Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Kinh Thương Nước Việt
Còn Lại Gì
Chương 50: Kém Chút Liền Tin
Sau màn giới thiệu, Lê Minh Khôi bắt đầu đi vào nội dung chính:
- 4 sao OCOP quả là một thành tích đáng tự hào. Anh Thiên có thể chia sẻ vì sao anh lại chọn thực phẩm sạch là chiến lược phát triển của Kỷ Thịnh không?
Dương Thiên mỉm cười, nhìn vào ống kính chậm rãi kể:
- Thú thực, ban đầu tôi không nghĩ sẽ có một ngày mình sẽ bước vào lĩnh vực nông nghiệp. Trước đó, tôi tốt nghiệp ngành tin học, ra trường làm qua một số nơi nhưng năng lực không tốt nên đã nghỉ việc. Trong thời gian nghỉ việc, số tiền tôi bỏ ra để chi tiêu chủ yếu dành cho từng bữa cơm. Từ đó, tôi bắt đầu thường đọc các loại tin tức liên quan tới đồ ăn nhiều hơn.
- Nhưng khi tìm hiểu, tôi mới thấy được rất nhiều vấn nạn về vấn đề an toàn vệ sinh thực phẩm. Từ thịt ôi thiu được phù phép thành thịt tươi mới, hay rau bị phun thuốc kích thích sinh trưởng mỗi ngày thu hoạch được một đống lớn, rồi thạch rau câu được cho thêm thạch cao để giảm chi phí... Khi đó, tôi chợt nhận ra, sức khỏe người dân đã bị đe dọa ở mức nghiêm trọng.
- Một ngọn lửa bắt đầu nhen nhóm trong lòng tôi, tôi tự nhủ nếu có thể mình hãy trồng rau nuôi gà, vừa để ăn vừa để bán cho những người xung quanh.
- Ngày đó, tình cờ tôi tìm được một loại cây có nhiều giá trị rất tốt, tính cạnh tranh chưa cao, nên tôi quyết định đầu tư một phen.
- Từ đó, trang trại trồng đậu bắp dần hình thành. Có thành quả tôi đã xin được cấp phép thêm diện tích để mở rộng quy mô.
Lê Minh Khôi cười cười, hắn biết Dương Thiên nói cũng chỉ đại khái, bản thân hắn cũng không hy vọng người ta chia sẻ bí quyết thành công thực sự.
- Vậy vì sao anh Thiên lại nảy ra ý định tới Ninh Thuận trồng lúa mì và lúa mạch nhỉ? Một ở Bắc, một ở Nam, tôi thấy người ta thường sản xuất tập trung để tiết kiệm chi phí lắp đặt nhà xưởng gia công chế biến và chi phí vận tải. Anh Thiên lại có mạch suy nghĩ rất khác biệt.
Dương Thiên gật đầu:
- Thú thật tôi cũng không nghĩ tới việc sản xuất nhỏ lẻ, tách rời. Nhưng tình cờ một lần xem được phóng sự của VTV về tình hình hạn hán và khó khăn của vùng đất Ninh Thuận, tôi muốn thử tới nơi này trồng một chút hoa màu như lúa mì, lúa mạch xem sao.
Vì ở các nơi nắng nóng kéo dài như ở châu Phi, Tây Á, họ trồng rất ổn. Tôi nghĩ vậy nên cũng thử xem, không ngờ lại thực sự đạt được thành công ngoài mong đợi. Mặt khác, tại Ninh Thuận, người dân ở đây rất tốt bụng và chăm chỉ. Chúng tôi hàng ngày đều cố gắng tạo ra những giá trị cho cuộc sống. Tôi cũng hy vọng trang trại tại đây sẽ góp phần đem lại kinh tế và cải thiện đời sống của người dân nơi đây.
Lê Minh Khôi muốn trợn trắng mắt, nhưng ống kính máy quay vẫn lia sát từng biểu cảm khuôn mặt của hai người, nên hắn rất bất đắc dĩ. Hắn rất sợ rằng người nào nhẹ dạ cả tin, thấy Dương Thiên thành công dễ dàng như vậy liền làm theo thì hỏng cả một thế hệ.
Đúng lúc này hắn nghe Dương Thiên lại nói:
- Mặc dù nghe thì đơn giản, nhưng để có được hình ảnh Kỷ Thịnh tốt đẹp trong mắt người dùng ngày hôm nay, chúng tôi đã phải rất cẩn trọng trong từng khâu. Từ chọn giống, chọn phân bón, canh tác, chọn các loài thiên địch thích hợp để bắt sâu bọ có hại, cho tới thu hoạch, chế biến, bảo quản, vận chuyển. Và đặc biệt, nhờ có sự khẳng khái, minh bạch của các đơn vị kiểm nghiệm thực phẩm, tôi mới có thể an tâm khi sản phẩm đưa ra thị trường đều đảm bảo chất lượng: Sạch và thuần thiên nhiên.
- Sự thành công ngày hôm nay, không phải đến từ cá nhân tôi, mà còn đến từ rất nhiều nhân viên, đang âm thầm nỗ lực từng ngày.
“Ít ra hắn cũng nói được vài lời hữu dụng a.”
Lê Minh Khôi thở dài.
- Cảm ơn chia sẻ của Giám đốc Thiên về quá trình hình thành và phát triển của công ty. Mặc dù anh nói là tình cờ, nhưng tôi cảm thấy, những người giống như anh Thiên, nỗ lực một môi trường xanh, sạch, đẹp, sẽ được thiên nhiên ưu ái.
- Kính thưa quý vị khán giả, công ty Kỷ Thịnh xác thực đã được các ban ngành thực phẩm đánh giá là một công ty thực phẩm sạch tiềm năng. Mặc dù vậy, mong Giám đốc Thiên và mỗi nhân viên trong công ty luôn vững lý tưởng, coi đây là kim chỉ nam để giúp người dân ngày càng có thêm các mặt hàng thực phẩm sạch.
- Cảm ơn Biên tập viên Minh Khôi, tôi và anh chị em Kỷ Thịnh đã, đang và sẽ luôn cố gắng đạt được những tiêu chí mà anh vừa nói. Nhân ngày hôm nay, chúng tôi cũng muốn đóng góp một chút sản phẩm tới với những đồng bào có hoàn cảnh khó khăn.
Nói xong, dưới ánh mắt kinh ngạc của Lê Minh Khôi, hắn tiếp nhận từ Lý Ngọc Huyền tấm bảng tài trợ, bên trên ghi:
“Tài trợ đồng bào có hoàn cảnh khó khăn bị ảnh hưởng bởi biến đổi khí hậu tại ba miền Bắc Trung Nam”
Các sản phẩm chế biến từ lúa mì và lúa mạch với tổng giá trị lên tới 6 tỷ đồng.
Lê Minh Khôi thay mặt đại diện người dân, tiếp nhận tấm bảng tài trợ này. Hắn xúc động nói:
- Mặc dù tôi không thể đại diện tiếng nói của đồng bào khó khăn, nhưng là một công dân Việt Nam, tôi xin cảm ơn tấm lòng và sự đóng góp của Giám đốc Dương Thiên và toàn thể nhân viên công ty Kỷ Thịnh đã có những chia sẻ với những người dân gặp hoàn cảnh khó khăn.
- Như quý vị khán giả đã biết, theo báo cáo tại Hội thảo quốc tế EPCCPL - hội thảo tổ chức nhằm đưa ra các kiến nghị hoàn thiện pháp luật về phát triển xanh và chống biến đổi khí hậu năm vừa qua đã cảnh báo Việt Nam sẽ là một trong 10 nước chịu ảnh hưởng nặng nề nhất của biến đổi khí hậu.
- Đúng như thông điệp mà anh Thiên gửi tới chương trình hôm nay, chúng ta thực sự cần phải bắt đầu tích cực tham gia chống lại vấn đề biến đổi khí hậu.
...
Rời khỏi trường quay, Dương Thiên tháo ra cà vạt, ngửa đầu trút một bình nước khoáng, cả người như tươi sống lại.
- Nghe anh lắc lư kém chút tôi liền tin.
Lý Ngọc Huyền liếc mắt nhìn hắn.
- Nào có khoa trương như cô nói. Tôi phát biểu đều là những lời thật tâm.
- Tốt lắm. Hiện tại đã hết giờ diễn, anh có thể xả vai.
Dương Thiên một mặt im lặng không nói, hắn có diễn quá mức sao?
Mặc dù có chút vẽ rắn thêm chân, nhưng cơ bản hắn đều nói là sự thật a. Chỉ là điểm mấu chốt nhất là hắn có hệ thống, hắn không thể nói ra được.
- Hiện tại trực tiếp về công ty, anh cần nghỉ thì chợp mắt chút đi.
- Được, tôi ngủ một lát, tới nơi gọi tôi.
- Ừ.
Lý Ngọc Huyền cẩn thận điều chỉnh một chút chế độ gió, lại hạ dèm hai cửa sổ hàng ghế sau, rồi bắt đầu chăm chú lái xe tận lực tránh ổ gà.
Khi tới công ty đã là hơn nữa giờ sau, Dương Thiên tỉnh lại tinh thần tốt không ít. Hắn cho Lý Ngọc Huyền một ngón tay cái về khả năng lái xe, còn trêu đùa cô hay đổi nghề làm tài xế cho hắn. Đáp án mà hắn nhận được chính là một cước vào bắp chân của cô kèm hai chữ: Đừng hòng!
Dương Thiên cũng chỉ trêu đùa một chút, chính hắn có cho cũng không nỡ bỏ phí một nhân tài kinh doanh đi làm lái xe.
- Tôi đã hẹn với luật sư Lệ Quân, cô ấy có lẽ đã trên đường tới. Tôi còn một số việc phải đi điểm kinh doanh tại Hà Đông, anh tự tiếp cô ấy nhé.
- Được rồi, cô bận việc cứ đi trước.
- Được.
Lý Ngọc Huyền xách cặp rời đi, vừa được mấy bước lại nghe thấy Dương Thiên gọi:
- Ngọc Huyền, tối nay cùng ăn cơm chứ.
- Ồ. Tôi sợ sẽ về hơi muộn đấy, khoảng 8h.
- Vậy hẹn cô 8h, quán thịt quay Bánh Mật, 62 phố Trần Cung.
- Tốt. Nhưng nếu thấy đói, anh cứ ăn trước.
- Được rồi. Đi sớm về sớm. Tôi sẽ đợi.
Lý Ngọc Huyền gật đầu rời đi, tâm tình giống như rất tốt.
...