Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 45: Cơ Hội và Thử Thách (1)

Chương 45: Cơ Hội và Thử Thách (1)


Khóa lại nhân tài, cả Dương Thiên và Kamau nhất thời sinh ra một sợi dây kết nối. Hắn có thể cảm giác được Kamau rất tín nhiệm hắn, và ngược lại, Kamau cảm thấy được ông chủ của mình là một người rất tốt, rất đáng để hắn dành toàn bộ tâm huyết để giúp trang trại phát triển.

Vì đã có một lần thể nghiệm qua, nên Dương Thiên cũng không mất quá lâu để thích ứng cảm giác này. Hắn tiếp tục mở ra thông tin phần thưởng tiếp theo.

Mảnh ghép tri thức tương lai: Lĩnh vực nông nghiệp. Tình trạng thu thập: 1/10.

“Trong tương lai con người sẽ có nhiều thành công vượt bậc trong lĩnh vực nông nghiệp, hãy thu thập đủ mảnh ghép để mở ra tri thức mới.”

Dương Thiên nhìn thấy thông tin này cả người đều không tốt, cảm giác giống như trước mặt có một mỏ vàng nhưng chìa khóa mở ra lại không có.

Cố dặn mình không nên gấp, không nên gấp. Hắn tắt thông tin mảnh ghép đi. Mở ra giao diện nhân vật:

Nhân vật: Dương Thiên

Tuổi tác: 28

Chiều cao: 1m85.

Cân nặng: 81Kg.

Sinh lực: 70.

Tinh thần: 54.

Mị lực: 81.

May mắn: 16.

Tài sản: 61 tỷ đồng.

* Danh hiệu:

Danh hiệu mới: Đứa con của Thủy Thần: Sơ cấp. Người sở hữu danh hiệu này được thủy thần ưu ái. Hoạt động liên quan: Làm sạch nước: tốc độ làm sạch gia tăng 20%. Sản phẩm thủy sinh: tốc độ phát triển gia tăng 20%.

...

Nhìn giao diện nhân vật, hắn tương đối hài lòng.

Nhớ tới hệ thống một loạt khen thưởng cùng nhắc nhở, hắn biết công tác làm sạch hồ nước làng Turkana đã hoàn thành. So với dự kiến ban đầu của hắn còn nhanh hơn 2 ngày. Hiện giờ đã có thêm Danh hiệu Đứa con của Thủy Thần, nếu thực hiện công tác làm sạch, có lẽ cái hồ này chỉ cần 1 tuần là thanh lọc xong.

Không kịp chờ đợi, hắn lập tức đi tới trung tâm làng.

Giờ phút này, đội bảo vệ trông coi hồ chính đang đi tuần, thấy hắn tới lập tức tập hợp báo cáo công tác.

Dương Thiên khoát tay, nói họ cứ tiếp tục công việc của mình. Hắn tự mình đi tới ven hồ, múc một xô nước, thả máy kiểm trắc vào đo.

Tích tích tích ...

Một lát sau, tín hiệu hoàn thành phân tích vang lên. Nhìn vào thông số báo cáo, Dương Thiên rốt cuộc nở một nụ cười hài lòng.

Không ngoài dự kiến, nước trong hồ thực sự đã được thanh lọc rất tốt. Mức độ phenol và kim loại nặng so với trước khi làm sạch đã giảm ít nhất 100 lần. Đây đã là mức độ không kém nước được lọc từ các nhà máy lọc nước.

Dương Thiên gọi lại một tên bảo an, nhờ hắn đi liên hệ với trưởng làng tới đây một chuyến.

Nhà lão Kawi cách đây không tới 5 phút đi bộ, rất nhanh Dương Thiên đã thấy bóng dáng lão bước từ xa tới, gương mặt chất đầy nghi hoặc.

- Có gì bất ngờ phát sinh sao?

- Đúng vậy.

Dương Thiên gật đầu. Hắn in ra tờ giấy báo cáo từ máy phân tích.

- Nước hồ đã được thanh lọc hoàn tất. Thời gian nhanh hơn dự kiến mấy ngày.

Lão Kawi nghe vậy rất kinh ngạc. Mặc dù theo thời gian trôi qua, hôm nào lão cũng qua đây nhìn một hồi lâu. Lão không quá hiểu uẩn khúc trong đó, cũng không biết mấy thùng nước mà hắn đổ xuống hồ chứa chất gì, nhưng xác thực cách làm của Dương Thiên là có hiệu quả. Nước hồ đã trong sạch hơn trông thấy, cũng không còn mùi hăng hắc khó ngửi.

- Cậu nói hồ đã được làm sạch rồi?

- Đúng vậy. Tôi sẽ tiến hành thu dọn một hồi, sau đó có thể mang nước đi kiểm chứng chất lượng.

- Ồ. Vậy quá tốt rồi. Vậy chi phí làm sạch này ...

Dương Thiên khoát tay:

- Lần này coi như tặng cho dân làng đi. Nhưng lần sau nước hồ lại ô nhiễm, phí làm sạch chắc chắn tôi sẽ thu. Vì vậy, mọi người sử dụng phải hết sức giữ gìn.

- Tốt! Tốt! Cảm ơn đóng góp của cậu cho làng chúng tôi. Sáng mai tôi sẽ triệu tập mọi người trong làng tuyên dương tấm lòng của cậu.

Dương Thiên cười cười, hắn xác thực cần những người này đối với hắn có một sự cảm ân, cùng tôn trọng.

Trong lúc gọi công nhân phụ trách môi trường tới thu thập mẫu nước, hắn tiến hành đổ xuống 2 bình Indole-3-acetic acid (IAA) khuyến lượng IAA vượt ngưỡng có lợi, chuyển sang ngưỡng gây c·hết cho tảo. Thiếu tảo, chỉ sau vài ngày, vi khuẩn cộng sinh trong nước sẽ tự động suy thoái, thay thế bằng hệ vi sinh cố hữu trong hồ.

Dặn dò lão trưởng làng cách ít nhất 3 ngày rồi hãy sử dụng nước, hắn trở về muốn gặp Kamau để bàn giao lại công việc.

...

Nhìn chàng trai da màu chất phác đứng nghiêm túc trước mặt, Dương Thiên nhớ lại thuộc tính ẩn của hắn, càng xem càng hài lòng.

- Công việc còn tốt chứ?

Dương Thiên ra hiệu hắn ngồi xuống, lấy ra ấm trà rót mỗi người một chén.

Kamau trong lòng vô cùng khẩn trương, hắn vốn không quá hay nói chuyện, đặc biệt là với ông chủ.

- Tôi thấy công việc rất ... rất tốt.

- Đừng khẩn trương.

Dương Thiên chỉ chỉ chén trà.

- Uống xem hương vị thế nào?

Kamau cố gắng giữ bình tĩnh, hắn xoa xoa tay vào ống quần, nhìn chén trà trắng hơi chần chờ. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt khích lệ của Dương Thiên, hắn kiên định hai tay chăm chú cầm lên chén trà, chỉ là mới chạm có chút gấp nên trà hơi rớt ra ngoài.

- Không việc gì.

Dương Thiên khoát tay.

Hắn chuyển qua chiếc ghế của Kamau, ngồi cạnh hắn, nhưng không vội lên tiếng.

Kamau nhấp thử một ngụm nhỏ, hắn thấy miệng hơi chát, nhưng qua một hồi, cổ họng lại thấy ngòn ngọt.

- Cảm giác thật kỳ lạ.

Kamau trước đó chính là chưa từng uống qua trà. Hắn chỉ từng nhìn thấy trưởng làng và ông chủ uống, nên trong đầu mặc nhiên nghĩ đây là đồ uống của những người quyền cao chức trọng.

Dương Thiên cười cười:

- Cũng chỉ là một loại đồ uống thôi, không cần quá câu nệ. Thứ này chính là đồ mà ở quê hương tôi, mọi người vẫn dùng để mời nhau khi nói chuyện. Giống như ở đây, khi đến nhà nhau chơi mời nhau cốc nước lọc vậy.

Kamau nghe vậy thì kinh ngạc:

- Ở Việt Nam trồng rất nhiều loại cây này ạ?

- Ừ. Một trong những đặc sản quê hương. Đi xa có chút nhớ nhà, nên tôi cũng mang theo một ít, thi thoảng ngồi nhâm nhi.

- Ồ.

Kamau gật đầu, trong lòng rất hiếu kỳ về quê hương ông chủ.

- Có dịp sẽ mang cậu tới chơi. Người Việt Nam rất hiếu khách.

- Như vậy có thể chứ?

Ánh mắt Kamau nhất thời sáng lên, vô cùng chờ mong, nhưng lại có chút lo sợ. Hắn trước khi tới nơi này làm công cho Dương Thiên, cũng đã bôn ba một số nơi, người ngoại quốc nhìn thấy màu da của đồng bào hắn đều khinh thường ra mặt. Một số ẩn giấu tương đối tốt, nhưng sau lưng lại làm không ít việc xấu.

- Được chứ sao không. Cậu yên tâm, nếu công tác tốt, hàng năm tôi sẽ cho mọi người tới Việt Nam du lịch một chuyến.

- Vậy quá tốt rồi! Cảm ơn ông chủ đã khen thưởng!

Kamau kích động kém chút nhảy dựng lên.

Dương Thiên vỗ vỗ vai hắn, chờ hắn bình tĩnh trở lại thì chợt nghiêm túc nói:

- Kamau, cậu thấy tôi là người thế nào?

- A. Ông chủ ... ông chủ rất tốt. Tốt nhất trong số những người tôi đã từng gặp. Chưa có người ngoại quốc nào không phân biệt đối xử với dân bản địa chúng tôi như ngài.

- Vậy được rồi. Vậy từ giờ cậu hãy gọi tôi là Giám đốc Thiên. Khi không trong công tác, có thể gọi là Anh Thiên là được. Không cần gọi ông chủ, không cần dùng kính ngữ “ngài”.

- Như vậy không được.

- Tôi nói là được. Cậu không cần phản đối nữa. Cậu gọi thử một tiếng xem nào.

Kamau gãi đầu:

- Giám đốc Thiên.

- Ừm. Gọi như vậy nghe rất thoải mái. Tốt lắm!

Chương 45: Cơ Hội và Thử Thách (1)