Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 55: Trùng Hợp

Chương 55: Trùng Hợp


Chưa tới 2 phút, một đoàn xe đủ chủng loại, kiểu dáng đã tới quán nước. Mấy tên còn lượn đi lượn lại, vừa lái vừa kêu gào, huýt sáo ầm ĩ.

Một, hai, ba, bốn ... mười lăm chiếc xe. Số người nhìn qua cũng tầm hơn 30 người.

Đội hình đông như vậy, còn tới rất nhanh, hắn không tin mọi thứ lại trùng hợp như vậy.

Tên cầm đầu là một kẻ to con vạm vỡ, nhưng nhìn qua không quá rắn chắc. Ngược lại thuộc dạng phát phì. Cả người xăm đủ loại hình thù, nửa gương mặt cũng bị hắn cho che kín.

- Thế nào, Tiểu Hà, mày thật biết gây chuyện a. Hôm nay lại bị c·h·ó cắn rồi?

Tên Tiểu Hà chính là kẻ đánh giày vừa nãy, thấy người tới một mặt xu nịnh nói:

- Giang lão đại, chính là thằng c·h·ó này xen vào chuyện của người khác. Hắn còn có một cô bạn gái trẻ đẹp ... ực ... rất cực phẩm đâu.

Vừa nói vừa nghĩ tới thân hình kia, Tiểu Hà nhất thời nuốt một ngụm nước bọt.

Giang lão đại nghe vậy hai mắt sáng lên, cười d·â·m nói:

- Mày cũng quá phế vật. Nhìn một thằng thư sinh như vậy cũng không làm gì được. Mà người yêu nó đâu? Sao tao nhìn không thấy?

Hắn quay sang nhìn tên cấp dưới chất vấn.

- Mày không phải để nó chạy mất chứ?

Tiểu Hà nghe vậy toàn thân run lên, hắn lắc đầu như trống lúc lắc, tay chỉ vào trong quán nước.

- Ả đó đang trốn trong kia đâu.

- Vậy rất tốt. Đã bao lâu tao chưa được nếm tư vị gái trẻ đẹp rồi? Làm lão đại của đám phế vật chúng mày đúng là quá mẹ nó xui xẻo.

Dương Thiên giờ phút này người quen hắn đều sợ rằng rất khó hình dung. Gương mặt lạnh lùng tới cực điểm. Mấy tên này lại dám đánh chủ ý tới Lý Ngọc Huyền.

Giang lão đại bước tới, phía sau hắn đám tiểu đệ hùng hổ bước theo. Tới cách Dương Thiên 3m, hắn chợt dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía đối phương.

Sở dĩ hắn dừng lại cũng vì hắn mặc dù nhìn một thân to mọng, nhưng chiều cao chỉ tới 1m69. So với Dương Thiên hắn đứng tới nách. Nếu bước tới quá gần chẳng khác nào tự hủy hình tượng. Chiều cao thấp từ bé đối với hắn chính là nỗi đau, những tên nào chê hắn mập lùn đều đã không còn răng ăn cơm.

- Ôn con! Mày là người ngoại lai cũng dám tới đây sinh sự? Có biết động vào người của tao hậu quả sẽ rất nghiêm trọng không?

Dương Thiên nhìn hắn ánh mắt lạnh lẽo khiến Giang lão đại trong lòng hơi hồi hộp một chút, nhưng ánh mắt vẫn cứng rắn trợn trừng lại. Thấy đối phương không đáp lại, cảm giác bị vũ nhục xông lên đầu. Đang lúc hắn định hô tiểu đệ xông lên thì lại nghe đối phương nhàn nhạt nói:

- Ai sai xử chúng mày tới đây?

Giang lão đại nghe vậy nhíu mày, hắn quay sang trừng Tiểu Hà một chút. Tiểu Hà thấy vậy vội vàng định thanh minh.

- Quả nhiên là vậy. Tao thử thăm dò một chút thôi đã cắn câu. Tiểu đệ của mày không có nói lỡ miệng gì.

Giang lão đại thấy mình lại bị đối phương đơn giản trêu đùa càng tức hơn. Nhưng lời chưa nói ra đã bị mắc ở cổ họng.

- A Bưu là gì của mày?

Giang lão đại giật mình:

- Mày quen biết A Bưu?

Dương Thiên thấy được trong ánh mắt hắn lóe lên sự lo lắng và nghi ngờ, thì đã hiểu. Đối phương với A Bưu không phải cùng một bọn. Nhưng đối phương lại biết A Bưu. Như vậy, vụ việc lần này không phải là A Bưu sắp đặt. Nhưng hắn nhớ được tại nơi này, kẻ xích mích duy nhất với mình, chỉ có một lần, cách đây đã mấy năm về trước.

Hẳn là đối thủ thương trường, hoặc là có kẻ bị hắn vô tình cướp mất lợi ích.

Kỷ Thịnh giống như còn chưa được coi là một công ty cỡ lớn, chỉ thuộc lớp tầng trung mà thôi, vì vậy suy nghĩ đầu tiên xác suất tương đối thấp.

Về suy nghĩ thứ hai, lợi ích bị cướp đoạt. Hắn chợt nhớ tới dự án xử lý nước thải.

Mặc dù hắn không muốn trực tiếp cướp đi miếng cơm của công ty bản địa. Nhưng việc đem khâu khó nhất là khử ô nhiễm cuối nguồn nhận vào tay giống như sẽ bị người để mắt tới.

Nếu thực sự Kỷ Thịnh thành công, đối phương hẳn là sẽ bị cắt hợp đồng chứ?

Dù sao phương án của hắn giá trị đầu tư không quá cao, bảo hành lâu dài, hiệu quả vượt trội.

Nhưng dự án này hắn mới chỉ có trao đổi với các lãnh đạo cấp cao của tỉnh vào chiều qua, giờ đã bị lộ ra. Rõ ràng có kẻ không muốn dự án này được triển khai, muốn ra tay cảnh cáo cho hắn, đừng nên xen vào việc của người khác.

Nhớ lại ánh mắt và nụ cười nhạt người lái taxi, cùng ngón tay cái mà hắn giơ lên. Hắn còn tưởng rằng góc nhìn mình không tốt, nên chỉ nghĩ hắn cười chúc mừng có cô bạn gái xinh đẹp. Nhưng đây giống như đối phương khen hắn bản lĩnh, một kẻ ngoại lai chân ướt chân ráo dám tới đây chia miếng bánh lớn.

Đối phương thấy hắn tới nơi còn đỗ lại gọi điện thoại, nhìn ra không giống như chỉ tình cờ mà đã sắp đặt từ sớm.

Cũng may, khi lên xe, thấy đối phương đưa hai chai nước, hai người họ không nhận vì Lý Ngọc Huyền có mang nước theo đó.

Ở đây cũng có một vài người ngoại quốc nhưng tên đánh giày lại cứ chọn chỗ ngay cạnh Ngọc Huyền. Lại giở chiêu trò hét giá cao giữa ban ngày ban mặt, chỉ cần cô đứng ra là đã cắn câu rồi.

Hắn nhớ lại mình vừa uống nước, nhưng thật may, cơ thể và tinh thần hắn vẫn tốt, nước mía không có bị bỏ thuốc gì.

Nghĩ tới đây lưng hắn đổ mồ hôi lạnh. Lần này có lẽ gặp may, nhưng lần sau không dám chắc, sẽ còn vận may như vậy.

Hắn bước đi lần này mặc dù rất tự tin nhưng còn đánh giá thấp sự mạo hiểm. Không nghĩ tới mình muốn tận dụng hình ảnh tốt trong mắt người dân, để mở rộng hợp tác lại thành khéo quá hóa vụng.

Hệ thống lọc và xử lý nước thải một tỉnh quy mô một năm không dưới 100 tỷ đồng. Hắn lại dùng số tiền 5 tỷ để phá bĩnh, không biết đã động tới lợi ích của bao nhiêu người.

Thời gian không còn nhiều, chỉ còn vài tháng nữa Kỷ Thịnh có thể sẽ lấy được cấp phép. Dương Thiên và Lý Ngọc Huyền chắc sẽ rất nhanh rời khỏi Ninh Thuận. Vì vậy, đối phương rõ ràng đã nóng nảy, không thể tiếp tục chờ thêm được.

Tập trung phân tích khiến tốc độ suy luận hắn tăng mạnh, rất nhanh, hắn đã nắm được mục đích của đối phương vì sao lại nhằm vào mình.

Thời gian trôi qua chỉ mới thoáng chốc, Giang lão đại thấy Dương Thiên không trực tiếp trả lời câu hỏi của mình về A Bưu, mà có chút chậm chạp. Hắn thúc giục nói:

- A Bưu là gì của mày?

Thấy hắn gắng gượng hỏi, Dương Thiên nhất thời nảy ra một ý.

- Là người quen của tao. Làm sao? Có cần tao gọi kiểm chứng một hồi?

Giang lão đại thấy hắn thật móc ra điện thoại thì rất khó xử, nhưng nghĩ tới hậu quả không hoàn thành được nhiệm vụ ngày hôm nay, hạ tràng của mình sẽ rất thê thảm. Vì vậy hắn điên lên quát:

- A Bưu, A cẩu gì mặc xác mày. Anh em, xông lên, đánh nó quỳ xuống dập đầu nhận lỗi cho tao!

- Lên! Anh em đánh c·h·ế·t nó!

- Lên! Chơi c·h·ế·t nó!

...

Trong lúc đám người mang theo gậy gộc hô hào lao tới, Dương Thiên lúc này đã đúc điện thoại đã trở lại túi quần. Hành động vừa rồi hắn chỉ muốn thử đám này một chút mà thôi.

Số điện thoại của A Bưu hắn làm sao sẽ có.

Hai người từng gặp cùng là đánh nhau một trận, tan rã trong không vui, có thể có liên lạc của nhau mới lạ đây.

Mặc dù hắn muốn đánh cho bọn này một trận nhừ tử vì dám xúc phạm Lý Ngọc Huyền, nhưng hiện bọn họ đang bị kẻ có quyền nhằm vào, nên chuyện này xử lý không khéo sẽ trở thành chứng cứ bất lợi.

Chương 55: Trùng Hợp