện được đều mang theo đạo văn xuất hiện, trong đạo văn lại có nhiều loại kinh văn áo nghĩa, nếu như cho nàng thấy được thì chỉ sợ rằng thiếu nữ kia sẽ vượt mức kiếm lời lớn.
Nhưng lúc này không có đợi Trương Phàm suy nghĩ lão già kia cũng đã phóng ra một sợi tơ từ trong người mình ra ngoài, một loại đạo văn phát tán ra khiến cho người ta cũng phải sợ hãi, cái kia đạo văn đại đạo quá ảo diệu khiến cho dù là Trương Phàm cũng cảm thấy rất là ham muốn.
Lúc này Trương Phàm theo suy nghĩ của mình hiện lên Tiên Vương trong tiên đài, sau đó vị kia Tiên tự động hấp một hơi khiến cho cái kia sợi tơ đạo văn tự động rơi vào trong cơ thể, trong chớp mắt Trương Phàm bản thể có thể thấy được trong trí nhớ mình hình như có một đoạn ký ức được mở ra.
Có một bóng hình đứng ở trên tinh không, tướng hình như một viên tinh thần khổng lồ, hắn chỉ nhẹ nhàng bước ra một bước mà thôi, nhưng mà một bước này lại khiến cho hư không chấn động đang run rẩy, bước thứ hai đi ra cơ thể hắn không động mà là thiên địa nơi đây đã động tự hành biến hóa nhanh chóng, chỉ trong thoáng chóc hắn đã rơi vào bên ngoài rìa Vũ Trụ, sau đó tiếp theo là bước thứ ba, bước thứ tư, ... Cuối cùng là bước ra được bước thứ chín, lúc này bóng hình kia quay người lại thì đã là nhìn thấy một màn bóng đêm vĩnh hằng, tinh không đều bị hắn phá cho vỡ vụn thành từng mảnh.
Trương Phàm tỉnh táo lại ở hiện tại một mặt còn mồ hôi lạnh, cái kia pháp bộ thật sự là quá đáng sợ đi, còn cái kia bóng hình thật sự không phải là Cổ Hoàng hay chỉ là Pháp Bộ tưởng tượng mà ra, nhưng mà bây giờ hắn biết được pháp bộ này lợi hại thì càng thêm nghĩ vị kia Cơ Gia Hoàng là cường thế cỡ nào cơ chứ.
"Đạp Thiên Cửu Bộ".
Trương Phàm trong mắt hiện lên tinh quang, tinh thần đã là dâng l·ên đ·ỉnh phong nhất.
"Thành giao rồi vậy thì ta cũng không có khách sáo nha".
Trong cơ thể hắn Trường Sinh Công tự hành vận chuyển ở trong linh hồn, trên tiên đài vị kia Vương đang chấn động phát ra rực rỡ nhất đạo văn, Trương Phàm há miệng ra trực tiếp hít một hơi thật sâu.
Ngay lập tức cái kia thân ảnh mờ ảo ở trước mặt Nhiễm Linh ở mờ ảo thân thể cũng đã hóa thành một luồng sáng bay theo gió hướng đến Trương Phàm bây đi, dù cho là chỉ là một đạo thần niệm nhỏ bé của Nguyên Anh cũng có thể hiện ra một chút thiên cơ bên trong, Hư Không Đại Đạo hắn tình thế thật sự bắt buộc.