Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 109: Hư Không Đạo Văn Cảm Ngộ.

Chương 109: Hư Không Đạo Văn Cảm Ngộ.


Nhiễm Linh khi không còn thân ảnh mờ ảo kia bảo vệ thì nàng trong lòng trở nên vô cùng bất an, nàng biết thân phận của mình vô cùng đặc biệt dù có là Thiên Nữ của Nhân Tộc tới mới có thể để nàng kính sợ, nhưng mà lúc này lại là tình thế vô cùng khó khăn khi đứng trước tên sát tinh này.

Trương Phàm nhìn nàng một cái ánh mắt lộ ra thâm ý sâu sắc sau đó quay đầu bước đi, lần này giao dịch hắn thu hoạch vô cùng lớn khi có thể lấy được ý cảnh của Hư Không Đạo, sau đó hắn chỉ cần cảm ngộ ra loại này Cổ Đạo thì có thể càng thêm dể dàng học được Đạp Thiên Cửu Bước.

Hắn cùng với Nhiễm Linh tay không xé rách hư không rồi đi vào, khi bước ra đã là địa phương lúc trước có Diệp Lam chờ đợi ở đó.

"Sư tôn".

Diệp Lam vui mừng bước đến, mấy năm không cùng vị này đại lão chóng đỡ thật là tưởng niệm.

Trương Phàm nhẹ nhàng nhìn hắn, ánh mắt ôn hòa lộ ra một chút thân thiết không hề che giấu, sợ rằng ở cái thế giới này người hắn có thể tin tưởng chỉ còn có hai người mà thôi, mà Diệp Lam là một trong hai tồn tại đó.

"Ta có thể cảm nhận được khu rừng trước mắt Bích Thủy đang gọi ta cứu viện".

Diệp Lam gấp rút giải thích cho Trương Phàm vấn đề ở trước mắt, mấy năm qua sau khi hắn rơi vào trạng thái linh hồn gia cư giống như Ngọc Liên biến đổi niết bàn thì lại có nhiều chuyện phát sinh như vậy, nhưng sau khi biết được những cái kia Diệu Liên Tiên Môn trưởng lão muốn b·án t·hân thể của Ngọc Liên cho người khác làm lô đỉnh thì trong thân thể hắn sát ý không thể nào kiềm chế nổi nữa.

"Bọn hắn muốn c·hết sao?!".

Cơ thể hắn run rẩy do tức giận mà lộ ra, trong tiên đài hắn cái kia lạnh như băng ngọn lửa linh hồn đang yếu ớt cháy nhẹ cũng phát ra sát ý lạnh lùng.

"Chỉ có một mình ngươi tới đây cứu viện hay sao?".

Trương Phàm thu lại sát ý ánh mắt hiện ra một tia ánh sáng kỳ dị nhìn về phía Diệp Lam mà hỏi.

Diệp Lam thấy được ánh mắt kia thì hít một hơi thật sâu, linh hồn có chút run rẩy lui về phía sau.

"Đồ nhi đã gửi lời cầu viện cho Thánh Tiên Môn rồi".

"Ngươi làm rất tốt".

Trương Phàm gật đầu khen ngợi Diệp Lam, dù là việc tên đồ đệ này làm có chút nguy hiểm nhưng mà lại khiến cho hắn trong lòng vô cùng ấm áp.

Diệp Lam giờ mới chú ý đến phía sau của thiếu niên lại có một thân hình vô cùng xinh đẹp, hắn vừa nhìn qua thì trong lòng đã phát giác ra được điều gì đó.

"Tham kiến tiên tử".

Nhiễm Linh chỉ hừ lạnh một tiếng không muốn để ý đến hắn, dù sao cũng là tại tên tiểu tử này nàng mới b·ị b·ắt giữ lấy, nàng cũng không dám nhìn thẳng Trương Phàm, tên sát tinh này đã để lại trong lòng Nhiễm Linh một cái bóng ma tâm lý cực lớn.

"Ngươi tới đây".

Trương Phàm sau khi suy tư một tý cũng đã quyết định được, hắn muốn chuyền cho Diệp Lam cảm ngộ của mình khi mở ra được con đường thứ ba, dù gì việc mở ra con đường này cũng khiến cho hắn đạt được hình thái của dị tượng đặc biệt kia, hy vọng Diệp Lam có thể giống như là hắn làm được dung hợp Dị Tượng vào cơ thể để sáng tạo ra sớm pháp tướng của bản thân.

Nhưng mà sau khi biết được Trương Phàm ý nghĩ thì Diệp Lam thì há hốc mồm còn Nhiễm Linh thì nghĩ hắn bị điên, dù sao Diệp Lam cũng chỉ mới có là cảnh giới Trúc Cơ Đỉnh Phong Sơ Cấp mà thôi, với cái cảnh giới nhỏ yếu này mà muốn tự mình tạo ra pháp tướng chẳng khác gì hảo huyền tâm tư.

Trương Phàm cũng không có quan tâm điều mà hai người nghĩ gì, hắn pháp dù là yếu kém nhất cảnh giới khi cảm ngộ ra thì đều có thể làm được, chỉ có sinh linh không tự tin vào bản thân mới nghĩ mình không thể làm được, chỉ có sinh linh vô địch tự tin bản thân bất diệt khi rèn luyện ra đạo tâm kiên cố nhất thì dù cho thất bại, linh hồn tổn thương nặng thì tương lai chính là cường giả tuyệt thế.

"Đệ tử hiểu rồi".

Trước khi đi thì Trương Phàm nhìn qua Nhiễm Linh một thoáng hình như là muốn ra ý gì đó, sau đó hai người tỉnh tâm trao đổi linh hồn đạo văn.

Nhiễm Linh nhắm lại đôi mắt cố gắng kiềm hãm lại tức giận, nàng thật sự là muốn đem Trương Phàm ra đánh một trận nhưng lại bị d·â·m uy của thiếu niên kia uy h·iếp cho nên cũng tiến về phía khu rừng trước mắt bay đi.

...

Bên trong tâm trí của Diệp Lam nhìn thấy một bóng dáng màu vàng óng đang ngồi ở đó xếp bằng, xung quanh hắn được bao phủ bởi đạo văn rực rỡ nhất, đây là những đạo pháp cùng với cảm ngộ của Trương Phàm tự mình khắc ghi bên trong một cách thuần túy nhất.

Diệp Lam trong mắt lộ ra tinh quang chăm chú nhìn thẳng từng ký tự được khắc họa bên trong vô cùng khó hiểu, nhưng mà trong tâm trí hắn vẫn nghe được vang vọng từng tiếng kinh văn nghe qua vô cùng mờ ảo, đây chính là vị kia Tiên Vương đang tập trung tâm trí vào bên trong cảm ngộ của hư không đạo văn.

Dựa vào Diệp Lam bây giờ thiên phú thật sự muốn cảm ngộ ra nhiều loại pháp thuật được sư phụ hắn khắc họa bên trong kinh văn thật sự là quá khó khăn, nhưng mà nếu có thể sàng lọc được tự mình lựa chọn pháp thuật cộng minh với mình thì thật sự có thể khiến cho hắn phi tốc đi nhanh trên con đường thành đạo.

Chỉ trong thoáng chóc Diệp Lam đã rơi vào trạng thái đặc biệt chăm chú ngộ ra pháp môn liên quan đến chính mình, nhờ vào cảm ngộ của Trương Phàm để mở ra dị tượng của bản thân.

Mấy ngày sau khi Diệp Lam mở ra ánh mắt thì trong tay hắn đã mang theo một thanh kiếm ngập tràn sát ý kh·iếp người, chỉ là dựa vào lần này cảm ngộ thì hắn đã thành thục mở ra Kiếm Hình của bản thân, còn về việc mở ra dị tượng tạo ra pháp tướng thật sự là quá khó, hắn tự nhận là mình dù là thêm trăm năm nữa cũng khó thực hiện được mở ra Pháp Tướng Thiên Địa.

Nhưng lúc này khi hắn thấy được ánh mắt thâm sâu tràn ngập hư không lực lượng của Trương Phàm thì Diệp Lam trong linh hồn dường như là muốn thoát thân mà đi, cái cảm giác kinh hãi đứng trước cường đại sinh linh khiến cho người ta phải kh·iếp đảm.

Trương Phàm thu lại đôi mắt, sau mấy ngày qua cảm ngộ về lão già kia về hư không hắn cũng biết được phần nào rồi, tuy là điều này không thể nào tăng lên được đạo hạnh của hắn nhưng mà có thể khiến cho Trương Phàm sau này khi thi triển pháp thuật lại có thể ảo diệu hơn nữa.

Hắn cũng không có nói gì thêm nữa mà một tay dơ ra nhẹ nhàng bóp một cái khiến cho hư không trước mắt trực tiếp bị một bàn tay này bóp ra cho vỡ vụn, mà sau hư không bên kia lại là một địa phương càn khôn khác gắn kết với nhau.

Diệp Lam biết được địa phương bên kia là ở đâu, hắn chịu tập chúng người sau đó ở phía sau Trương Phàm mà đi sâu vào bên trong hư không càn khôn.

...

Lúc này ở sâu bên trong khu rừng kia đang nổ ra một trận chiến kinh khủng nhất, đại chiến bắt đầu từ lúc Nhiễm Linh xuất hiện ra tay bảo vệ Bích Thủy, uy thế của nàng kinh khủng độc chiến lấy chúng trưởng lão của Diệu Linh Tiên Môn, thân hình nàng tuy là tràn ngập ra máu tươi nhưng nhờ vào pháp lực vô song hiện ra hư không ảo dịu khiến cho khó ai có thể ra tay trọng thương trực tiếp đến bản thể của Nhiễm Linh.

"G·i·ế·t!".

Một vị trưởng lão hét lớn trên bầu trời liên tục gào thét ra tay sát chiêu, trên tay tên này mang theo một thanh kiếm linh một đòn đánh ra.

Nhiễm Linh cánh tay xinh đẹp vung lên vừa đánh bay một người, thân hình nàng tự hành cảm thấy nguy hiểm sau lưng tiếp đó lại quay lại bàn tay như chứa thần lực đấm nát hư không tránh né được kiếm khí, hai vị trưởng lão nhân lúc cơ hội lại đi ra bên ngoài trên tay mang theo hai món bảo vật đập ra bên ngoài, Nhiễm Linh nhẹ nhàng bước ra ngay lập tức biến mất tại đó khi xuất hiện đã là trước mặt của Bích Thủy.

"Ngươi muốn theo nàng phản bội sư môn sao?".

Một vị trưởng lão lên tiếng quát mắng lấy thiếu nữ cường đại trước mắt, lại thất vọng vô cùng khi các nàng đều là cảnh giới Kết Đan Đỉnh Phong lại là không thể ngay lập tức trấn áp thiếu nữ trước mắt, vô cùng sấu hổ.

Nhiễm Linh trên miệng mang theo mỉm cười, tuyệt sắc phong thái hoàn toàn hiện ra bên ngoài, tướng hình ngạo nhân đi ra phía trước hư không lập tức run động đều đang cộng minh cùng nàng, tuyệt thế pháp lực từ trong kim đan cùng nhau phát sáng phóng ra quang mang lực lượng sát phạt lớn nhất muốn ngăn cản về phía trước.

Bốn vị trưởng lão phía trước tinh thần dâng lên đến đỉnh điểm nhất, linh hồn nàng cũng đang thăng hoa đến cực điểm, đan thể phóng thẳng lên bầu trời tạo ra bóng hình khổng lồ nhất đập về phía trước.

'Oanh!'.

Thiên địa lúc này đều đang run rẩy trời đất biến sắc, trên bầu trời bốn thân hình khổng lồ cùng nhau đánh tới tạo ra áp lực lớn nhất hướng đến Nhiễm Linh, nàng ánh mắt hiện ra vô cùng băng lảnh cả thân hình quang mang đến cực điểm, dù cho linh hồn đang run rẩy bởi vì áp chế nhưng mà dựa vào tuyệt cảnh trùng sinh đến đỉnh phong lực lượng nhất, kim đan của nàng đang phát ra rực rỡ nhất sức mạnh tựa như là thăng hoa đến rực rỡ càng giống hơn là một con phượng hoàng đang phục sinh giữa mảnh trời thiên địa.

Nhiễm Linh trên tay chứa đựng vô vàn thần lực lại như một tòa tinh không cực lớn đập về phía trước, sức nặng trên tay như là hư không được mang theo vĩ lực bên trong lại cường thế sát phạt trực tiếp đấm nát một thân ảnh khổng lồ trên hư không.

Một vị trưởng lão vì đó cũng thân hình run rẩy nôn ra một miệng máu tươi, khuôn mặt trắng bệt, nàng lão đảo lùi về phía sau ánh mắt ngập tràn ra thù hận, nhưng lúc này cũng không có đợi nàng phát ra tiếng nói giận dữ thì trước mặt cũng đã xuất hiện Bích Thủy bàn tay bóp chặt lấy cổ của nàng không cho tên này trưởng lão bất kỳ cái gì chạy trốn ý nghĩ.

Bích Thủy trên tay ba động pháp lực muốn trực tiếp g·iết c·hết người này nhưng lại bị một luồng uy thế đánh tới khiến nàng phải lùi lại phía sau không kịp ra tay.

Nhiễm Linh thân hình tràn ngập ra máu tươi vẻ mặt đều đang lộ ra trắng bệt không huyết sắc, trong người pháp lực và linh khí đang dần dần cạn xuống đáy nhưng mà vẫn đứng thẳng tấp ở nơi đó chóng chịu còn lại ba bóng hình cao lớn trước mắt tình thế vô cùng khó khăn.

Chương 109: Hư Không Đạo Văn Cảm Ngộ.