Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 64: Không Cần Nói Thêm Gì

Chương 64: Không Cần Nói Thêm Gì


Hoạch định kế hoạch tại Hà Nội xong, Dương Thiên cùng đội ngũ 20 kỹ sư mang theo các thùng hàng chứa tảo và hệ vi sinh trưởng thành lên đường tới Ninh Thuận.

Hắn thuê nguyên 10 khoang tàu, vừa để hàng, vừa trở thành nơi nghỉ ngơi trong suốt hành trình. Quãng đường đi tương đối lắc lư, nhiều thành viên còn chưa quen, đầu váng mắt hoa nằm nghỉ trong khoang giường nằm.

Dương Thiên cũng chưa đi tàu bao giờ. Mới đầu, hắn thấy đầu óc có chút khó chịu. Nhưng dù sao, hắn cũng đã thông qua hệ thống nâng cấp điểm tinh thần. Sau đó, lại liên tục tập luyện Rèn thể quyết một thời gian lâu dài, nên tốc độ thích ứng hoàn cảnh mới là tương đối nhanh chóng.

Vì vậy, trên quãng đường này, hắn để mọi người nghỉ ngơi cho khỏe. Công tác giá·m s·át các khoang hàng phân lớn thời gian do hắn lo liệu.

Chuyến đi kéo dài 29 tiếng, khi tàu dừng ở trạm ga Tháp Chàm.

Các xe container lớn được đặt thuê đã có mặt tại nhà ga từ trước, chỉ chờ hàng tới là có thể kéo hàng đi.

Dương Thiên vừa xuống tàu, Lê Minh Huy cùng đội ngũ cấp dưới đã bước tới vui cười chào đón.

- Chuyến đi có vất vả không? Rất vui mừng vì Kỷ Thịnh coi trọng dự án công ích lần này. Để tỏ lòng hiếu khách và cảm ơn, cũng đã tới gần trưa rồi, mọi người nghỉ tay ăn chút cơm rau dưa địa phương cho lại sức.

Dương Thiên vốn muốn từ chối, nhưng nhìn đội ngũ của mình mặt mày vẫn còn xanh xám, hắn bất đắc dĩ phải đáp ứng.

- Vậy làm phiền Giám đốc Huy và anh em ở đây rồi.

- Không khách sáo. Đi thôi, tôi đã đặt sẵn cơm nhà hàng mang tới khu bếp trong nhà ga rồi. Mời các đồng chí.

Dương Thiên nhìn thấy một nhóm người mặc cảnh phục, không đi theo, mà đi về phía các thùng hàng vừa được cẩu xuống bãi, thì ánh mắt nhìn về phía Lê Minh Huy. Thấy ông gật đầu, hắn hiểu đây là những người chịu trách nhiệm vụ trông coi an toàn thùng hàng.

Không chỉ có nhóm người của Lê Minh Huy tới, Dương Thiên cũng thấy nhân viên bảo an của trông ty Trường An do A Bưu phân phó đã tới. Trong đám đó, hắn còn thấy A Hổ quay sang vẫy tay với hắn.

Dương Thiên cúi xuống nói nhỏ với Lê Minh Huy, đối phương quay đầu nhìn lại, mày hơi nhíu lại nhưng vẫn gật đầu đáp ứng.

Hắn biết, đối phương đơn thuần chỉ là muốn đảm bảo an toàn lô hàng. Dù sao, trước đó, giữa ban ngày ban mặt, hắn và bạn gái còn bị côn đồ vây đánh qua.

Hai nhóm người không nói chuyện với nhau, nhưng vô hình chung tạo thành hai vòng trong, vòng ngoài. Người ngoài nhìn vào thấy như vậy sẽ tự biết rời xa.

Có cơm nước vào người, đám kỹ sư Kỷ Thịnh nhất thời như được hồi sinh, cả người đều thoải mái hơn rất nhiều.

Dương Thiên từ chối lời mời rượu của Lê Minh Huy. Mặc dù hắn biết đối phương chính đang vui vẻ không nên làm mất hứng, nhưng hắn vẫn muốn giữ đầu óc tỉnh táo nhất. Ít nhất, tới khi dự án xong, hắn sẽ không đụng tới c·hất k·ích t·hích, hay đồ uống có còn.

Lê Minh Huy thấy hắn nghiêm túc như vậy không những chẳng buồn mà còn lấy làm vui. Một người chuyên nghiệp và dứt khoát như vậy mới có thể làm lên thành công. Không nên ậm ờ, cả nể, sẽ mãi không thể là người dẫn đầu được.

Đang lúc mọi người trò chuyện rôm rả, mấy tiếng hô lớn bên ngoài khiến Dương Thiên lập tức lao ra khỏi phòng.

- Cháy! Cháy! Có Cháy!

- Mau d·ập l·ửa!

- Nước ở kia!

Dương Thiên vừa lao ra cửa đã thấy một phía của lô hàng bốc lên khói đen, ánh lửa cũng bập bùng phía sau.

Hắn vô cùng tức giận, đối phương thực sự quá hèn hạ, bất chấp thủ đoạn.

Thấy Dương Thiên lao tới như một cơn gió, A Hổ chính đang hô hào anh em d·ập l·ửa nhất thời mặt mũi đỏ bừng. Hắn giờ phút này quả thực vừa sợ vừa giận.

Nhìn A Hổ định lên tiếng giải thích gì, hắn tức giận quát:

- Im miệng! Dập lửa xong rồi tôi tính sổ với các người sau!

Nói xong, hắn không chờ đối phương đáp lại, đã xác định sơ bộ ba lô hàng bị cháy. Nguồn gốc ngọn lửa khả năng tới từ một xe container ở gần cuối. Nguyên nhân tạm thời chưa rõ, nhưng nhìn qua không phải vì rò rỉ bình dầu. Do hắn tới gần nhưng không ngửi thấy mùi dầu.

- Khả năng là điện chập!

A Hổ lên tiếng nói.

Dương Thiên không phản ứng, hắn đã nhìn ra dưới gầm xe vẫn đang có tia lửa điện tí tách bắn ra.

Vì để tránh tối đa xóc nảy rò rỉ hàng, Dương Thiên yêu cầu xe cần có đệm vải và cao su. Nhưng không ngờ, chúng lại trở thành kẽ hở để đối phương lợi dụng làm vật dẫn cháy.

Nhìn mọi người đã đi lấy bình c·ứu h·ỏa loại bột tới, nhưng đ·ám c·háy quá lớn lại có tia lửa điện khiến mọi người đều sợ hãi c·háy n·ổ bình dầu.

Ngoài ba xe bị cháy lan, 7 xe khác đã được di tản ra xa sau khi phát hiện.

Dương Thiên nhìn rất nóng mắt, hắn giật lấy bình chữa cháy của nhân viên, cắn răng bước gần tới đám lửa.

Mọi người thấy vậy vô cùng kinh hãi, nhưng khi kịp nhận ra đã không còn ai dám bước theo giữ hắn lại.

Dương Thiên đi tới hông xe, tìm tới bình dầu, lập tức xịt tới, để tạo lớp cách nhiệt, cách lửa. Sau đó, hắn xịt vòng ra xung quanh.

Rất nhanh, bình c·ứu h·ỏa hết bột. Hắn quay người hô lớn:

- Ném cho tôi một bình nữa.

A Hổ lúc này biết rõ năng lực của Dương Thiên, hắn nâng lên một bình quăng tới. Nhưng vì có chút sốt sắng, quỹ đạo bay của nó có chút hơi cao so với vị trí của Dương Thiên. Ở độ cao này, hắn phải giơ 2 tay lên bắt mới hy vọng giữ được.

Bình c·ứu h·ỏa xoay vòng lao tới.

Khi mọi người đều nghĩ Dương Thiền từ bỏ mà chờ một bình khác đưa tới, thì thấy Dương Thiên đúng là giơ lên 2 tay chuẩn xác chặn lại nó. Không chỉ như vậy, hắn còn nhẹ nhàng cầm xuống, mở chốt ra bắt đầu xịt.

Hình ảnh này không chỉ lặp lại một lần, cho tới khi mọi người ở đây mới hiểu được, Giám đốc Thiên là có một thân công phu không tầm thường. Một vài người giờ mới nhớ ra, hắn trước đó một mình đánh gục cả băng nhóm Giang côn đồ.

Bình dầu may mắn không bị rò rỉ, nếu không hôm nay sẽ thành t·hảm h·ọa.

Ba chiếc xe được Dương Thiên đi đầu xử lý phần khó khăn nhất, những người khác sau đó cũng yên tâm chạy tới xử lý phần còn lại.

Sau 30 phút, đ·ám c·háy cuối cùng cũng được dập tắt. Ba thùng hàng được cần cẩu gỡ xuống. Dương Thiên tự mình kiểm tra sự sống của tảo.

Cũng may, thùng hàng mặc dù bằng kim loại, nhưng bên trong được hắn tỉ mỉ sử dụng khoang bảo quản lạnh. Ban đầu, hắn vốn chỉ muốn duy trì hàm lượng tảo không bị phát triển quá mạnh, nên mới dùng nhiệt độ thấp để làm chậm lại quá trình này.

Nhưng không ngờ, nhờ sự cẩn thận đấy, số lượng tảo bị ảnh hưởng bởi v·ụ c·háy cũng không quá nhiều. Mặc dù sẽ mất thêm mấy ngày để phát triển trở lại, nhưng như vậy chậm một chút còn hơn không.

Nhìn Dương Thiên một thần quần áo sơ mi trắng đã bụi bẩn không chịu được, Lê Minh Thuy trong lòng vô cùng áy náy, cùng xấu hổ.

Hắn bước tới định nói gì, Dương Thiên đã khoát tay ngắt lời:

- Giám đốc Huy không cần nói gì, tôi chỉ cần một câu trả lời chắc chắn.

Hắn nhìn thẳng vào ánh mắt của ông rồi nói:

- Các vị rốt cuộc có đảm bảo được công trình diễn ra an toàn hay không? Nếu không thể, chúng tôi lập tức rời đi, ít nhất chưa động thổ, sẽ không gây ra ảnh hưởng quá lớn.

Chương 64: Không Cần Nói Thêm Gì