Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Bất Diệt Kinh
Unknown
Chương 127: G·i·ế·t!
"Muốn dùng lực lượng thiên địa vô hình diệt trừ ta, nhưng ta tu không phải là đạo của thế gian này, pháp của ta chính là thế giới này chi đỉnh!".
Trời đang gầm thét ra từng tia sinh tử chi ý hóa thành đạo niệm, hóa thành sát cơ, hóa thành Bất Diệt Đạo Văn trên toàn bộ mảnh này thiên địa lĩnh vực.
Đất đang nứt ra, dường như là muốn thủng xuống mười tầng đất, đảo ngược thiên để làm chính chủ, ma khí tràn ngập ra khiến cho oán niệm bao phủ, vặn vẹo ánh mắt của những tu sĩ đang theo dõi trận chiến này.
Thiên địa điên đảo, đại đạo ngược âm, sát khí thấu tận trời đất lộ ra oán âm phát ra lại khiến thân ảnh thiếu niên tóc trắng đứng trên bầu trời kia càng thêm lộ ra đáng sợ.
Hắn không phải là Phàm, hắn cũng không phải là Thần, càng không là ma hay là Yêu, mà thân ảnh trên thiên khung kia lộ ra sát ý đã siêu việt ma, uy nghiêm càng là vượt qua thần, bởi vì hắn chính là Tiên, nhưng đây không phải là Tiên Vương, mà chính là một tôn Tiên Ma.
Nhắm mắt là Tiên mở mắt là Ma, tiên mà cộng âm lộ ra sinh tử, đây chính là hòa nhập của Đạo, đó chính là việc sinh tử cùng tồn tại, hòa hợp đến không tưởng.
Mà thiếu niên kia đang đứng ở trên không trung dường như là phát ra một loại sát ý điên cuồng, loại này điên cuồng khiến cho lĩnh vực hắn tạo ra cũng đang náo động theo, Tiên tức giận dữ thiên địa cùng diệt, Tiên tức sát ý thì hắn chính là ma.
Nhưng mà cái loại kia lực lượng áp bức vẫn đang tồn tại, Thiên Diệt chi uy là mượn sức mạnh của Thiên Địa nơi này làm ra lực lượng đè ép vô hình, đây chính là Nguyên Anh Cảnh thực lực chân chính, tuy là bây giờ năm vị Giả Anh hợp lực tế ra một đòn có thể so sánh với chiến lực đại cảnh này, nhưng mà bọn hắn cũng phải trả giá đại giới, đòn này vừa ra thì năm tên Giả Anh sẽ trong tình thế ngắn trở nên suy yếu.
Mà Trương Phàm chọn cách giải tán Tiên Vương mà lộ ra chân thân, điều này đã có nghĩa hắn từ bỏ v·a c·hạm trực tiếp mà chọn cách tránh né mũi nhọn, một mặt khác là hắn cơ thể chịu đựng đã quá sức, đành phải giải trừ pháp tướng chỉ để lại được Sinh Tử chi ý bao quanh, tuy là vậy nhưng mà trên đầu Trương Phàm đang treo một thanh Kiếm vẫn đang hoạt động ra từng tia sắc bén quang mang, đặc biệt là năm màu bên trên hoa văn chính là ngũ hành bản nguyên bên ngoài.
Trương Phàm liên tục hít thở, từng nhịp từng nhịp đều mang khí tức Trường Sinh, hắn đang hô hấp ra pháp môn, hắn đang trộn lẫn pháp của mình khiến cho hắn sinh mệnh chịu đựng thăng hoa đến đỉnh phong nhất trong cuộc đời này, từng v·ết t·hương cùng với máu thịt đang phát sáng lan tỏa ra sinh cơ nồng đậm nhất, ba con đường lớn đồng thời phát ra tiên quang bao phủ lấy tử khí cùng với Ngũ Hành Khí, oán đăng đang phát ra ánh sáng màu đen huyền bí lại có lệ quỷ thét gào bên trong, cảnh tượng vô cùng kinh sợ quan chiến giả.
"Ta là Tiên Vương, nên trấn áp hết thảy địch!".
Oanh minh trên không trung phát ra ngoài tạo ra sóng sung kích cực đại, mà Trương Phàm đứng giữa vòng xoáy một tay chỉ xuống mặt đất, ngón tay tượng trưng cho sức mạnh đang chỉ về phía năm người kia.
Tiên Vương Chỉ phát ra nhắm thẳng vào linh hồn của đối thủ, bỏ qua nhục thân cùng tu vi, một chỉ này chỉ nhắm vào chỗ sâu cùng với yếu đuối nhất của sinh linh, một chỉ này đánh ra cũng là đỉnh phong nhất thời kỳ một kích của Trương Phàm.
'Phốc, phốc, phốc'.
Năm tên Giả Anh trong lòng sớm đã hoảng sợ một nhóm, bọn hắn không thể tin được người này lại điên cuồng đến mức độ này rồi, chịu lấy một chỉ này chỉ sợ bọn hắn linh hồn đều sẽ vỡ vụn thành trăm ngàn mảnh, lần trước đòn đánh Thiên Diệt sớm đã tiêu hao hết toàn bộ pháp lực trong người của những tên này, giờ đứng trước Tiên Vương Chỉ chẳng khác gì cừu non đợi làm thịt.
"Đạo hữu có gì xin từ từ nói".
Năm tên tu sĩ thần sắc cực kỳ khó coi nhìn về phía ngón tay khổng lồ trước mắt, bọn hắn cảm thấy vô cùng tuyệt vọng khi nhìn thấy thiếu niên trước mắt, bọn hắn dù có dùng mọi thủ đoạn đều không thể nào đ·ánh c·hết được hắn, dù cho là tiêu hao hết pháp lực trong người thì cũng không được.
Nhưng mà Trương Phàm giờ phút này hai con ngươi đều đỏ âu, hắn đã rơi vào một trạng thái g·iết chóc điên cuồng, một chỉ này hắn là dùng toàn bộ tu vi thể hiện ra cho nên không thể dừng lại.
"Đủ rồi!".
Thiên địa cộng âm bên trong, một tiếng nói lạnh lùng phát ra hình như là hòa nhập vào thế gian hết thảy sự vật, Nguyên Anh giả cuối cùng cũng xuất hiện.
Trương Phàm lạnh lùng trong mắt lóe ra sát ý hóa thành kiếm hình, Ngũ Hành bao phủ lấy Ngũ Hành Kiếm một phát bộc lộ ra quang mang đến cực điểm nhất, không ai biết hắn đang làm gì.
"Chẳng lẽ ngươi muốn đối nghịch với ta hay sao!".
Nguyên Anh uy áp bộc lộ ra ngoài kinh đào hải lảng, trong lời nói đã lộ ra sát ý bên trong khiến cho thiên địa ở giữa đều hiện lên màu máu tươi.
"Nguyên Anh thì sao? Trời thì thế nào? Đánh là được!".
Ngón tay Trương Phàm không có dừng lại chút nào mà vẫn tiếp tục tiến về phía dưới đâm xuống, trên đầu hắn lơ lửng lấy một thanh kiếm phát ra chói lọi ánh sáng ngũ sắc như muốn chém vỡ trời xanh, hắn đã không còn điều gì kiên kỵ, Nguyên Anh xuất hiện đã nói ra ý nghĩa trọng đại rồi, trận chiến này có thể đến đây là kết thúc.
"Ngông cuồng!".
Hư không trực tiếp bị một bàn tay lộ ra bóp cho vỡ nát, từng mảnh vỡ hóa thành thực thể có thật mà lộ ra một đại thủ hướng đến Trương Phàm nhẹ nhàng bóp xuống.
"Hahaha... Lão tử hôm nay là muốn đánh thì có thể làm gì!".
Đôi mắt Trương Phàm đỏ bừng chằng chịt tia máu, hắn trong thâm tâm đã bùng nổ ra nộ hỏa, Trương Phàm không biết khi nào Phó mạch mới ra tay, hắn chỉ biết trận chiến này đã định phải trải qua hắn cũng không thể nào c·hết được ở đây.
"Số ngươi đã tận, nên về với cát bụi rồi!".
Bàn tay khổng lồ kia từ từ đến gần, trong thiên địa sát cơ rộng lớn như là muốn hóa thành thật chất liên tục đè xuống khiến cho Ngũ Hành Kiếm trên bầu trời lơ lửng cũng đang run động dữ dội.
"Ta lấy pháp là nghịch thiên mà đi nói chi là số tận, ta vận mệnh không phải thứ để cho thiên địa này sắp xếp!".
Cơ thể Trương Phàm lại càng thêm có nhiều vết nứt, trong cơ thể sinh tử ý cảnh đang v·a c·hạm lẫn nhau, tạo ra từng tiếng động kinh khủng vang động, linh khí trong thiên địa cũng bị hắn nuốt chửng vào trong ngón tay kia tiếp tục đi đến.
"Toàn lực chóng đỡ!".
Năm tên Nguyên Anh cảnh ánh mắt sung huyết, trong đầu đang tức giận tên tiểu tử này sao lại gan lỳ như vậy, bọn hắn tuy là có ý bất mãn nhưng mà cơ thể vẫn là tự chủ thôi động lấy huyết thuật nhằm bảo vệ bản thân, cả năm thân ảnh kia đều đồng loạt phun ra một ngụm máu bản nguyên trong cơ thể, tiêu hao chính căn cơ của mình để nhằm tránh thoát ngón tay khổng lồ kia.
Trong mắt Trương Phàm trong u tối lộ ra sáng bừng lên từng đóa hỏa diễm, sức mạnh tử ý bao phủ lấy con mắt phải khiến cho cơ thể của hắn từng đợt trở nên khô héo.
Năng lượng tử khí bao bọc lấy không gian năm tu sĩ đang đứng, một loại nồng đậm t·ử v·ong c·hết chốc bắt đầu xuất hiện trong lòng bọn họ, không thể ngăn cản dù chỉ là một tia.
Nhưng mà trên trời bàn tay lớn kia cũng không thay đổi phương hướng, cái này Lĩnh Vực cũng run rẩy theo dường như chỉ cần một giây sau thì nó sẽ bị hoàn toàn sụp đổ, Bất Diệt chi khí bị bàn tay kia khí thế cho phá nát.
Nhưng mà bàn tay kia chắc chắn sẽ không có khả năng rơi xuống.