Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Kinh Thương Nước Việt
Còn Lại Gì
Chương 42: Mua Đất
Nghe Lý Ngọc Huyền báo cáo, hắn tương đương kinh ngạc.
Trong thời gian hơn 6 tháng này, công ty đã thành công mở được tổng cộng 10000 chiếc thẻ thành viên. Điều đáng nói ở đây là số lượng thành viên mở thẻ tăng trưởng mỗi tháng dao động từ 150% đến 200%. Con số này thể hiện rõ sức lan tỏa của thương hiệu thực phẩm sạch Kỷ Thịnh đang ngày càng vươn xa.
Không chỉ dừng lại ở đó, việc một người gốc Việt như Dương Thiên có một xưởng sản xuất lương thực ở Kenya, cũng bắt đầu nhận được sự chú ý của truyền thông tại quê hương. Theo Lý Ngọc Huyền nói, đã có cơ quan phóng viên đài phát thanh trung ương liên hệ để phỏng vấn về mô hình trang trại và sản xuất của thực phẩm sạch của hắn.
Dương Thiên nghe vậy hơi sửng sốt, nhưng không quá bất ngờ. Mô hình trang trại của hắn tới thời điểm hiện tại cũng được coi là có chút thành công.
Trong nước, 2 trang trại đậu bắp và lúa, mỗi năm đem lại cho hắn tương đương khoảng 20 tỷ. Tại, Kenya, nuôi trồng lúa và ngựa mỗi năm cũng tạo ra không dưới 15 tỷ. Tổng cộng lại một năm hắn có 35 tỷ trong tay. Số tiền này đã là lợi nhuận cuối cùng, sau khi tính toàn toàn bộ chi phí, bao gồm cả giống, nhân sự, khấu hao máy móc và công tác marketing.
Giá trị như vậy mặc dù còn chưa đủ tầm đứng vào hàng ngũ doanh nhân thành đạt, nhưng cũng đủ để truyền thông bắt đầu để mắt tới.
Dương Thiên nghĩ một hồi, quyết định đồng ý yêu cầu của nhà đài. Đây chính là một cơ hội để lan tỏa thương hiệu Kỷ Thịnh. Một công ty lớn không thể không xuất hiện trên sóng truyền hình.
Tuy vậy, Dương Thiên cũng nói với Lý Ngọc Huyền không cần quá kỳ vọng.
Lý Ngọc Huyền ban đầu còn nghĩ hắn không đáp ứng đây, vì cô cũng lo lắng bí mật canh tác sẽ bị tiết lộ, dẫn tới các công ty khác học được. Dương Thiên nghe vậy thì dặn cô yên tâm, mô hình của công ty không có gì mới, cái mới duy nhất ở đây lại không phải camera quay phim có thể nhìn ra được.
Dương Thiên nói hắn sẽ sớm gặp lại cô, tiết lộ một chút bí mật công ty. Lý Ngọc Huyền nghe vậy rất vui mừng, rốt cuộc hắn cũng chịu đặt niềm tin vào cô.
Lý Ngọc Huyền là người thông minh, được sự cho phép ra vào các khu nông trường và sản xuất, cô đương nhiên biết điểm làm nên sự khác biệt của mô hình này chính là giống và hệ vi sinh trong đất.
Ở cách trang trại của Dương Thiên không xa, một nhà công ty cũng có ý định trồng đậu bắp, nhưng từ sự phát triển của cây đến thành quả thu hoạch đều xa xa không bằng. Không tin tà, công ty nọ cũng trồng tiếp tục 2-3 năm. Phân bón tưới tiêu nhìn rất đầy đủ, nhưng thành quả vẫn cứ không bằng nông trường bên này 1/10. Cuối cùng, cũng phải nhổ trại mà đi.
Hiện tượng này xảy ra không chỉ một lần. Tính riêng trong huyện Đông Anh, số ruộng trồng đậu bắp mọc lên không dưới 50 hộ gia đình, nhưng thành quả chỉ đủ thu lại một chút lợi nhỏ, không chênh lệch bao nhiêu so với trồng các loại cây lương thực khác.
Thậm chí, vì sâu bệnh, họ còn phải phun thuốc sâu, đất xấu còn phải thêm phân bón, cây chậm lớn còn dùng thuốc kích thích tăng trưởng, điều này khiến Lý Ngọc Huyền lo lắng rất nhiều.
Nỗi băn khoăn của Lý Ngọc Huyền là không sai.
Nước dùng cho tưới tiêu trang trại của mình Dương Thiên cũng không dám dùng nước kênh tưới tiêu của huyện, tất cả đều dùng đều là khoan mạch nước ngầm. Nhưng việc người dân sử dụng các loại thuốc một cách vô tội vạ, lâu dần cũng có nguy cơ gây ô nhiễm cả mạch nước ngầm.
Khi đó, trang trại của hắn nhất định sẽ gặp phải tình trạng sử dụng nước ô nhiễm tưới tiêu, thực phẩm sẽ chắc chắn dính phải vấn đề tồn dư hóa chất. Thương hiệu nông sản sạch một khi bị phát hiện ra vấn đề, nhất định sẽ bị tất cả người dùng đồng loạt quay lưng. Mọi công sức xây dựng hình tượng sẽ bị sụp đổ chỉ trong tích tắc.
Cũng vì lý do này, hiện tại, để cho an toàn, ngoài việc sử dụng nước ngầm, Dương Thiên còn mua máy lọc nước lọc qua một lần nữa mới dám dùng để tưới tiêu. Chi phí này, một năm cũng chiếm khoảng 8% tổng lợi nhuận.
Nhưng hiện tại trong tay hắn đã có công thức lọc nước mới, vừa an toàn lại sử dụng được lâu dài, đồng thời tiết kiệm được một bút chi phí không nhỏ.
- Một tháng nữa tôi sẽ trở về, cô có thể đánh tiếng trước với phía phóng viên bên kia.
- Tốt. Tôi sẽ lập tức đi an bài.
...
Cúp máy, Dương Thiên quay trở lại văn phòng, bắt đầu lật lên sổ sách kiểm tra.
3 tháng trước, sau khi thu hoạch vụ lúa mì và lúa mạch giống mới LMI.3 và LMA.3, thành quả có một chút kinh hỉ.
Thế hệ 2 sản lượng đã nhỉnh hơn một chút so với giống gốc tại điều kiện môi trường tối ưu, thế hệ thứ 3 này sản lượng tính ra thậm chí đã gấp đôi so với giống gốc ban đầu.
Calci clorua thực sự đã đem đến cho hắn bất ngờ. Với hàm lượng vừa phải, cả giống lúa lẫn hệ vi sinh đều tăng sức đề kháng hạn hán lên một nấc thang mới. Đây chính là một trong những điểm sáng nhất trong công tác cải tạo giống của vụ mùa vừa rồi.
Khép lại báo cáo số liệu, hắn mở ra tập tài liệu mới, bên trong đã vạch ra rất nhiều nét bút.
Trong thời gian cuối của nghiên cứu, Dương Thiên cũng sớm bắt đầu suy nghĩ tới phương thức triển khai công tác làm sạch nước ô nhiễm. Ngày hôm nay, sau khi xác nhận được sự thành công của mô hình tảo và vi khuẩn cộng sinh, hắn cuối cùng cũng có thể đặt dấu chấm tròn cho kế hoạch này.
Ăn bữa cơm trưa, Dương Thiên nghỉ ngơi một hồi, sau đó đi tìm trưởng làng Kawi.
Trưởng làng thấy hắn tới tự nhiên rất nhiệt tình mời vào trong ngồi, hỏi hắn gần đây có khỏe không, vì sao không thấy tới làng tuyển thêm người.
Đối với một vạn câu hỏi vì sao của Kawi, hắn tỏ ra đã rất quen thuộc.
Ngôi làng này người dân đối với hắn vì nhiều lý lo đều rất tốt, Dương Thiên xem ở trong mắt, nhân cơ hội này, hắn tiếp tục mở lời hỏi ý muốn mua đất mở rộng trang trại.
Nhìn trưởng làng rơi vào trạng thái trầm tư, hắn không vội, cầm lên chén chà hớp một ngụm, ánh mắt nhìn ra cửa, nơi có một cây cổ thụ hiếm hoi còn sót lại trong làng.
Trưởng làng Kawi đương nhiên cũng chỉ làm màu một chút mà thôi. Dù sao ý định mua đất mở rộng trang trại Dương Thiên trước đó đã nói qua không chỉ một lần. Lão chính là đang cân nhắc lần này nên lấy ra cái gì giá cả để thêm một chút tiền.
- Lần này cậu định mua bao nhiêu đất?
Dương Thiên thấy trưởng làng đã lên tiếng, hắn bình tĩnh đáp:
- 100 hecta.
Trưởng làng nghe vậy trong lòng chấn kinh, 100 hecta mặc dù so với diện tích của làng cũng chưa tới 10% nhưng con số như vậy đã là rất lớn.
- Tôi sẽ tuyển thêm 300 lao động trong làng.
- Sẽ tuyển cả nam cả nữ.
- Lương cơ bản tất cả đều nâng lên 25000 KES/tháng.
- Mỗi vụ mùa sẽ cấp miễn phí cho làng 2 tấn lúa mì, 2 tấn lúa mạch thành phẩm.
Trưởng làng nghe từng lời Dương Thiên ném ra, trong lòng lại dâng lên thật nhiều gợn sóng.
- Nếu làng không đồng ý đâu?
Dương Thiên nghe vậy chậm rãi nói:
- Nếu vậy thì rất tiếc, tôi sẽ sang làng bên cạnh mua đất rồi. Xin phép, đã quấy rầy ngài.
Nói xong, hắn đứng dậy định rời đi.
Lão Kawi thấy vậy thì vội vàng nói:
- Đừng gấp gáp như vậy, người trẻ tuổi, tôi cũng nói chỉ là nếu thôi.
- Tôi biết cậu đã đóng góp cho làng rất nhiều, trang trại càng phát triển, cuộc sống người dân trong làng cũng được cải thiện rất nhiều.
Dương Thiên biết rõ, so với đám người phân biệt chủng tộc Âu - Mỹ, hắn đối xử với người làm thuê ở ngôi làng này đã rất tốt. Tiền lương so với các nơi khác phải gấp mấy lần, chế độ sinh hoạt và đãi ngộ cũng được coi là hàng đầu, sánh ngang với 1 ít trung tâm thành thị cỡ trung bình. Phải biết, trước đó nơi này thu nhập còn không đủ ngày ăn no 3 bữa.