Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Kinh Thương Nước Việt
Còn Lại Gì
Chương 43: Làm Sạch Hồ Nước Đầu Tiên
- Cậu định mua với giá bao nhiêu?
- 1,2 triệu KES mỗi 1 hecta. 100 hecta, 120 triệu KES.
Trưởng làng Kawi nghe vậy hơi choáng, ông đời này cũng chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy. Nhưng theo vật giá leo thang, giá đất ở đây từ khi có trang trại của Dương Thiên cũng cao hơn không ít, so với giá lúc trước bán cho hắn giá 1,1 triệu KES, chẳng phải nói lần này hắn chỉ thêm mỗi hecta 100000 KES?
- Như vậy quá thấp.
Trưởng làng Kawi lắc đầu.
Dương Thiên cũng không vì lão trưởng làng sau 1 năm tăng giá mà khó chịu.
- Vậy ngài muốn bao nhiêu?
- Chí ít 2 triệu KES mỗi hecta.
Dương Thiên nhếch mép, 1 năm giá định gấp đôi? Hắn cười cười đứng dậy.
Trưởng làng Kawi thấy hắn không nói đã định rời đi thì gấp. Lão cũng không có kinh nghiệm kỳ kèo mua bán a. Đây là cái giá đứa con ông mách nước cho lão.
- 1,8 triệu KES, đã rất nhân nhượng.
- Vậy tôi sẽ không tuyển lao động của làng.
- 1,7 triệu KES, không thể thấp hơn.
- Lương cơ bản sẽ chỉ như hiện tại 18000 KES/tháng.
- 1,6 triệu KES.
...
Cuối cùng, mỗi hecta được Dương Thiên mua với giá 1,4 triệu KES. Như vậy, để mở rộng thêm 100 hecta trang trại, hắn tốn 140 triệu KES, tương đương 26 tỷ đồng.
Sau 1 tuần, hắn và làng Kawi ký kết xong hợp đồng mua bán, công tác tuyển người và quy hoạch trang trại cũng đã được bắt đầu.
Một ngày này, Dương Thiên chính đang đứng cùng lão trưởng làng, chăm chú nghe về sự tích hồ nước trung tâm làng.
- Hồ nước này vậy mà đã có trên 500 năm tuổi.
- Đúng vậy, nguồn nước ngọt này đã nuôi sống biết bao nhiêu thế hệ con dân của làng Turkana.
Lão Kawi nhìn mặt hồ mà than thở. Nói xong, lão nhìn về phía Dương Thiên, ánh mắt có chút chờ mong.
- Được. Công tác làm sạch nước hồ cứ để tôi lo. Về phía nhân công hỗ trợ, vậy thì phải làm phiền trưởng làng ngài rồi.
- Tốt. Công việc này mỗi năm chúng tôi đều phải làm. Nhưng tiếc rằng hiệu quả càng ngày càng kém.
Nguồn nước này là nơi cả làng Turkana dùng để làm nước sinh hoạt. Mặc dù được tuyên truyền nhắc nhở nhiều lần, nhưng thói quen xả rác bừa bãi vẫn làm chất lượng nước nơi này càng ngày càng kém.
So với lúc trước lấy nước về có thể trực tiếp nấu ăn, hiện tại đều phải lọc qua nhiều lần nước mới có thể sử dụng.
...
Sau khi bàn bạc với lão trưởng làng, ngay chiều hôm ấy người dân đã mang đủ các loại bình bình lọ lọ ra lấy nước về tích trữ, đảm bảo có thể đủ sử dụng trong 2 tuần.
Tới sáng hôm sau, một đội thanh niên trai tráng khoảng 30 người tụ tập ở hồ, ra sức vớt các loại rác thải.
Có đồ nhựa, có quần áo, có cây mục, ... đủ các thể loại hỗn tạp.
Dương Thiên nhìn một núi nhỏ rác thải, trong lòng thở dài. Cái hồ này so với nhiều hồ còn được coi là sạch sẽ hơn nhiều, ít nhất nước còn chưa đổi màu đen, mùi cũng không khó ngửi, vậy mà cũng vớt được nhiều như vậy rác. Thử hỏi các nơi khác, nước bẩn như vậy, không biết đã tích lũy bao nhiêu thứ kinh khủng.
Trong lúc mọi người nghỉ ngơi, trưởng làng đi tới chiếc xe tải, nhìn Dương Thiên và một vài thanh niên đang xách xuống từng thùng nhựa lớn, trong lòng vẫn rất thấp thỏm. Lão bước tới hỏi Dương Thiên:
- Cậu chắc thứ này sẽ giúp hồ thêm trong sạch chứ không phải gây ô nhiễm nước hồ?
Dương Thiên nghe vậy xoa chút mồ hôi trán cười:
- Tôi không phải nói nước thành phẩm đã được đơn vị bảo vệ môi trường thẩm định qua không chứa thành phần có hại a?
Nói hắn chỉ vào hồ:
- Nơi này nếu không thanh tẩy, lại qua một vài năm, chắc chắn sẽ không thể lấy nước để sinh hoạt. Hàm lượng kim loại nặng, phenol đều đã gần vượt ngưỡng cho phép. Cách vớt rác và nạo vét đáy hồ sẽ không đem lại bao nhiêu cải thiện. Điều này ngày và người dân trong làng hẳn đã thấy được qua từng năm đi.
- Ài.
Lão Kawi thở dài, mặc dù trước đó đã xem xét kỹ, nhưng tới khi thực hiện lão lại lo được lo mất.
Nhưng Dương Thiên cũng đã hứa, nếu hắn không thể làm sạch hồ hoặc làm hồ ô nhiễm hơn, sau đó chi phí nước sử dụng của làng hắn sẽ toàn bộ phụ trách. Đây cũng không phải là một con số nhỏ a.
Dương Thiên trong lòng không biết trưởng làng đã bắt đầu tính nhẩm lợi ích nếu hắn thất bại, mà cho dù có biết hắn cũng không quan tâm, vì độ ô nhiễm nơi này so với các mẫu hắn thu thập làm nghiên cứu còn không bằng một phần trăm.
- Ào.
- Ào.
- Ào.
...
Từng bình chất lỏng được đổ xuống hồ, những người làm việc đang nghỉ ngơi cũng đứng dậy hướng mắt nhìn sang bên này.
Một người trong đó lên tiếng nói:
- Trong đó là thứ gì a? Nhìn qua giống như nước sạch.
- Không biết, nhưng hẳn là không phải đi. Ai đầu óc nước vào đi đổ nước sạch vào hồ nước bẩn.
- Cũng đúng. Nhưng thứ này có thể làm được gì đây?
- Ai mà biết, cứ xem đi, chờ bọn họ đổ xong mấy bình kia là có thể đi qua nhận tiền công rồi.
- Tốt. Không ngờ một buổi sáng còn có thể kiếm thêm mấy ngàn KES.
- Ha ha. Đúng vậy, người này đúng là rất hào sảng.
...
Cùng nhìn theo từng thùng nước đổ vào hồ, lão Kawi lại lên tiếng hỏi:
- Phải mất bao lâu mới có thể làm sạch hồ a?
- Tôi không nói được chính xác, nhưng như đã nói với ngài lúc trước, hẳn là khoảng 2 tuần đi.
- 2 tuần? Như vậy rất tốt.
- Được rồi nơi này đã xong, số tiền này ngài cầm phát cho mọi người thôi. Hồ nước này sau đó sẽ được người của tôi giá·m s·át, đảm bảo sẽ không có người sinh ra ý đồ xấu.
- Ồ. Tốt. Tôi đã nói sẽ để cậu phụ trách toàn bộ hồ trong quá trình làm sạch. Cậu có thể yên tâm.
Nói xong, lão cầm theo một xấp tiền dày trong tay đi về phía đám thanh niên trai tráng. Mặc dù trong lòng không nỡ nhưng giữa ban ngày ban mặt, lại có nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, lão cũng không dám ăn chặn một đồng.
Những ngày sau đó, đội ngũ Dương Thiên thuê để bảo vệ hồ làm việc rất có trách nhiệm. Đương nhiên, một phần là ra tiền đầy đủ, một phần là hắn còn lắp xung quanh hồ rất nhiều camera giá·m s·át đây.
Người nào có ý đồ xấu, bị hắn bắt được, còn không phải bị cảnh sát mang đi. Phải biết, một năm qua, Dương Thiên đóng thuế cho địa phương một con số không nhỏ. Lãnh đạo nơi này nhìn vào sổ tài vụ liền lập tức đưa ra chỉ thị liệt Dương Thiên vào danh sách người có đóng góp lớn cho huyện, còn chuyên cử một nhóm cảnh vụ hỗ trợ bảo hộ quyền lợi của hắn đây.
Trong thời gian này Dương Thiên cũng không rảnh rỗi. Mỗi ngày hắn đều qua giá·m s·át hồ một hồi, sau đó lấy một vài mẫu nước đại diện đem về phân tích tiến độ làm sạch.
Từ kết quả cho thấy, so với trong phòng thí nghiệm, mô hình tảo và vi khuẩn cộng sinh thích nghi trong môi trường mới rất tốt. Tốc độ làm sạch không quá khác biệt so với hắn tính toán. Có thể nói, nếu cứ giữ tiến độ hiện tại, 2 tuần hẳn là đủ để làm sạch hồ nước này. Sở dĩ hắn hoàn toàn có thể bổ sung thêm tảo và vi khuẩn để rút ngắn thêm thời gian, nhưng hiện tại số lượng tảo và vi khuẩn sẵn có của hắn còn chưa dư dả, làm như vậy là quá lãng phí và không cần thiết. Chưa kể lần này cũng là lần đầu tiên hắn thực hiện công tác làm sạch một hồ nước lớn, ít nhiều vẫn phải có chút cẩn thận. Chậm mà chắc.
Gấp lại số liệu, hắn đi tới khu vực nhân giống tảo và vi khuẩn cộng sinh.
Khu vực này theo việc mở rộng quy mô trang trại cũng được hắn đem mở rộng gấp 10 lần diện tích, để đẩy mạnh công tác nhân giống, đảm bảo khi cần không lo thiếu hàng.
Nếu kế hoạch không có gì thay đổi, đây dự kiến sẽ là nơi chuyên sản xuất các giống tảo và vi khuẩn cộng sinh, để Kỷ Thịnh bắt đầu con đường kinh doanh xử lý nước thải ô nhiễm tại Kenya trong thời gian sắp tới.