Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 54: Mau Chạy!

Chương 54: Mau Chạy!


Cuộc thảo luận cuối cùng đi tới thống nhất, phía Kỷ Thịnh sẽ cung cấp tài liệu, bằng chứng, gói thầu. Về phía địa phương, các cấp lãnh đạo sẽ họp bàn và đưa ra câu trả lời sớm.

Dương Thiên cùng Lý Ngọc Huyền rời đi với tâm trạng tương đối tốt. Mặc dù trước đó, Lý Ngọc Huyền vẫn hơi lo lắng về của nước đi này liệu có quá vội vàng, nhưng nhìn Dương Thiên khéo léo đan xen vào câu chuyện, khiến cô nhận thấy bản thân đã học hỏi được rất nhiều.


Tận dụng thời gian nghỉ ngơi ngắn hạn, hai người đi một vòng quanh Ninh Thuận. Dương Thiên có chủ động đi tới quán bánh Căn năm xưa, nhưng cảnh không còn, người cũng không thấy. Hắn hơi cảm khái, báo bác tài lái xe rời đi.

- Nước mía, nước mía kìa, anh có khát không?

Lý Ngọc Huyền nhìn vào vỉa hè ven đường, hai mắt nhất thời sáng lên.

- Có chứ. Bác tài, cho tôi xuống đây được rồi.

- Tốt. Chỗ này bà chủ rất thân thiện, nước mía thuộc hàng số 1 quanh đây rồi.

- Ồ. Vậy tốt quá. Đúng là có lộc ăn.

Hai người xuống xe, bác tài còn len lén giơ ngón tay cái với Dương Thiên. Hắn cười cười, gật đầu cảm ơn đáp lại.

- Bà chủ, cho tôi 2 cốc nước mía đá, 1 đĩa hướng dương!

- Ngồi đi con, có ngay!

Hai người nhìn một hồi rồi chỉ còn một chỗ phía ngoài, ghế đã ngồi gần kín chỗ, có thể thấy cửa hàng tương đối đắt khách.

Mọi người khi thấy đôi trai gái nhan trị cao nhất thời đều nhìn liếc qua đây.

Dương Thiên cười cười, Lý Ngọc Huyền thì không sao cả, cô vốn tính cách như vậy.

Đúng lúc này, điện thoại trong túi xách vang lên, Lý Ngọc Huyền xem xét là phía đối tác, ra dấu cho hắn rồi tiếp điện thoại.

- Cô ngồi chờ chút nhé, tôi đi nhà vệ sinh một chút.

Dương Thiên khẽ nói.

- Ừ.

Lý Ngọc Huyền gật đầu, tiếp tục chăm chú trao đổi.

Ninh Thuận so với thời điểm hắn mới đặt chân tới đây thuê trang trại phát sinh không nhiều cải biến. Thứ tốt hơn có lẽ là khí hậu dường như đã có chút cải thiện, nếu chỉ dựa vào cảm nhận sẽ không nhận ra được. Dương Thiên chính là dựa vào tổng hợp dữ liệu quan trắc nhiệt độ, độ ẩm, sức gió, … từ trang trại, hắn mới thấy có xu hướng tốt lên.

Dương Thiên x·ả l·ũ một hồ, khi rửa tay quay ra thì thấy Lý Ngọc Huyền đang đứng sang bàn bên, hình như đang tranh luận gì đó.

Hắn bước tới gần, âm thanh cũng dần rõ ràng.

- Cô đừng xem vào chuyện người khác. Người giàu như cô làm sao hiểu được dân nghèo chúng tôi. Tôi nói cho cô biết, giá đánh giày bình thường tôi thu vẫn là 500 ngàn.

Lý Ngọc Huyền bình tĩnh nói:

- Tôi có điều kiện. Không sai, nhưng tôi tự làm ra đồng tiền chính đáng chứ không ă·n c·ắp hay lừa lọc ai. Tôi cũng biết anh đánh giày vì mưu sinh kiếm sống. Nhưng không có ai đánh giày 500 ngàn cả. Trừ khi phục hồi giày cũ hoặc làm sạch những đôi giày quá bẩn, quá cũ giá có thể cao khoảng vài trăm ngàn hoặc hơn.

Nhưng tôi xem, rõ ràng giày anh tây này rất mới, nhìn thấy cậu cơ cực mới để cậu đánh giày. Cậu chỉ tốn chưa tới 1 phút để làm sạch, lại thu tận 500 ngàn. Bây giờ cậu lấy đủ tiền chi phí và công của mình bỏ ra là được rồi, đây là người nước ngoài, cậu làm như vậy ảnh hưởng tới hình ảnh đất nước con người Việt Nam với bạn bè quốc tế.

- Không chị chơi. Tôi nhắc lại, đừng tự xen vào chuyện của người khác. Tôi nói cho chị biết, luật đánh giày của chúng tôi là vậy, chịu thì chịu không chịu cũng phải chịu.

Lý Ngọc Huyền nghe vậy tức quá mà cười.

Anh Tây mặc dù nghe không hiểu Tiếng Việt, nhưng thấy những người khác đều một mặt dè chừng, chỉ có Lý Ngọc Huyền đứng ra giúp hắn nói chuyện, làm sao còn không hiểu cô đang bảo vệ hắn không b·ị b·ắt chẹt?

Nhưng hắn thấy, một phụ nữ xinh đẹp như vậy, không nên phải vì hắn mà cãi nhau với người khác. Hắn lắc lắc đầu, ánh mắt hơi thất vọng, rút tờ 20 đô la ra định trả cho xong chuyện.

Ánh mắt thanh niên đánh giày sáng lên, vươn tay định giật lấy tờ tiền, nhưng Lý Ngọc Huyền giơ tay ngăn cản.

Thấy cô năm lần bảy lượt ngăn cản chuyện tốt của mình, thanh niên nóng mặt, ánh mắt căm hận trừng lại, bàn tay phải vung lên định cho cô một cái tát.

Cả thanh niên nước ngoài lẫn Lý Ngọc Huyền đều không nghĩ hắn sẽ thật động thủ, bị bất ngờ không kịp né tránh.

Khi cánh tay hắn vung tới, theo bản năng cô nhắm mắt lại, hai tay giơ lên định cản nhưng hiển nhiên là không kịp.

Bộp!

Tiếng xé gió nhất thời bị dừng lại đột ngột, Lý Ngọc Huyền lùi lại đụng vào người phía sau. Thân hình cao lớn, cùng một cánh tay hữu lực choàng lên vai cô.

Lý Ngọc Huyền mở mắt nhìn lên, chỉ thấy Dương Thiên vốn luôn hoà nhã với mình giờ phút này đang tràn đầy lửa giận.

- A! Đau đau! Thằng khốn! Mày buông tao ra! Mày biết tao là ai không?

Tên đánh giày siết nắm đấm còn lại đấm hướng về phía mặt Dương Thiên, chân vung tới định đá vào hạ bộ hắn.

Dương Thiên lúc này đã che trước người Lý Ngọc Huyền, thấy hắn không biết thu tay lại mà muốn ẩ·u đ·ả thì thêm lực kéo về phía trước, khiến cả người hắn lảo đảo mất trụ. Sau đó, không chờ hắn kịp phản ứng, liền một tay nắm cánh tay đối phương xoay lại một vòng, khiến cánh tay vòng kẹp qua cổ, một tay khác bị nắm kéo về phía sau, nhấn hắn xuống.

- Hay! Hay! Hay!

Mọi người lúc này nhất thời vỗ tay. Thanh niên ngoại quốc phấn khích kinh hô:

- Kung fu! What you use is kung fu! (Kung fu! Anh dùng chính là Kung fu!)

Dương Thiên không có tiếp lời hắn, kẻ bị hắn chế trụ miệng vẫn rất cứng đâu:

- Thằng c·h·ó! Mày c·hết chắc! Có giỏi thả tao ra tao gọi điện thoại.

Nghe hắn miệng không sạch sẽ, cả người vẫn đang điên cuồng vùng vẫy nhưng không làm cách nào thoát được, Dương Thiên nhất thời hứng chú buông ra hai tay.

Lực khống chế to lớn đột nhiên tiêu thất, theo quán tính giãy giụa quá mức khiến cả người hắn lảo đảo ngã một cái.

Thế này chính là c·h·ó gặm phân trong truyền thuyết.

Thanh niên đau nhe răng trợn mắt, nửa gương mặt bên phải giờ phút này đau rát vô cùng. Cũng may hắn phản ứng nhanh kịp thời quay đi, nếu không giờ này không phải rát mặt mà mồm cũng gãy mấy cái răng. Nhưng càng như thế hắn càng hận ý, móc ra trong túi quầy điện thoại tìm số bấm gọi. Trong khi chờ kết nối hắn còn chỉ tay vào mặt Dương Thiên.

- Thằng c·h·ó, mày có gan chờ đấy, đừng có sợ chạy!

Lý Ngọc Huyền có chút lo lắng, cô tiến tới sau hắn khẽ nói:

- Không cần nghe hắn, chúng ta đi. Tôi đã gọi điện thoại báo cảnh sát.

Dương Thiên lắc đầu nói:

- Cô bảo họ tới tạm thời đừng động thủ. Tôi muốn xem lũ này định giở trò quỷ gì.

Lúc này, thanh niên ngoại quốc cùng hết phấn khích, hắn bước tới nói:

- Let's go, he seems to be calling someone! (Đi thôi, hắn giống như gọi người tới!)

Bà chủ lúc này cũng bước tới lo lắng nói:

- Chàng trai, các cô cậu đi thôi, bọn chúng chính là lũ đầu trộm đuôi c·ướp đấy. Chậm chút nữa là đi không kịp đâu. Mau mau đi. Nước mía của hai người đây, cả cậu người tây nữa, tôi không tính tiền.

Rầm rầm!

Rè Rè!

Bà chủ nghe thấy tiếng động cơ mô tô, mặt tái đi đẩy mấy người:

- Đi thôi! Đi mau!

Lý Ngọc Huyền biết chuyện không tốt, công an sợ là không tới kịp, gương mặt hiện lên vẻ lo lắng, sợ hãi, khó xử, tự trách.

Thanh niên ngoại quốc cũng không biết làm sao, hắn một phần muốn chạy, một phần không nỡ bỏ lại hai người đã giúp đỡ mình. Nhất thời chần chờ không quyết định được.

Dương Thiên nhìn lên 2 góc trên lầu của cửa hàng có 2 camera hướng về phía này, hắn nói:

- Camera nhà cô còn hoạt động tốt chứ?

- Còn tốt. Cậu không mau đi còn hỏi chuyện này làm gì?

Bà chủ có chút cuống lên.

- Còn dùng được là tốt rồi.

Dương Thiên kéo Lý Ngọc Huyền tới, nói với bà chủ:

- Cô cho bạn cháu vào quán trú nhờ một chút nhé?

Bà chủ nghe tiếng mô tô đã rất gần, biết họ không còn đi kịp nữa rồi, vì thế vội đáp ứng:

- Được. Đi vào đi. Có lẽ bọn nó không dám làm bậy đâu.

Cô nói với ngữ khí không quá chắc chắn, nhưng không nỡ để mặc bọn họ.

- Ừm? You follow the shop owner into the house and hide for a while! (Anh đi theo cô chủ quán vào trong và trốn một lúc đi!)

Dương Thiên quay sang thấy thanh niên tây một mặt khó xử liền bảo hắn đi trốn.

- Còn anh đây?

Lý Ngọc Huyền gấp hỏi, hai người còn lại cũng nhìn xem hắn.

- Đi đi. Tôi sẽ có cách trao đổi với chúng.

- Ồ.

Lý Ngọc Huyền biết lúc này nên nghe theo lời hắn, cô rõ ràng mình ở đây chỉ làm vướng tay vướng chân, không may còn gây trở ngại cho hắn.

Hai người theo bà chủ bước nhanh vào bên trong, các vị khách khác nhao nhao chạy ra phía xa, nhưng tính hiếu kỳ chính là không chịu rời đi.

Tên lưu manh thấy chủ quán hành động như vậy không vui nhưng tạm thời cứ để mặc vậy, dù sao hắn cũng không dám một mình lao tới ngăn cản. Trước mặt hắn Dương Thiên còn đang đứng đây.

Dương Thiên không vội, tay cầm lên một túi nước mía, rít một hơi dài, vị ngọt thơm mát kèm theo hương quất tràn ngập trong mũi miệng.

- Không sai! Rất ngon!

Tên lưu manh nở nụ cười khinh thường, giờ phút này vẫn còn ra vẻ nhàn nhã, thong dong đây.

Chương 54: Mau Chạy!