Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Kinh Thương Nước Việt
Còn Lại Gì
Chương 52: An Tĩnh Phía Sau
Khi Lý Ngọc Huyền tới đã là 20h30. Dương Thiên chính đang đứng nói chuyện với bảo vệ, thấy xe của cô đã tới, hắn chủ động ra hiệu cô xuống xe.
Lý Ngọc Huyền hạ kính xuống, hắn nói:
- Xuống đi, để tôi đánh lái.
- Ồ. Vậy phiền anh.
Rất nhanh, Dương Thiên đã đỗ xe xong, hai người sóng vai bước vào trong quán.
Vị trí hắn đặt trước ở tầng ba, ngồi đây rất thoáng, tầm nhìn ban đêm khá đẹp.
- Cô không mất nhiều thời gian tìm đường tới đây chứ?
- Ừ. Nằm trên phố chính nên cũng không khó tìm, chỉ là đường có chút tắc, nên tôi tới trễ. Anh chắc đói lắm rồi chứ? Tôi xin lỗi nhé.
- Không thành vấn đề.
Dương Thiên thấy cô kéo khóa cặp, định lấy ra tài liệu, hắn vội ngăn lại:
- Tối nay ăn cơm thôi, mai cô báo cáo công việc sau. Hãy cho bản thân mình thư giãn một chút, được chứ?
Lý Ngọc Huyền thấy hắn chặn trước như vậy thì muốn nói lại thôi. Ông chủ không muốn nghe, nhân viên hẳn là không nên báo cáo. Nghĩ vậy, cô cất lại tài liệu vào cặp.
- Tốt. Vậy sáng mai tôi sẽ báo cáo.
- Ừ. Nên như vậy. Sau giờ làm hãy cho mình thời gian nghỉ ngơi hồi phục.
Lý Ngọc Huyền nở nụ cười, cô biết hắn là muốn tốt cho mình, chứ bản thân người này có hôm nào không làm việc tới khuya.
- Bài tập tôi dạy cô vẫn thường xuyên luyện tập chứ?
- Nhắc tới mới nhớ, phương pháp tập luyện này thực sự rất tốt đấy. Mỗi lần tập xong, tôi đều thấy mình khỏe hơn trước.
Dương Thiên cười:
- Không tới mức khoa trương như vậy, nhưng nó hữu dụng với cô là tốt rồi. Phương pháp này cô có thể dạy ba mẹ mình, nhưng nhắc mọi người tạm thời đừng truyền ra ngoài.
- Ừ. Được chứ? Ba mẹ tôi hay b·ị đ·au lưng, đau mỏi vai gáy, cũng đã tìm nhiều cách mà không cách nào thực sự hiệu quả.
- Hẳn là có tác dụng. Tôi cũng không quá dám chắc sẽ hiệu quả 100%.
...
Hai người ngồi ăn và trò chuyện rất hợp, tới 22h30, cửa hàng đóng cửa, cả hai vẫn lưu luyến chưa muốn rời.
- Anh đi gì tới đây? Nếu không lái xe tôi đưa anh về.
- Ừ. Tôi không lái xe.
Dương Thiên len lén giấu vé xe trở lại trong túi quần, rồi nhận chìa khóa từ Lý Ngọc Huyền đi lấy xe.
Chờ Lý Ngọc Huyền lên xe, hắn xoay người lấy hoa từ hàng ghế sau.
- Hôm nay khi trở về thấy có hàng hoa đẹp, tôi có mua một bó. Tặng cô, cảm ơn vì thời gian qua đã luôn nỗ lực cho công ty. Mặc dù vậy, một lần nữa, hứa với tôi, hãy luôn đặt sức khỏe lên hàng đầu nhé.
Lý Ngọc Huyền nhìn bó hoa hồng đỏ, tâm tình rất vui vẻ, gật đầu nói:
- Anh yên tâm, tôi luôn giữ sức khỏe. Có sức khỏe là có tất cả mà.
- Vậy thì tốt. Chúng ta còn rất nhiều dự định cho tương lai phía trước. Tôi muốn người đứng cạnh tôi trên đỉnh thành công là cô, được chứ?
Nhìn ánh mắt chân thành của hắn, Lý Ngọc Huyền tâm tình nhất thời không bình tĩnh:
- Được. Chúng ta cùng nhau cố gắng.
Dương Thiên nở nụ cười, bắt đầu lái xe.
Về tới nhà, Lý Ngọc Huyền nằm trên giường lăn qua lăn lại, ánh mắt không tự chủ nhìn lên bình hoa hồng đỏ rực, trong đầu lại hồi tưởng về thời gian tối nay.
Dương Thiên giờ này cũng đang ngồi ngẩn người cười một mình, đêm nay sợ sẽ là một đêm mất ngủ.
...
- Chào anh.
- Chào cô.
Sáng hôm sau, hai người gặp nhau vẫn có chút ngượng ngùng, nhưng cả hai đều thấy đối phương bọng mắt vừa thâm vừa sưng. Sau đó đều nở nụ cười.
Dương Thiên nhìn thời gian biểu, hôm nay dự kiến sẽ bắt đầu chuỗi 3 ngày đi tới Ninh Thuận xem xét công tác trồng rừng. Lần này đi, Lý Ngọc Huyền cũng sẽ đi theo.
Đáp máy bay xuống Ninh Thuận, hai người bắt taxi đi tới khu trồng rừng.
Về chiến lược phủ xanh đất trống đồi trọc, đẩy lùi khô hạn, chính quyền tỉnh Ninh Thuận đã liên tục thực hiện các chương trình trồng cây gây rừng suốt 10 năm nay. Diện tích được phủ xanh khá tốt, khoảng 2/3 các khu vực đã có hiệu quả. 1/3 diện tích còn lại đang được tiến hành tiếp tục, dự kiến sau khoảng 5 năm nữa, 100% diện tích đồi trọc sẽ được xóa sổ.
Kỷ Thịnh đã đề xuất được đồng hành cùng chính quyền tỉnh Ninh Thuận trong thời gian tới. Theo đó, công ty sẽ đầu tư tổng cộng 5000 cây giống, chủ yếu là cây Thanh thất, một loại cây chịu hạn và được đánh giá cao về khả năng phát triển thành rừng.
Giai đoạn 1 sẽ bàn giao 1000 cây. Giai đoạn 2 sau 1 năm sẽ bàn giao tiếp 2000 cây và giai đoạn 3, giai đoạn cuối cùng sau 2 năm, sẽ bàn giao nốt 3000 cây.
Đối với đề xuất này, chính quyền địa phương hết sức coi trọng, muốn gặp trực tiếp lãnh đạo của công ty để bày tỏ tình cảm. Tuy vậy, cho tới hôm nay, Dương Thiên mới có thể về nước.
Biết được ngay sau khi trở về, Dương Thiên đã nhận lời mời tới đây, lãnh đạo địa phương đã rất niềm nở chào đón.
- Chào Giám đốc Thiên, chào Quản lý Huyền. Tôi, Trần Hải Nam, Phó Giám đốc Sở Nông nghiệp và Phát triển nông thôn tỉnh Ninh Thuận, rất vui được gặp mặt anh chị lãnh đạo công ty Kỷ Thịnh tới chơi.
- Chào Phó Giám đốc Nam, tôi và Huyền rất hân hạnh cảm ơn lãnh đạo chính quyền địa phương đã tiếp đón rất nhiệt tình. Đứng từ đây chúng tôi đã thấy được nhóm cây giống đã được trồng và bắt đầu đâm chồi lộc non.
- Chúng ta đi dạo quanh một hồi chứ?
- Vậy tốt quá. Chúng tôi cũng đang có ý kiến này.
Nhóm người vừa đi, vừa hàn huyên lên, không khí tương đối hòa hợp.
- Thanh Thất rất thích hợp trồng phủ xanh đất khô hạn, chịu được nắng gió, lại ít bị gia s·ú·c, thú rừng cắn phá. Khi nhận được thiện chí của công ty, lãnh đạo chúng tôi rất xem trọng.
- Anh nói quá khen rồi. Cây giống là một chuyện, nhưng để phát triển được phải nhờ công chăm sóc rất vất vả từ người dân và chính quyền. Là những công dân Việt Nam, Kỷ Thịnh chúng tôi đã, đang và sẽ cố gắng hết sức để hỗ trợ đồng bào vượt qua hoàn cảnh khó khăn.
Thực sự khi xem các tài liệu phóng sự về tình hình h·ạn h·án kéo dài tại Ninh Thuận, trong lòng chúng tôi rất khó chịu. Vì vậy, khi thấy địa phương phát động công tác trồng rừng chống h·ạn h·án, tôi và anh chị em trong công ty đã nảy ra ý tưởng góp giống phủ xanh đất trống.
Chỉ là, tôi vẫn rất tiếc không thể giao được toàn bộ số cây giống ngay, để thời gian người dân có thể sớm hơn được hưởng lợi từ công tác trồng rừng.
Trần Hải Nam xua tay, cảm khái nói:
- Như vậy đã rất tốt, tôi và người dân thực sự cảm kích sự giang tay giúp đỡ từ các nhà hảo tâm. Trồng rừng không bao giờ là muộn cả. Anh Thiên đừng quá lo nghĩ. Ngoài cung cấp cây giống, tôi cũng biết trang trại Kỷ Thịnh mỗi vụ thu hoạch đều đóng góp một phần vào quỹ lương thực của Ninh Thuận. Người dân chúng tôi cũng đánh giá rất cao về các sản phẩm thực phẩm sạch của công ty.
Nói thật, bản thân tôi thực sự khâm phục tấm lòng của anh chị em công ty. Đặc biệt là Giám đốc Thiên, người định hướng cho bánh lái của Kỷ Thịnh. Tâm hướng về dân, tình hướng về sức khỏe và đời sống đồng bào mình.
Dương Thiên nghe vậy nở nụ cười:
- Cảm ơn anh. Đối với tôi, đã là đồng bào, hà cớ phải đắn đo. Khi đồng bào cần, tôi sẽ cố gắng giúp đỡ hết sức. Mặc dù không thể để mỗi người đều thoát khỏi cảnh khó khăn, nhưng ít nhất mỗi người khi sử dụng sản phẩm của Kỷ Thịnh, là đều có thể an tâm về chất lượng. Chúng tôi sẽ luôn nỗ lực phấn đấu để có thể đem đến ngày càng nhiều mặt hàng, ngày càng nhiều giá trị cho cộng đồng.
Lý Ngọc Huyền nhìn bóng lưng cao lớn kia, cô chỉ an tĩnh đi phía sau, lắng nghe hai người trao đổi. Đối phương càng khen ngợi hắn, tâm lý cô càng cảm thấy càng thêm hãnh diện và tự hào.