Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Bất Diệt Kinh
Unknown
Chương 122: (Mùng 2) Tu Bổ Trận Pháp.
Mấy tiếng sau Nhiễm Linh cuối cùng cũng đã trở về rồi, khi tới đây nàng còn mang theo một cái túi trữ vật, mà trong túi này cảm giác mang nắm rất nặng.
"Mất bao nhiêu linh thạch".
"Hai ngàn trung phẩm linh thạch".
"Tới Phó mạch lấy lại tiền".
Hai người nói chuyện vô cùng dứt khoát nhưng rõ ràng, đều làm cho đám trưởng lão xung quanh đều hít sâu một hơi, da đầu có chút tê dại nha.
Hai ngàn linh thạch Trung Phẩm là đủ để cho một sơn nhất mạch thoải mái ăn uống, nhưng mà hình như bọn hắn sắp bị tên này ăn c·ướp một cái rồi, điều khó chịu nhất là bọn hắn cũng thật sự không dám làm gì.
Trương Phàm mang theo túi trữ vật chuyền độ bên trong linh khí thấy được bên trong đồ vật, những đồ này đủ để bày ra một trận pháp cỡ lớn phòng ngự, hắn mang theo bên trong vài số vật rồi để vào trong hư không.
"Đây là Hắc Kim Thạch dùng để thu hút lấy lôi đình, còn đây là Ngự Kim Thạch dùng để bảo toàn cùng với lưu trữ lực lượng".
Trương Phàm sau khi hướng dẫn cách sử dụng hai loại này viên đá đặc biệt cho Nhiễm Linh nói xong, hắn tiếp tục dùng thần thức chuyền vào ngón tay của mình sau đó nhẹ nhàng viết lên hai viên thạch bảo vài ký tự đặc biệt, mà loại này thần thức đủ khiến cho một tên Kết Đan Trung Kỳ bị kiệt sức hoàn toàn lực lượng linh hồn.
"Vẫn quá tốn sức sức mạnh".
Trương Phàm nhíu mày lại, lại đập vào trong túi trữ vật một cái khiến cho bên trong run rẩy, vài viên đan dược tẩm bổ lấy thần thức cho mình, hắn trực tiếp mang đan dược trong tay rồi bóp nát, tiếp tục là Trường Sinh Công thôi động hấp thu vào bên trong linh hồn mình.
"Kình thiên lôi trận, lấy lôi điện làm căn cơ thu nhập trận pháp rồi xây dựng ra một đại trận bảo vệ lấy sơn môn, nhưng phải lấy Hắc Kim Lôi tạo ra trụ thu lôi, lại lấy Ngự Kim Thạch làm túi trữ vật thu nhận sấm sét, tiếp theo là mắt trận điều khiển lấy trận pháp triển khai".
Trương Phàm nói rõ trận pháp tác dụng, đơn giản là lấy lôi pháp chủ yếu củng cố lại trận pháp, không chỉ là có thể phòng thủ mà còn có là t·ấn c·ông trực diện, công thủ trọn vẹn.
Hắn cũng không có để ý đến đám kia không hiểu chuyện đời há hóc mồm, Trương Phàm lại đi dùng tay thôi động linh hồn lực điểm vài cái vào bên trong tạo ra trận pháp, còn cái gọi là mắt trận thì chỉ cần dùng lại phòng ngự trận pháp trước kia dùng là được.
Trương Phàm tùy tiện kết một cái ấn quyết sau đó lại hấp thụ toàn bộ linh khí vào bên trong hai viên bảo thạch, lần này không cần linh thạch để dự trữ, trước kia lôi đình đánh nát toàn bộ linh thạch được c·hôn v·ùi dưới đất khiến cho linh khí phát tán ra không trung, nếu như không có Trương Phàm củng cố lại không gian chi lực thì sớm loại này linh khí khổng lồ đã tiêu tán trong tự nhiên, bây giờ lại lợi dụng toàn bộ số linh khí này quáng thông trong trận pháp bảo thạch vậy chẳng khác gì vật quy nguyên chủ.
"Về phần mắt trận thì ngươi đi bố trí thử ta xem".
Trương Phàm nói cho Nhiễm Linh biết mình đã thực hiện xong nói nàng đi viết lên đạo văn cho Mắt Trận, hắn lại đưa hai viên bảo thạch cho Quang Minh cho hắn tự đi bài trí, còn mình thì hắn muốn đi xung quanh tìm xem chỗ hở bị thiên kiếp đánh sụp để tu bổ lại bên trong, xem như trả cho Phó Mạch một cái nhân tình.
Trương Phàm đi xuống khỏi chủ tọa, đây là lần đầu tiên hắn tự động lựa chọn lộ diện dưới ánh mắt của Tiên Môn, hắn cảm nhận được mấy cái ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, tuy đám kia ẩn giấu rất kỹ địa phận của mình nhưng mà hắn liền một cái tìm một cái chuẩn, đều là chín phong cường giả đang ẩn giấu thần thức quan xác nhưng mà hắn cũng không có để ý đám này không an phận người.
Trương Phàm đi đến dưới núi một chỗ địa phương, hắn nhẹ nhàng hấp một cái khiến cho lôi chi sát ý bên trong vào trong cơ thể mình, sau đó từ từ khắc lại bên trên đạo văn nối liền lại các sợi tơ trận pháp.
Hành trình tiếp theo là lúc Trương Phàm đi khắp nơi phó mạch làm pháp, thời gian lâu dài cũng khiến cho Chủ Mạch phát giác ra không bình thường chuyện, đến lúc này bọn hắn cũng đã động đậy tâm can muốn làm khó hắn một chút.
Một đám đệ tử đi đến gần chân núi liền nhìn thấy thiếu niên tóc trắng tay cầm lấy la bàn, ngón tay đang vẽ cái gì đó trên không trung, bọn hắn đi đến gần thiếu niên liền thấy người này bên eo còn có một cái miếng ngọc bội màu tím.
Trương Phàm sớm đã nhìn thấy đám người trẻ tuổi này rồi, nhưng mà nhìn về tu vi mấy người này thấp đến đáng thương hắn cũng khó lòng nào trực tiếp ra tay được.
"Tham kiến trưởng lão".
Mấy người này chấp tay lại tôn kính đồng âm bái kiến lấy thiếu niên trước mắt, trong ánh mắt hiện lên ngưỡng mộ vô cùng.
Trương Phàm một mắt nhìn bọn này đệ tử nhưng bàn tay cũng không có gì dừng lại mà tiếp tục khắc lên trận pháp,
"Các ngươi là đệ tử núi nào".
"Bọn con là Ngoại Môn Đệ Tử mới thăng chức, vẫn chưa vào núi nào ạ".
Trương Phàm dừng lại ngón tay đang viết linh văn trận, hắn đột nhiên nghĩ đến nếu bản thân lập lên một núi lớn thì nếu không có đệ tử thì làm sao có thể xưng là một đại sơn đây.
"Các ngươi lui xuống trước đi, tạm thời lúc này đừng có gia nhập núi nào hết".
Bình bình đạm đạm lời nói lên chuyền vào tai của đám người, mấy đứa nhóc này cảnh giới yếu đuối nhưng lại bên trong căn cốt thật sự có chút không bình thường, nếu như là so sánh với mấy cái kia được mệnh danh là thiên tài có thể không hơn được, nhưng mà mấy tên này đều có thể tương lai đạt đến Kết Đan Cảnh.
Trương Phàm nhìn về đám kia đệ tử hắn có chút trầm ngâm, có thể nói đám này đệ tử là có cơ duyên lớn cùng nhau, nhìn đoàn kia bản nguyên đến từ linh hồn có thể biết được mấy người này tương lai chắc chắn bay, hắn tất nhiên là không coi cái này cơ duyên ra gì, nhưng mà người nhận được cơ duyên hắn rất có hứng thú.
Nhìn thấy đám người muốn lui lại cáo từ, Trương Phàm đột ngột gọi mấy người này dừng lại một chút, hắn tiếp tục dặn dò.
"Đem đám kia luồng sinh cơ đi luyện hóa đi".
Đám người đột ngột dừng lại bước chân, khuôn mặt trắng bệt quay đầu lại nhìn lấy Trương Phàm thần thái.
"Mau đi thôi".
"Dạ vâng".
Đám người nhanh chóng thoái lui về phía sau, quay về hướng dưới núi như được đại xá mà chạy trốn.
Trương Phàm nhẹ nhàng nở lên nụ cười, hắn cũng không tin đám này thông minh gia hỏa chạy trốn, nhưng nếu chạy rồi thì coi như bọn nhỏ chạy khỏi cơ duyên lần này đi.
"Có thể thấy rõ không, tụi nhỏ này ta thu nhận rồi".
Trương Phàm lời nói như là trăng sáng không hề che giấu gì, đám này cường giả còn chưa đáng để hắn che che giấu.
Chín ngọn núi đều im lặng không nói gì, dù cho là bọn hắn chín là chủ phong ở cảnh giới Kết Đan đều là người nổi bật, nhưng mà đối với một vị Giả Anh tu sĩ thật sự cả chín người bọn hắn đều ra tay cũng khó lòng nào trực tiếp trấn áp, cùng lắm thì cá c·hết lưới rách, trừ khi là làm lớn phái toàn bộ cấp cao tu sĩ của chín núi đi đánh nhau thì mới dể làm chuyện này, nhưng mà bọn hắn tuy là có danh là chủ của nhất mạch nhưng nếu muốn thôi động toàn bộ một sơn thì cũng gọi là làm quá.
Mà bọn hắn lúc này cũng đều nở lên một nụ cười lạnh lùng, ở nơi xa xa trong thần thức của bọn hắn thì liền có thể thấy hướng kia lại một đám người đi đến.
Bọn Chủ mạch kia cũng đến rồi, chắc là không đợi bọn họ ra tay thì bọn kia cũng đã ngứa đòn lắm rồi.
(Hôm nay tính xin nghĩ một ngày, nhưng mà lại chuẩn bị nhanh đến diễn biến tiếp theo thôi, câu quá nhiều chương rồi).