Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 56: Rượu Mời Không Uống Lại Uống Rượu Phạt

Chương 56: Rượu Mời Không Uống Lại Uống Rượu Phạt


Dương Thiên nhìn ra được, camera bà chủ quán lắp là loại có cả ghi hình và âm thanh. Cuộc nói chuyện vừa rồi mặc dù không có quá nhiều thông tin, nhưng rõ ràng đối phương là chủ động t·ấn c·ông hắn, hắn chỉ phản xạ tự vệ mà thôi.

Để cho chắc chắn, khi thấy Giang lão đại cầm đầu hai mắt trợn trừng lao tới, hắn hơi hơi điều chỉnh tư thế.

Giang lão đại mặc dù mập nhưng đánh nhau không phải gà mờ. Tay trái hắn thô to vung tới. Thấy Dương Thiên nghiêng đầu né tránh, thì nở nụ cười, tay phải hắn không biết từ lúc nào đã tụ lực nhanh chóng đấm ngược từ dưới lên.

Nếu Dương Thiên không thể né, một cú đấm này sẽ đánh trúng điểm yếu, vùng bụng dưới mũi ức. Nhẹ thì nôn khan, nặng thì trực tiếp đau quặn co rúm, mất đi phản kháng.

“Vẫn rất xảo trá đâu?” Dương Thiên nhìn ra được ý đồ đối phương. Hắn nếu là trước đây sẽ không làm gì được mà bị một đòn này đánh gục. Nhưng rèn thể quyết khiến hắn đã thay đổi rất nhiều, cả sức mạnh, tốc độ phản xạ và khả năng chịu đựng.

Rầm!

Không ngoài dự đoán, cú đấm tay trái của Giang lão đại bị Dương Thiên nghiêng đầu tránh được, nhưng cú đánh hiểm từ nắm tay phải lại trúng đích.

Nụ cười trên mặt hắn nhếch lên, lộ ra mấy cái răng vàng khè bẩn thỉu.

Chỉ là hắn cười không được bao lâu, rất nhanh nắm đấm truyền tới cảm giác cứng như đá, hai mắt hắn nhất thời khó tin ngước lên.

Cả người hắn theo bản năng rút lui về phía sau. Nhưng lúc này đám tiểu đệ chính ào ào chen lên, hắn thầm hô không tốt.

Dương Thiên đứng rất khéo, hắn đảm bảo camera quay rõ cảnh vừa rồi đối phương ra tay trước. Hắn còn hết sức phối hợp người cong lại một chút, vẻ mặt nhìn từ góc nghiêng cũng có thể ghi lại vẻ đau đớn.

Cú đấm trúng đích như dấu hiệu bắt đầu cho một màn kịch lớn.

Cơ thể hắn giờ này theo ý đồ mà đã hạ thấp trọng tâm, cơ bắp hai chân nhát mắt phát lực, cả người hắn như con báo săn lao về phía con mồi.

Giang lão đại quá sợ hãi, nhưng không hắn kịp lùi lại. Đối phương đã tới gần sát người, một quyền đi lên. Nhanh, chuẩn, hung ác đúng vị trí hắn vừa đấm Dương Thiên.

Ọe!

Một màn tiếp theo không khó đoán, Giang lão đại một thân thịt mỡ ôm bụng đau đớn, ô uế trong dạ dày trực tiếp phun ra, nước mắt nước mũi mất khống chế chảy ra.

- Lão đại!

Đám tiểu đệ kinh hô.

Nhưng trong lúc chiến đấu, ai cho bọn hắn thời gian kêu gào?

Dương Thiên nhanh nhẹn, quyền quyền tới thịt. Hắn cũng tận lực tránh đi vị trí vừa rồi vì sợ quán nước sẽ một mảnh xú khí lan tràn.

- Lao lên đ·ánh c·hết nó!

Không biết ai hô, đám người nhất thời lấy lại tỉnh táo.

Bọn hắn dù sao cũng chiếm số đông, vài kẻ xui xẻo đầu tiên đúng là không kịp ứng phó, nhưng chúng cũng là dân liều mạng. Thấy đồng đội b·ị đ·ánh máu nóng nhất thời xông lên đầu.

Có gậy nơi tay, cả đám dàn thành vòng tròn bao vây Dương Thiên ở giữa.

Dương Thiên cũng không ngu, đối phương vừa có ý định tạo thành vòng vây, hắn đã nhanh chóng áp sát được một vị trí.

Vù vù!

Gậy gộc côn sắt không kiêng nể dùng hết sức vung tới mang theo âm thanh xé gió. Dương Thiên linh hoạt nhảy lùi lại một bước, v·ũ k·hí đối phương vừa lướt qua mặt không làm hắn sản sinh sợ hãi.

Bộp!

Tay hắn thật nhanh vươn ra, túm lấy cổ tay một tên vừa vung gậy đi qua đã hết đà. Cánh tay phát lực, giật hắn mất trụ lao về phía mình, một quyền vào mặt. Mặc dù hắn đã thu bớt lực, nhưng đối phương cũng bay ra 2 cái răng hàm, khiến hắn rú lên thê thảm.

Dương Thiên thuận thế đá vào mông hắn một cước, tên này lập tức bắn ra, rơi vào gậy của đồng bạn đang vung tới.

Ngọa tào!

Đồng bạn thấy phải cho tên kia một gậy vào mặt, hắn toàn lực thu tay lại, nhưng vì lực đá Dương Thiên quá nhanh, khi hắn kịp phản ứng đã không kịp tránh được.

Bốp!

Lần này bay ra là 3 cái răng. Gương mặt hai bên đều b·ị đ·ánh cho sưng vù, miệng tràn ra đầy máu.

- Mày cũng quá ác, đồng đội cũng không tha.

Theo sát tên lưu manh xấu số là thân ảnh Dương Thiên, một cước xoay người đá tới, tên đánh bạn lãnh một cước trúng eo, bay ra vài mét va vào hai tên đang hùng hổ lao tới.

Vút v·út!

Hai bóng gậy sắt theo hướng từ trên vụt xuống, Dương Thiên lập tức ngồi xuống, một tay chống đất lấy trụ, chân trái co lại đầu gối tựa vào nền gạch, chân phải như roi theo thân người vung về phía sau.

Bắp chân hai tên nhất thời đau đớn kịch liệt, cả người mất trụ ngã ngửa ra sau.

Đám người biết đánh vậy không được, vài tên tiến lên không thể làm gì hắn. Vì vậy, bọn chúng tụ lại, cùng nhau xông tới.

Dương Thiên thấy bọn này đầu óc còn rất linh hoạt, hắn cũng không phải ngu co cẳng liền chạy về phía quán nước.

- Truy!

Đám người biết mình làm đúng nhất thời phấn khởi gào to.

Dương Thiên nhếch mép, thấy cái bàn gỗ xếp phía trước, một tay túm lấy chân bàn, dùng sức ném tới đám đông, một tay còn lại ném tiếp tới một cái ghế ngồi về một phía khác.

- Mẹ nó!

Đám người nhất thời chửi tục, không ai lo được đoàn kết, thi nhau tránh ra.

Đội hình nháy mắt bị xé lẻ thành 3 nhóm, Dương Thiên không chần chờ lao tới, xoay người một cước bắn ra.

Răng rắc!

Tên lưu manh nhanh tay dùng gậy gỗ chặn ngang trước người, vốn nghĩ mình đã thoát không ngờ đồ chơi này không chịu được một kích, trực tiếp gãy làm đôi. Không kịp hối hận, một cái đế giày in chính giữa ngực hắn.

Bộp bộp!

Dương Thiên nghiêng người né tránh, thuận thế cúi thấp hướng tới người một tên bên phải, hai tay như điện đấm ra hai đấm.

- What the fuck! Your boyfriend fights so well! (Bạn trai của cô đánh nhau quá đỉnh!)

Lý Ngọc Huyền mặc kệ hắn, đôi mắt lo lắng nhìn qua cửa sổ không dám chớp mắt. Cô rất sợ hắn b·ị đ·ánh trúng, tâm lúc này đã treo lên cổ họng.

Dương Thiên cũng biết việc này không thể quá lâu, hắn đẩy nhanh tốc độ, thân hình như u linh, đánh gục từng tên.

Có thể nói, so với đám chỉ biết liều mạng lao lên này, hắn có quá nhiều cách để đối phó.

...

- Nói xem, là ai sai khiến chúng mày tới?

Dương Thiên một tay túm lấy cổ áo Giang lão đại mà nhấc lên. Thân hình hơn 100 cân của hắn không ngờ thực sự bị nâng lên cách mặt đất một đoạn.

- Hừ, thằng c·h·ó khá lắm. Lần này là chúng tao chủ quan. Mày cứ chờ xem!

Dương Thiên thấy vậy ném hắn qua một bên, đi tới cầm lấy cốc nước mía uống một ngụm. Hắn nhìn về phía đám người đang vịn lấy nhau mà đứng. Hắn thấy được trong ánh mắt chúng hiện lên sự tức giận, nhưng rõ ràng lại kiêng kị không dám lao tới.

Nhìn qua Giang lão đại lồm ngồm bò dậy, hắn chợt nói:

- A Bưu giờ làm gì?

Giang lão đại giật mình liếc qua, nghi ngờ hỏi:

- Mày không phải người của hắn?

- Trông tao giống tiểu đệ của hắn lắm à?

- Không giống.

Giang lão đại lắc đầu, một kẻ thiện chiến như vậy sợ rằng không thua kém A Bưu, đương nhiên không thể nào cam nguyện đi làm tay sai cho hắn.

- Mày một kẻ ngoại lai lại biết A Bưu, cũng không đơn giản nhỉ? Nhưng tao thử đoán xem, chúng mày hẳn là không phải là loại quan hệ thân thiết gì đi. Vậy thì dễ làm.

- Tao nói cho mày biết, tuy đánh cho đã tay rồi, nhưng mày rõ ràng nên an phận lại. Trồng ít đồ vật là tốt rồi, đừng quá không biết điều.

Dương Thiên hứng thú:

- Vậy là tao đoán đúng, việc đầu tư xử lý nước thải bị tao chen một chân vào khiến kẻ đứng sau mày không vui đi. Được rồi, mày cứ về nói cho hắn biết, trừ khi chính quyền địa phương đồng lòng nhất trí không hợp tác với Kỷ Thịnh. Nếu không, tao sẽ không dừng lại.

- Mày không nghĩ chúng tao chỉ có như vậy chút sức chứ? Đừng rượu mời không uống lại uống rượu phạt.

Dương Thiên lắc đầu:

- Mục đích làm việc của tao là hướng về lợi ích người dân.

Hắn nhìn chằm chằm vào mắt Giang lão đại nói:

- Tất nhiên sẽ không vì lực cản của chúng mày mà dừng lại.

- Vì dân? Ha ha! Tư bản chúng mày đúng là biết nói chuyện.

Giang lão đại khinh thường cười.

Dương Thiên cười nhạt, hắn không muốn mất thêm thời gian để giải thích cho một tên chỉ là quân cờ. Những gì hắn cần xác minh, đối phương đã cho hắn đáp án.

Ù ù ù u u u !

Nghe tiếng còi xe cảnh sát vang lên từ xa, Dương Thiên lúc này mới rời khỏi bãi đất trống bên kia đường quay trở lại quán nước.

Sở dĩ đi xa như vậy vì hắn biết, Giang lão đại sẽ không nôn ra thông tin hữu ích, nếu bị camera quán nước ghi lại. Hắn đã đi tới một đoạn xa để đối phương yên tâm mà “tâm sự”.

Sự việc diễn ra đúng như hắn nghĩ. Đối phương mặc dù không nói cụ thể, nhưng sự ám chỉ đã quá rõ ràng.

Chỉ là hắn nào biết được, trước khi đánh nhau, lúc Dương Thiên cầm điện thoại ra, tưởng như chỉ để giả bộ định gọi cho A Bưu trêu đùa bọn chúng một hồi, sau đó lại cất vào túi, nhưng thực chất hắn đã bật xong chế độ ghi âm. Đoạn tâm sự vừa rồi đã bị ghi lại không sót một chữ.

Chương 56: Rượu Mời Không Uống Lại Uống Rượu Phạt