Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Kinh Thương Nước Việt
Còn Lại Gì
Chương 65: Phương Xa
Giám đốc Huy lúc này hai mắt đã vằn vện tia máu, ông cắn răng nói:
- Tôi xin đảm bảo với cậu, tuyệt đối sẽ không còn bất cứ sự việc nào gây ảnh hưởng tới tiến độ công trình nữa. Chắc chắn là vậy! Xin hãy tin tưởng tôi thêm một lần.
Dương Thiên lúc này mới thu lại khí thế, hắn gật đầu:
- Vậy được, tôi tin ông thêm một lần cuối. Nếu còn bất cứ sự việc nào xảy ra, tôi xin lỗi, công trình này chúng tôi không thể làm.
Nói xong, hắn nhìn về phía A Hổ, đối phương lúc này đang ngoan ngoãn chỉ huy đám đàn em, hỗ trợ kiểm tra tất cả các xe còn lại, đồng thời cũng đã điều tới 3 xe container mới.
Chờ Dương Thiên lên dẫn đầu đoàn xe rời đi, Lê Minh Huy mới quay lại mắng đám cấp dưới máu c·h·ó đầy đầu. Không chỉ như vậy, hắn còn gọi điện tới chủ nhà xe, quản lý ga tàu, mắng cho một trận.
- Chuyện này không thể bỏ qua. Cậu phải làm cho ra nhẽ cho tôi. Kẻ nào làm ra chuyện này, tôi muốn hắn ăn cơm tù với khung h·ình p·hạt cao nhất. Tội p·há h·oại tài sản quốc gia, phải chịu trách nhiệm với toàn bộ nhân dân trong tỉnh.
Đúng vậy, ngay khi dự án này được xác nhận là dự án công ích, Lê Minh Huy đã làm văn bản đệ trình lên cấp trên xin đưa vào tài sản quốc gia. Những kẻ cố tình ngáng chân, sẽ bị khép vào khung h·ình p·hạt nghiêm khắc nhất.
Dương Thiên ngồi trên xe con đi sau đoàn xe hàng, A Hổ lúc này đang cầm lái. Hắn tấm tắc nói:
- Cậu đúng là một tên điên.
- Nhưng các người giống như rất thích trêu chọc kẻ điên.
- Bình thường sẽ không tới mức như vậy.
A Hổ lắc đầu, hắn cũng rất bất ngờ khi đối phương ra tay ác như thế. Dự án đã được phê duyệt, lại có hai đội bảo vệ, nhưng vẫn tìm mọi cách cản trở.
- Tôi đã gọi cho A Bưu, hắn đang liên hệ thêm người.
A Hổ bổ sung một câu.
- Làm ăn với tôi, hãy lấy ra thành ý. Các người phải hiểu rằng, thứ càng khó ăn, sẽ càng mĩ vị.
Dương Thiên vặn vặn cổ tay, hắn đang rất muốn đánh người.
- Làm vậy có đáng giá? Không thì chỉ mở rộng ruộng đất, tôi nghĩ công ty các người vẫn rất có tiềm năng.
- Mở rộng ruộng đất cũng phải làm, xử lý sạch nước thải cũng phải làm. Không ở chỗ này thì ở chỗ khác.
- Thật cứng đầu.
A Hổ khó hiểu.
Đi một hồi, rất nhanh, A Hổ thấy các ngã tư bắt đầu xuất hiện các biển số xe quen thuộc. Hắn hất hàm với Dương Thiên.
- Người của chúng ta đã tới, A Bưu lần này là dốc toàn lực vì cái đồ chơi từ thiện của cậu đấy.
Dương Thiên nhìn ra bên ngoài, mỗi ngã tư đều có mấy chiếc xe, đèn xanh cũng không chịu đi, khiến xung quanh bóp còi inh ỏi.
Hắn lập tức hiểu, bọn họ là cố tình ngăn cản tuyến đường dọc hai bên, để cho đoàn xe chở hàng đi. Một số nơi cảnh sát giao thông đã tới, đối phương trực tiếp ném xe mở cửa ra cãi nhau với cảnh sát.
- Cũng tạm được, nhưng nếu các người muốn đi xa hơn, đám đàn em cần phải tổ chức và tập huấn lại. Nhìn cái mác là công ty bảo an, nhưng một chút nghiệp vụ bảo an cũng không hề có.
- Bọn tao cũng rất đau đầu. Bọn này chính là một lũ ô hợp. Mày biết không? Để chúng nó làm sạch hai tay không làm việc phạm pháp, cũng phải mất ba tháng liên tục nhồi nhét tư tưởng mới được. Thậm chí, còn giá·m s·át chéo, đánh giá bất ngờ ... Tao rất khổ não. Mày được hưởng đãi ngộ như ngày hôm nay, cũng nên biết đủ.
Dương Thiên hừ lạnh khinh bỉ:
- Quá kém. Nếu vào tay tao, tao sẽ đánh cho nhừ đòn, sau đó ắt sẽ biết nghe lời.
A Hổ nghe vậy muốn mở miệng phản bác, nhưng hắn biết đối phương đủ tàn nhẫn để làm như vậy.
Thậm chí lúc này, hắn còn thầm may mắn, vì một tên quái vật hình người lại chọn đi theo con đường làm doanh nhân.
Sau cuộc nói chuyện với A Hổ, cũng như hàng loạt biến cố vừa qua, Dương Thiên hiểu rằng, mình thực sự cần phải có một đội ngũ bảo an, có thể ngăn chặn và giải quyết được các vấn đề từ trước khi phát sinh. Hiện tại đã không kịp, chỉ có thể dựa vào cam kết của chính quyền địa phương và đàn em của A Bưu.
Suốt con đường đi tới Kênh Chà Là, đoàn xe hàng may mắn không tiếp tục xảy ra chuyện.
Trong khi từng thùng hàng được dỡ khỏi xe. Dương Thiên đã xuống trước đánh giá tiến độ đào hai dòng kênh phụ.
Đường nước thải tạm thời đã được ngăn chặn bằng các khối thép lớn. Dòng thoát ra kênh Chà Là cũng được bịt kín. Hiện tại chính giữa đã bắt đầu lắp lên các tấm vật liệu Polyester, sau đó hàn kín.
Nhận báo cáo từ nhà thầu, làm suốt đêm nay, tới sáng mai đã có thể cho đổ tảo vào lòng kênh, Dương Thiên trở lại chỗ tập kết thùng hàng, trao đổi với Lê Minh Huy và A Hổ về công tác bảo an đêm nay.
- Quanh khu vực này đã giăng dây cấm vào.
- Xung quanh mỗi 10m được bố trí một đồng chí cảnh sát.
- Phía trong tiếp tục bố trí thêm 2 lớp giá·m s·át.
- Mỗi thùng hàng đã được phủ chặt bởi hai lớp vải chống cháy và cách nhiệt. Hai phía được bố trí mỗi thùng 2 người giá·m s·át.
- Cậu có thể yên tâm, lần này người tham gia đều có lai lịch minh bạch, rõ ràng. Được bố trí camera hồng ngoại nhìn đêm.
Dương Thiên nghe vậy gật đầu, đối phương đã biết ứng phó rất nhanh.
Đi một vòng đánh giá hết chiều dài con kênh, khi quay trở lại trời đã tối. Giải quyết xong bài toán cơm nước, Dương Thiên đem chòi ra cắm giữa khu vực các thùng hàng. Lê Minh Huy không thể khuyên can. Trái ngược với Lê Minh Huy, A Hổ hứng thú dạt dào chạy tới bên cạnh cắm thêm một cái lều.
Dương Thiên một mặt im lặng nhìn đối phương, hắn quay người vào lều lấy laptop ra ghi lại tiến độ công trình và gửi mail cho Lệ Quân xin ý kiến về việc thành lập công ty bảo an.
Lệ Quân nói với hắn, về cơ bản công ty bảo an không khó thành lập. Chỉ cần kê khai minh bạch, mục đích rõ ràng, phần còn lại cô sẽ hỗ trợ hắn.
Nói chuyện xong với Lệ Quân, điện thoại vừa lúc lại vang lên. Nhìn số gọi tới, gương mặt hắn lần đầu tiên trong ngày hôm nay mới có nụ cười.
Nhưng âm thanh phát ra từ điện thoại lại rất tức giận:
- Anh là muốn c·hết sao? Ba thùng hàng mà thôi, có cần liều mạng như vậy không?
- Tôi không sao. Tôi đã đánh giá độ an toàn đủ cao mới làm vậy.
- Anh không hiểu. Nếu đã là sự cố thì làm sao biết trước. Tôi không cho phép anh được làm như vậy nữa... Hứa với tôi. Được không?
Nói tới đây, giọng cô đã nghẹn ngào.
Dương Thiên nhất thời cuống lên:
- Được. Tôi hứa. Lần sau sẽ không đặt mình vào chỗ nguy hiểm.
Bên kia nhất thời không còn lên tiếng, Dương Thiên thính giác rất tốt mới chỉ nghe được tiếng nức nở rất nhỏ.
Qua một lúc lâu, tới khi Dương Thiên rất sốt ruột, giọng Lý Ngọc Huyền mới lại vang lên:
- Mọi việc bên đó còn ổn chứ?
- Không có gì. Tổn hại không đáng kể. Mọi chuyện vẫn sẽ theo dự tính trước đó.
- Vậy anh nghỉ ngơi cho tốt. Tôi cũng ổn rồi. Anh đừng lo lắng. Chuyện công ty bên này, tôi sẽ nắm chắc hoàn thành trước khi anh trở lại.
- Vậy được. Cô nghỉ ngơi cho tốt, đừng quá tạo áp lực cho mình.
- Ừm. Ngủ ngon.
Tút tút tút.
Dương Thiên biết cô còn tức giận, hắn nhắn thêm mấy tin, cô đều trả lời nói hắn cứ yên tâm.
Ở phía bên kia, Lý Ngọc Huyền hai gò má đã ướt lệ, ánh mắt không rời nhìn về bầu trời hướng Nam. Cả ngày hôm nay công tác, đi tới khu vực mất sóng. Mãi tới khi về, cô mới đọc được tin tức. Khi đó, cô chưa kịp ăn, lập tức gọi điện cho hắn. Hiện tại ở một nơi xa, điều cô có thể làm chính là thay hắn cầu nguyện. Chỉ hy vọng hắn có thể bình bình an an.