Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Bất Diệt Kinh
Unknown
Chương 128: Vì Hắn Ứng Kiếp.
Khi người ta đã quyết định g·iết ai đó rồi thì họ sẽ không cần nghĩ đến điều gì nữa, dù cho là có ai đó ngăn cản họ lại thì về sau người kia cũng sẽ tiếp tục ra tay đến lúc người mà hắn muốn g·iết phải c·hết đi.
Nhưng Trương Phàm sát ý đã lộ ra bên ngoài, tính cách của hắn quyết đoán mọi mặt nên nhiều lần ăn thiệt thòi, dù cho là trên trời bàn tay kia mang khí thế to lớn đang đến gần hắn nhưng Trương Phàm cũng không có lựa chọn chạy trốn trước, hắn muốn là tính mạng của năm tu sĩ trước mắt mình dù là có bỏ ra đại giới thảm trọng thì cũng phải lấy được mạng của những người này.
Hắn biết là Phó Mạch lão quái cũng đang ngó chừng nơi này cho nên không sợ mình gặp nguy đến tính mạng, oán đăng trong người hắn đã được đốt lên để sau này giúp hắn cảm ngộ ra lực lượng luân hồi sẽ càng thêm thuận lợi.
Mà Trương Phàm suy nghĩ chưa hề sai, bàn tay kia sẽ không có cơ hội rơi xuống trên đầu hắn chỉ vì trên thiên khung kia đã xuất hiện một thân ảnh chiếu rọi pháp tướng khổng lồ.
Người kia một thân bạch y trắng xóa, pháp lực khổng lồ lan tỏa ra ngoài cùng với cái kia bàn tay lớn đối trội không cho nó hạ xuống.
Thân ảnh kia sau đó cũng một chỉ điểm ra trực tiếp xóa bỏ lấy Tiên Vương Chỉ, xóa bỏ pháp lực ba động của Trương Phàm.
"Tới đây ngừng được rồi!".
Uy nghiêm thanh âm phát ra gia nhập vào trong thiên địa, vang vọng khắp nơi địa phương này khiến cho sinh cơ đều hiện lên.
Trên trời cao tên đại tu sĩ giấu trong bóng tối cũng không có tiếp tục ra tay, hình như là đã sớm phát giác ra có người đề phòng phía sau nên hắn cũng không gượng ép g·iết c·hết thiếu niên nên c·hết trước mắt.
"Loạn thế đã nổi lên rồi, ngươi cũng đừng có gây thêm phiền phức nữa".
Tu sĩ Nguyên Anh kia lời nói bên trong không hề phát ra thứ gì bất mãn, mà ngược lại thì hắn cảm thấy thiếu niên trước mắt thật là thú vị đây.
Trương Phàm hít sâu một hơi cũng không có nói gì thêm, hắn chỉ nhẹ nhàng thi lễ đa tạ rồi cũng lui về phía phó mạch.
Lúc nãy một chỉ điểm ra không chỉ ngừng lại pháp lực bên ngoài hắn phát ra đơn giản như vậy, mà còn trấn áp sóng gợn trong người của hắn, càng làm cho cơn tỉnh táo bắt đầu rõ ràng hơn khiến cho Trương Phàm tâm trạng lại bình tĩnh trở lại, cái vái chào cảm tạ này là thật sự hắn thành tâm.
Tu sĩ kia nhìn về phía bóng lưng kia trong ánh mắt hiện lên tinh quang vô cùng lộng lẫy, hắn hình như nhìn thấy một cái cường giả đang xuất thế, trong tương lai nhân tộc lại có một cái chỗ dựa rồi.
Mà năm tên Giả Anh đứng tại chỗ kia thì nhanh chóng rút lui tại đó, bọn hắn sau trận chiến này nguyên khí tồn thương cực nặng, lần này mặt muỗi thật sự mất hết sạch.
Khi Trương Phàm về lại phó mạch thì cơ thể hắn không chịu nổi nữa mà tự động buông ra ngoài sự mệt mỏi, nội tâm thả lỏng ra không còn căn thẳng như trước khiến cho cơn mỏi mệt ập về cùng một lúc làm cho hắn mí mắt tự động gụt xuống, thân thể nhỏ bé kia lại nằm trong thần thức của mọi người thì đã ngã xuống nằm trước Phó mạch chỗ vào.
Nhiên Nhiên Trưởng Lão xuất hiện ở tại chỗ lại đỡ lấy hắn, thân hình mạnh mẽ từng một mình quát mắng năm tên cấp bật cường đại Giả Anh nhưng giờ đây lại yếu ớt hơn cả người phàm, tuổi thọ tiêu hao khiến cho huyết khí trong người hắn gần như là cạn kiệt.
Diệp Lam đi đến nhìn thấy sư tôn mình như vậy, thiếu niên trong lòng lại xuất hiện một cơn thịnh nộ chưa từng có, nhưng mà hắn trên khuôn mặt cũng không có bất kỳ điều gì thay đổi.
"Ngươi đừng lo lắng".
Bích Thủy đi đến nắm tay hắn, nàng biết tính cách của Diệp Lam rất là để bụng, hôm nay dù cho là Diệp Lam không nói gì nhưng mà thiếu nữ đã thấy được trong mắt thiếu niên đã hiện lên một tia màu đỏ như máu sát quang.
Khác hai người thì Nhiễm Linh phẫn nộ là hiện lên mặt không chút gì che giấu, trong hai con ngươi hiện ra vô cùng âm trầm, nàng chính là Cơ gia hoàng ngọc quý cho nên không cần kiên nể ai, cho dù cái gọi là Tiên Môn ở đây khi đối mặt với Cổ Hoàng Thế Lực thì đúng là sâu kiến không bằng.
"Chủ mạch sao?".
Nàng ghi nhớ sau đó cùng với đám người rời đi.
...
Nam Thiên.
Có một thân hình được ánh sáng bao phủ bên ngoài không thấy được chân dung nhưng mà theo vài nét đặc điểm ánh sáng thân hình người lộ ra thì tính là hoàn mỹ đến cực điểm, nàng thanh âm như là tiên thiên kiều mị nhất thế gian, dường như chỉ cần lộ ra mị sắc thì liền có thể làm cho toàn bộ nam nhân trong thiên hạ phải điên cuồng.
"Là ta đã hại con".
Trong ánh sáng bóng người lộ ra thanh âm buồn bã, nàng nhìn về phía trên giường người đang nằm im ở đó thì thầm nói.
"Con không sao đâu, đây là điều con muốn mà".
Trên giường có một thiếu nữ ánh mắt hiện lên vô cùng ảm đạm, trên khuôn mặt giờ đây đâu còn có dáng vẻ xinh đẹp tuyệt trần trước kia nữa chứ, thay vào đó chỉ còn lại một loại già nua hơn bao giờ hết.
Bóng hình mờ ảo được bao bọc bởi ánh sáng kia lộ ra vô cùng bi ai, trước kia nàng chỉ lo đến chuyện giúp thiếu niên kia còn sống, giúp hắn vượt qua đại kiếp nạn, nhưng bây giờ sau khi ở với Thiên nữ của nhân tộc để lại cho lòng một loại tình cảm khó nói, một loại xúc động cùng với hối hận thật lòng phát ra.
"Sư tôn ơi đừng trách, huynh ấy còn sống tiếp là được rồi mà".
Thiếu nữ da vẻ nhăn nheo, tu vi cảnh giới đều rơi xuống cực hạn khiến cho cơ thể nàng do việc thiếu sinh cơ trờ nên yếu ớt không thể nào chịu được.
Từng là Thiên Nữ nhân tộc cao cao tại thượng mà chỉ vì một cái nam nhân làm cho thần hồn đảo điên, còn bị Mị Cơ dùng bí pháp song tu khiến cho kiếp nạn của Trương Phàm kéo về phía mình, qua nhiều lần vì thiếu niên kia nghịch thiên mà mang lại thiên kiếp giáng xuống khiến cho Giao Tiên tiếp nhận ứng kiếp, qua nhiều lần như vậy sinh cơ của nàng đều bị hiến tế xuống đáy vực.
Mị Cơ đứng bên cạnh chỉ biết thở dài vuốt ve lấy khuôn mặt dà nua kia, trên thế gian này chỉ sợ chỉ có vị thiếu nữ này là ngọn đèn sáng trong lòng nàng, nàng không dám nghĩ nếu như Giao Tiên mất đi thì nàng sẽ trờ nên như thế nào, có thể là sẽ lạnh lùng tiếp tục bước lên đạo của mình đi, tiếp tục đi đến một đường cô đơn phía trước.
...
Tận sâu bên ngoài Hoang Vực, đây chính là biên giới của một vực, lúc này nơi đây xuất hiện ra chiến đấu long trời lỡ đất, uy áp tám phương bốn hướng xuất hiện vậy mà đều là tu sĩ cảnh giới Kết Đan.
Chiến đấu không ngừng nghĩ đều khiến cho mảnh thiên địa này hóa thành mưa máu, yêu tộc nhục thân mạnh mẽ huyết khí dồi dào hóa ra thực chất bản thể, bản năng hoang dã của chúng cũng bộc lộ ra trong chém g·iết vậy mà ăn sống đối thủ của mình khiến cho người ta nhìn thấy đều tê cả da đầu.
Nhân tộc tu sĩ của Đông Hoang có lẽ cũng đã chiến đến phát cuồng, đi theo đó là vài chủng tộc khác đều là đồng minh gia nhập chiến đấu, đao quang thuật pháp bùng nổ ra bên ngoài khiến cho linh khí hỗn loạn không chịu nổi, không gian ba động phát ra dường như là nó không chịu nổi nữa mà sẽ phải bị sụp đổ bất cứ lúc nào.
Lúc này Đông Vực tu sĩ cùng ngoại lai thế lực đã rơi vào trạng thái điên cuồng chém g·iết, đến nổi chủng tộc được xem là hiền hòa nhất của Đông Hoang đều đôi mắt đỏ âu màu máu, sát khí nổi lên thiêu cháy địch thủ.
Mà bên trong chiến trường có một thân hình xinh đẹp đang vung ra những nhát kiếm chí mạng, từng kiếm quang vung ra đều có người chịu thiệt thòi lớn, nhưng mà thân ảnh kia trên người cũng chằng chịt máu tươi của nàng, khuôn mặt trắng bệt do pháp lực tiêu hao càng khiến cho nàng càng trở nên lạnh lùng.
Mấy năm trước khi trận chiến của Thanh Châu Thành kết thúc thì Diệp Linh Nhi ngay lập tức chọn cách bước vào chiến trường này, nàng lúc kia biết được tu vi mình đã đạt đến giới hạn nếu như không mở lại truyền thừa trong cơ thể, mà cái gọi là đạo luân hồi trong cơ thể khiến cho Diệp Linh nghĩ đến phải sợ hãi không dám, nàng sợ khi tiếp thu lấy truyền thừa thì nàng không còn là nàng nữa mà thân xác này sẽ bị kiếp trước cho thôn phệ không còn.
Chỉ có bước ra nơi hòa bình thoát khỏi vòng tay trở che mới có thể vượt qua được giới hạn của mình, nàng tu vi trong chém g·iết nhanh chóng đã thăng hoa đến Ket Đan sơ kỳ, nhưng mà ở nơi đây Ký Đan cảnh cũng có thể giây lát c·hết ngay cho nên nàng đang cố gắng, cố gắng hết sức tu vi tăng lên.
Biến cố nơi chiến trường đột ngột diễn ra, một cột sáng giữa chiến trường phát ra khiến cho sinh linh khắp nơi đều đôi mắt nhíu lại.