Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 131: Bất Tử Kinh Chuyền Thừa Đời Này.

Chương 131: Bất Tử Kinh Chuyền Thừa Đời Này.


Cửu Hổ Tiên Môn Đại Sư Huynh đi ra đằng trước ánh mắt như một con thú săn mồi hung hãn nhìn về chiếc thuyền máu đang lơ lửng trên bầu trời kia nhễ quát.

"Một đám oán niệm khai sinh linh trí mà thôi, cũng nên trở về với các bụi rồi".

Đám người tu sĩ Đông Vực khi nghe thấy lời tuyên bố của Đại Sư Huynh thì trên thân đều xuất hiện chiến ý sôi sục, nhiệt huyết nổi lên muốn đánh vỡ hết thảy tiêu diệt tận gốc sinh mệnh trên chiếc thuyền kia.

"Đạo hữu chẳng lẽ muốn ra tay trước khi vào bí cảnh sao?".

Thanh niên đứng trên thuyền máu, hai con mắt phát ra ánh sáng kh·iếp người lộ ra từng tia tơ máu dữ tợn, gã thân hình ngập tràn ra oán khí lộ ra một loại tử trạng kỳ lạ.

"Chỉ là so chiêu mà thôi, sao lại nói đến khó nghe như vậy chứ".

Cửu Hổ Tiên Môn Đại Sư Huynh ánh mắt càng thêm sắc bén kh·iếp người, trên người hắn bùng nổ ra huyết khí kinh khủng ập về phía trước khiến cho các tu sĩ nhỏ yếu phải hoảng hốt rút lui.

Đại sư tỷ của Thánh Tiên Môn cười lạnh nhìn về phía hướng Ma Linh Tộc, thân ảnh nàng dịu dàng đi ra phía trước nhường một chỗ đứng cho ai đó rồi nói.

"Ta cũng muốn xem thử Ma Linh Tộc có chỗ nào hơn người".

Phía sau nàng hai thân ảnh đồng loạt xuất hiện, một người mái tóc trắng như tuyết lại hiện ra khí tức già nua cùng với tử khí quanh thân, nhưng mà da dẻ nhăn nheo kia lại hiện ra một loại yêu dị khó thể nói nên lời, hai con mắt hắn một đỏ một xanh vô cùng kỳ lạ.

Người thiếu niên phía sau màu tóc đen tuyền như thác nước, sinh mệnh dồi dào thể hiện cho sự trẻ tuổi của bản thân, cùng đó trong người hắn lại toát ra từng đạo ý lại mang theo kiếm khí ở trong khó lòng phân biệt được.

Trương Phàm ánh mắt lướt qua chiến trường khỏa định lấy gắt gao bóng hình phía dưới, thấy được Diệp Linh Nhi trong mắt hắn lại càng thêm phát ra quang mang.

Diệp Linh Nhi phía dưới nhìn thấy hai người thì xinh đẹp bóng hình cũng di động bước lên đi đến, khi đi đến trước mặt Trương Phàm thì nàng nhẹ nhàng cúi đầu một cái rồi đứng qua bên cạnh.

"Thánh Tiên Môn thật là biết chơi, mang theo một vị kính trọng cường giả sắp xuống lổ đi ra chiến trường thật sự là tưởng không ai làm gì được sao?".

Tiểu Bằng trong lời nói có chế nhạo, hắn là tính cách như vậy không sợ trời không sợ đất, dù cho là có tu vi trên hắn nhưng lại thiên phú kém hắn dù chỉ một điểm thì hắn cũng không xem người đó vào mắt, trong tộc tuy là có rất nhiều người khó chịu với tính cách này của Tiểu Bằng nhưng mà người đứng phía sau hắn có lai lịch lớn bọn họ không dám ra tay giáo huấn.

Trương Phàm ngước mắt nhìn lên thấy được cái kia thanh niên cao ngạo, hắn trên mặt mẩy may không có gì lộ ra thần sắc nhưng sau hai con ngươi đã lộ ra từng tia quỷ dị ấn ký, hắn đang nhìn sâu vào bản chất của sinh linh kia.

"Căn cốt đúng là thiên giai lại có huyết mạch phi phàm, nếu không phải linh căn giới hạn ngươi thì chỉ sợ tương lai thật sự sẽ thành tổ một phương".

Lời nói già nua mang theo sự tán thưởng đối với tên yêu tộc trước mắt, ánh mắt bên trong sâu lộ ra từng tia kỳ dị đạo tắc đang chuyển động.

"Kết Đan Trung Kỳ nhưng lại mang theo trong người pháp lực cao thâm đến thế, chỉ sợ rằng dù là Kết Đan Đỉnh Phong chưa hoàn toàn thế biến cũng sẽ bị ngươi đ·ánh c·hết".

Trương Phàm đánh giá rất cao tên này, thậm chí qua đạo của hắn hiện ra thì Tiểu Bằng không có gì có thể che giấu được hắn nữa rồi.

Tiểu Bằng tính tình kiêu ngạo không còn sót lại gì mà thần sắc nghiêm trọng nhìn về lão già trước mắt, người này quá quỷ dị chỉ cần một cái liếc mặt lại có thể thấy căn cơ của hắn sâu cạn, chỉ sợ Nguyên Anh Lão Quái cũng chỉ có cái này năng lực đi.

Đến lúc này các vị dẫn quân của toàn bộ thế lực mới nhìn thẳng lão già này, có thể đè ép khí thế của Tiểu Bằng thông qua lời nói khiến cho bọn hắn có chút rụt rè rồi.

"Haha... Cũng chỉ là một lão già mà thôi".

Tiếng cười lạnh không hợp thời mà vang lên chuyền vào tai mỗi người, thanh âm lạnh lẽo lại mang theo một chút âm u khiến cho người ta nghe thấy đều sởn tóc gáy, nhìn lại thì đó chính là Ma Linh Tộc thiếu niên kia.

Trương Phàm ngước mắt lên nhìn hắn, trong hai con ngươi cũng bắt đầu xoay chuyển xem thấu bản nguyên mọi vật trước mắt.

"Lấy oán niệm của mấy trăm hài tử tạo thành một sinh mệnh c·hết, tà ma như ngươi vậy mà cũng được khai sinh ra linh trí rồi".

Lời nói vừa ra thanh niên đứng trên thuyền sắc mặt trắng bệt, đôi mắt đỏ tươi như máu nhìn thẳng vào Trương Phàm như là muốn ăn tươi nuốt sống hắn ta.

Lúc này đây trước cửa bí cảnh đã lặng ngắt, yên tĩnh không tiếng động lại có khí tức dằn co diễn ra ở đây khiến cho thế nhân đều suy đoán ra không còn lâu nữa máu tươi sẽ vảy nến khắp chiến trường này.

"Nhân tộc không phải để g·iết sao?".

Một câu nói đơn giản của Ma Linh khiến cho nơi đây tình thế lại được thăng lên nghiêm trọng đến cực điểm, một loại sát khí ẩn hiện tại chiến trường nơi đây khiến cho người ta nghẹt thở.

Trương Phàm cũng không có tức giận với câu nói của gã, hắn trong lòng không vui không buồn cũng không chấp nhặt với mấy tên ở đây nữa, hắn đã là đứng ở một vị thế khác mấy tên này thậm chí không có tư cách nói chuyện với hắn, bây giờ điều hắn xem trọng chỉ có vào bí cảnh đoạt lấy cơ duyên hiếm có.

Trương Phàm chỉ vào mi tâm một cái hiện ra ấn ký kì lạ bao quanh ngũ sắc, thần thức hắn hiện ra vậy mà lại bao phủ toàn bộ khu này địa phương.

"Mấy vị đạo hữu còn muốn trốn đến khi nào đây?".

Hắn lời nói lạnh lẽo như băng sơn, pháp lực hòa dịu vào lời nói gia nhập vào thiên địa tạo ra cảnh tượng đáng sợ.

"Đạo hữu tu vi cao cường sợ rằng đã nửa bước đi vào Nguyên Anh".

Trong khu bóng tối một tên cẩm y tú lệ nữ tử nhẹ nhàng bước ra, nàng này trên người lộ ra trắng noãn da thịt, tu vi nhìn sơ qua đã tính là Kết Đan Đỉnh Phong.

"Diệu Linh Tiên Tử, Đại Trưởng Lão của Diệu Liên Tiên Môn thật vẫn là xinh đẹp như thế".

Lại có người cuồng giọng nói ra khen ngợi sắc đẹp của Diệu Linh Tiên Tử, trong lời nói có một sự hâm mộ khó tả nên lời.

Hắn chính là một tu sĩ đã độ thất bại lôi kiếp mà trở thành Giả Anh, một vị cường giả yêu tộc của Cửu Hổ Tiên Môn tên là Mạc Trí.

Diệu Linh Tiên Tử không có để ý con hàng này mà vẫn nhìn chằm chằm lấy Trương Phàm, qua pháp thuật triển khai thì nàng cảm nhận được một loại lực lượng quen thuộc đến từ bạn cũ, đây là việc không thể sai sót.

"Ngươi mà nhìn nữa là hai con mắt của ngươi sẽ không còn đâu đó".

Trương Phàm ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, đối với Diệu Liên Tiên Môn hắn không hề có hảo cảm gì, dù là bây giờ ra tay g·iết người này thì Trương Phàm cũng không chút nào nương tay.

Ngay lúc này Bích Thủy cũng đi đến cuối chào Trương Phàm rồi hướng đến Diệu Linh bay tới, có thể thấy được đó là thật sự cảm giác vui vẻ khi gặp được người thân.

"Đứa bé này".

Diệu Linh giữ lấy nàng đôi mắt đầy sự yêu chiều, đây là đứa học trò từng qua tay nàng dạy dỗ cho nên sự yêu quý đối với Bích Thủy thật sự là rất lớn.

Trương Phàm cũng không có nói gì thêm, nhưng mà sát ý hắn lộ ra cũng đã tiêu tán đi rồi, người thân với Bích Thủy chắc hẳn là không phải người phe đối địch.

"Mau nói cho ta biết có chuyện gì xảy ra, ta cảm nhận được nàng đang bên trong hắn ta".

Diệu Linh nói nhỏ đang thâm dò lấy Trương Phàm thần thái biểu hiện ra, khi thấy hắn không tơ hào nào sát ý lộ ra với mình nữa nàng cũng thở dài một hơi.

"Chuyện này khó nói ra ở đây".

Bích Thủy cũng trầm mặt lại không muốn nói thêm chuyện này nữa, điều này khiến cho vị tiên tử của Diệu Liên Tiên Môn càng thêm hiếu kỳ.

Nhưng lúc này tình hình Diệu Linh liếc trộm Trương Phàm đã rơi vào Mạc Trí trong mắt, ngay lúc này cơn ghen tị trong người hắn bị bộc phát ra ngoài, tính khí tàn bạo cũng dần dần hiển lộ bản chất.

"Đạo Hữu ta nhìn qua tu vi đã đạt đến mức thông thần rồi, có muốn hay không cùng ta luận bàn một chút".

Mạt Trí lời nói làm cho cả chiến trường lặng ngắt, bọn họ biết vị này Trưởng Lão của Cửu Hổ Tiên Môn tính cách không được bình tĩnh cho lắm, nhưng giờ phút này hắn thể hiện ra một loại ngu xuẩn hành động khiến người ta phải không dám nhìn thẳng.

Đông Vực tu sĩ trầm mặt lại không nói gì, người này nhân lúc hai bên đối địch lại nói ra việc cùng đồng minh đánh nhau là thích hợp sao.

Đại Sư Huynh của Cửu Hổ Tiên Môn sắc mặt vô cùng khó coi nhìn lấy Trưởng Lão nhà mình, hắn là sinh linh cùng lứa có thể gọi là đỉnh cấp của tứ đại tiên môn, nhưng mà cái này mặt mũi hắn không dám nhận.

Trương Phàm thần thái không có gì bất ngờ cũng không có cảm xúc ba động, hắn cơ thể b·ị t·hương vô cùng nghiêm trọng lại bị tiêu hao cực sâu tuổi thọ, nhưng mà cũng không để một cái Giả Anh làm càn trước mặt được.

"Mặc Trí huynh nói không sai, ta cũng muốn lãnh giáo vị này tân tấn Giả Anh".

Trong một góc hẻo lánh bóng tối một thân hình bước chậm đi ra, người này thân hình uy nghiêm cao hơn ba mét, mái tóc như là bị máu tươi tẩy lễ qua mà đỏ âu, khuôn mặt lộ ra huyết sắc dữ tợn.

Trưởng Lão Cửu Hổ Tiên Môn đang trong trạng thái tức giận thì liếc qua con hàng này một cái, trong ánh mắt từ ghen tị thì đột nhiên bắn ra hai đạo sát ý lạnh lẽo, hắn thanh âm lại càng thêm hung bạo hơn vài phần.

"Ở đâu ra ngoại vực cũng dám cùng ta sánh vai".

Hắn nói xong cũng không đợi mọi người biểu hiện thần sắc thì liền một chưởng vỗ ra, trong Chưởng Pháp lại bao bọc bởi một tiếng hổ ngâm khiến người ta phải che lấy lỗ tai mình, mà pháp lực như núi kèm với nhục thân chi lực mạnh mẽ áp tới lại khiến cho thanh niên tóc đỏ kia ánh mắt kiên kỵ lui về phía sau.

"Một cái tán tu ă·n c·ắp bí thuật của yêu tộc ta cũng dám ra mặt hay sao!".

Chiến ý từ đằng sau thanh niên tóc đỏ bộc phát ra khiến cho gã lông tóc dựng đứng, nguy cơ phía sau phát tán ra lại càng thêm không cho hắn cơ hội chạy trốn, hắn giận dữ róng lên một cái không khí xung quanh bị trực tiếp nổ tung, nhưng khi hắn định đưa bàn tay mình ra thì liền nghe thấy một tiếng xương gãy từ cánh tay phát ra.

Không biết từ bao giờ thì một thiếu nữ tóc tím trên khuôn mặt lạnh như băng đã ở gần hắn, thiếu nữ này vậy mà nhẹ nhàng một cái phẩy tay liền chặt đứt cánh tay của gã rồi.

Trước Tiểu Bằng phía sau áp sát, Nhiễm Linh bên cạnh đánh sâu vào, và một chưởng tùy ý của một tên Giả Anh khiến cho thần sắc gã lộ ra đã là cực hạn sợ hãi, trong đầu hắn ta chóng rỗng chỉ còn có màu đỏ của tử khí đang bao bọc lấy cơ thể, chỉ một giây sau thì thanh âm nổ tung trực tiếp bùng nổ, một tên Kết Đan Đỉnh chỉ trong chớp mắt hiện thân biến thành mưa máu.

Tiểu Bằng bay ra thật nhanh bên ngoài chở lại chiến tuyến, hắn nhìn về trên thuyền máu thần sắc thản nhiên nói.

"Tên này ă·n c·ắp lấy bí thuật tộc ta lại luyện ra cấm thuật, bây giờ ta g·iết hắn ngươi không có ý kiến gì chứ".

Lời nói hắn tuy là hỏi thăm nhưng lại mang theo một loại thần thái tự nhiên, dường như là nếu như đối phương nói ra một tiếng chất vấn thì hắn cũng sẽ tiếp tục ra tay vậy.

Bên trên thuyền máu vị kia đứng ở giữa chủ trì nội tâm tuy là có cực hạn tức giận nhưng mà cũng không có lộ ra bên ngoài.

"Một cái tà ma nhờ yêu tộc bí pháp luyện ra linh trí mới bước vào Ma Linh Tộc ta thôi, không đáng nhắc đến".

Nhiễm Linh bên kia ngay lui ra đã đến bên cạnh của Trương Phàm, nàng trong tay cầm lấy một viên kim đan đưa đến.

Trương Phàm cũng không có tiếp lấy mà nhìn chằm chằm lấy Tiểu Bằng, hình như hắn đã phát giác ra điều gì đó vô cùng thú vị.

"Bất Tử Kinh sinh linh chuyền thừa đời này cuối cùng cũng xuất hiện rồi sao?".

Chương 131: Bất Tử Kinh Chuyền Thừa Đời Này.