Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Kinh Thương Nước Việt
Còn Lại Gì
Chương 68: Đến Chơi Nhà
- Chúc mừng Giám đốc Thiên đã thuận lợi ký được hợp đồng.
Vũ Văn Quang tiến tới cười nói.
- Trong này cũng có công lớn của anh Quang. Ngoài tiền thuê, tôi gửi anh thêm 5 triệu tiền trà nước. Nếu không bất ngờ gì xảy ra, chúng tôi vẫn sẽ còn tiếp tục mở rộng diện tích canh tác. Hôm nay tổng cộng đã mua được 116,5 hecta. Trong 3 năm tới, dự kiến sẽ ít nhất gấp đôi con số này. Như vậy, rất hy vọng anh Quang sẽ hỗ trợ chúng tôi xúc tiến việc này. Anh yên tâm, số tiền thuê sẽ tăng thêm 25%.
Vũ Văn Quang nghe vậy vừa giật mình lại kích động, hắn gật cái đầu có chút phì, cười toe toét nói:
- Các anh đúng là làm việc có chữ tín. Không chỉ mục đích tốt còn rất biết cách làm người ta thoải mái. Tôi không dám hứa chắc chắn, nhưng sẽ cố gắng hết sức giúp quý công ty mở rộng thêm đất nuôi trồng.
- Vậy làm phiền anh Quang. Tôi hy vọng chúng ta lại được gặp nhau vào một ngày không xa.
Nói xong, hắn thanh toán cho Vũ Văn Quang tiền hợp đồng, kèm theo tiền thưởng thêm.
Thương thảo xong hợp đồng, hắn liền gọi điện báo tin cho Lý Ngọc Huyền, căn dặn cô có thể bắt đầu cho người đi hoàn tất thủ tục pháp lý và mở rộng nông trường. Mỗi lần mở rộng nông trường cần có thời gian cày xới và cải tạo đất, vì vậy không thể nhanh được. Tuy vậy, cũng không thể chậm trễ một ngày nào.
Trong thời gian này, theo báo cáo của Lý Ngọc Huyền, phía Bắc đã bắt đầu làm hợp đồng mua bán với các hộ dân ở Đông Anh, Mê Linh, Vĩnh Phúc, Tuyên Quang. Ở năm 2026 này, thu nhập từ ruộng lúa đã không có bao nhiêu giá trị, ngược lại người dân đều ưa chuộng đi vào nhà máy làm công.
Vì vậy, việc mua bán ruộng đất diện tích lớn mặc dù khá mất thời gian, nhưng về cơ bản chỉ cần có cái giá thích hợp, người dân đều nguyên ý bán. Đặc biệt, nếu còn hứa hẹn tuyển dụng vào làm việc tại nông trường của Kỷ Thịnh tương lai, rất nhiều hộ dân đều không muốn bỏ qua cơ hội lần này.
Những người ban đầu không biết về Kỷ Thịnh về nhà đều lên mạng tra tìm. Sau khi đọc được thông tin báo chí đây là một doanh nghiệp xanh, tính cống hiến xã hội cao, trong lòng người dân đều bớt đi không ít sự đắn đo.
Vì thế mới thấy, một doanh nghiệp được lòng dân, làm việc ắt sẽ được dân yêu mến. Không như những doanh nghiệp tư bản bóc lột, ai ai cũng muốn cắt một miếng thịt.
Dương Thiên biết rõ, sau lần phỏng vấn ở Nhà đài trung ương, danh tính của Kỷ Thịnh được người dân biết đến nhiều hơn. Sau đó lại có ngày khánh thành nhà máy làm sạch nước thải công nghệ xanh. Rồi tiếp đến hàng loạt quá trình trắc trở để thực hiện dự án công ích làm sạch Kênh Chà Là, khiến người dân càng thêm đồng cảm và phát sinh tâm lý bảo vệ.
Mặc dù hiện tại vẫn không thoát khỏi cái mác doanh nghiệp quy mô nhỏ, nhưng danh tiếng bây giờ đủ khiến nhiều tập đoàn lớn phải ghen tị.
Dương Thiên rất rõ, hiện tại mình là tân tinh, nhưng cũng là cái gai trong mắt của rất nhiều người. Nhưng hắn không quan tâm, cứ tiếp tục theo kế hoạch vạch sẵn mà làm.
...
Ở phía bên kia, công tác đo đạc cùng giá·m s·át vẫn chưa từng dừng qua. Cứ mỗi 3 tiếng, lại có một tin nhắn báo cáo tổng quan tiến độ gửi vào điện thoại của Dương Thiên.
Về cơ bản, mọi thứ không nằm ngoài dự liệu của hắn.
Nhìn vào đồng hồ, tính tới thời điểm này, đã là 5 tuần kể từ ngày bắt đầu kế hoạch triển khai. Nếu thuận lợi, khả năng chỉ cần thêm hơn 1 tuần nữa là dự án có thể nghiệm thu. Sau đó, chờ thêm kết quả báo cáo giám định từ Sở Tài Nguyên Môi trường, là có thể tuyên bố hoàn thành công trình lần này.
Dù sao hiện tại, mọi thứ đã diễn ra ổn định theo quỹ đạo. Dương Thiên cũng không có ở lại Ninh Thuận. Hắn bắt xe tới Lâm Đồng để thực hiện bước tiếp theo.
Nói tới Lâm Đồng, không thể không nhắc tới Đà Lạt. Nghĩ về Đà Lạt thường nhớ tới Hồ Xuân Hương.
Dương Thiên khi tới đây, theo địa chỉ tìm đến một nhà dân. Nhìn căn nhà được thiết kế phong cách hoài cổ, Dương Thiên cũng hơi bất ngờ.
Hắn theo bản năng xác nhận lại một lần, sau đó nhấn lên chuông cửa.
Ting tong!
Ting tong!
Bên trong nhà rất nhanh thò ra một cái đầu, sau đó vội vàng rụt lại, miệng hô to:
- Dì Quân! Dì Quân! Có khách! Có Khách!
Dương Thiên nghe tiếng trẻ con thanh thúy vang lên, hắn nở nụ cười.
Lê Quân không lâu sau đó mở cửa ra. Không giống như lúc đi làm, cô giờ đang mặc một cái áo phông hình mèo Tom. Vừa ra liền quay người đóng kỹ cửa, sau đó cúi đầu xỏ vào dép lê, nhanh chân bước ra cổng. Nhìn thấy Dương Thiên, cô vừa mở cổng vừa híp mắt mang theo ý cười nói:
- Mời anh vào nhà chơi!
Dương Thiên gật đầu:
- Tôi là lần đầu tiên thấy phong cách này của cô. Tôi cứ nghĩ cô ở nhà cũng mặc sơ mi đóng thùng đâu.
- Công việc là công việc, tôi ở nhà vẫn rất tùy ý. Đi làm đã rất căng thẳng tập trung rồi, về cũng phải vậy chắc tôi sớm già mất.
- Ha ha. Cũng phải. Nên như vậy.
Theo Lệ Quân bước vào nhà, cửa được đóng kín lại về sau, hắn mới tháo ra khẩu trang. Một mùi tinh dầu chanh thơm dịu lan tỏa trong phòng khẽ theo không khí lan chạm vào khoang mũi của hắn.
Lệ Quân cũng tháo xuống khẩu trang, bất đắc dĩ nói:
- Tình trạng mùi hôi càng ngày càng nghiêm trọng. Mới ba tháng không về, tôi lúc xuống xe quên không đeo khẩu trang, nên bị hun tới, suýt nữa liền nôn.
- Chính quyền không quản?
- Mọi người đều họp rất nhiều lần, nhưng còn không có thống nhất được phương án đây. Cho tới hiện tại, chỉ có tăng cường thêm vài đợt trục vớt rác mỗi tháng, nhưng anh là người trong nghề hẳn rõ ràng, vớt rác và khử ô nhiễm là hai việc tưởng như là một, nhưng khác biệt một trời một vực. Rác có thể thu, nhưng nước ô nhiễm rồi chỉ có thể lọc.
Dương Thiên tỏ ý đã hiểu, những nơi ô nhiễm ở Việt Nam nhiều lắm, tính ra họp bàn nơi nào không làm? Nhưng họp ra phương án, họp ra hành động, thì không mấy nơi làm được có hiệu quả.
Dương Thiên ngồi xuống bàn trà phòng khách, nhìn một vòng không thấy đứa nhỏ khi nãy, hắn mới hỏi:
- Đứa nhỏ khi nãy là cháu của cô a. Nhìn rất lanh lẹ.
- Tiểu quỷ kia a. Con bé tên Bảo Ngọc, ở nhà gọi là Dâu Tây đâu. Nó là con chị gái tôi, năm nay bắt đầu vào lớp 1.
- Ừm. Nhìn rất hồng hào đáng yêu.
- Đừng nhìn mặt mà bắt hình dong, nó mới đi học đều đánh bạn oa oa khóc, phụ huynh một tuần bị mời lên trường 3 lần đây. Còn thiếu nước bị trả về.
Dương Thiên khóe miệng giật giật. Hắn nghĩ tới Bánh Mật con của Trần Cường, nhìn bộ dạng đáng yêu, tính cách cũng rất ngoan ngoãn đâu. Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.
- Chắc là chơi chưa quen bạn thôi. Đánh nhau một hồi, hẳn sẽ thân nhau.
- Chỉ mong như vậy.
Lệ Quân bất đắc dĩ than thở.
- Nó nhìn vậy nhưng rất sợ người lạ, giờ này chắc trốn trong bếp với mẹ rồi.
- Tôi tiện đi qua chào chị gái cô sao? Ba mẹ cô cũng không có nhà à?
- Ừm, mọi người đi chợ hết rồi. Chị gái tôi đang sơ chế chút rau nhà trồng. Lát nữa anh ở lại ăn cơm nhé.
Dương Thiên từ chối là bất kính, hắn cũng cần nói nhiều chuyện với Lệ Quân.
- Tốt, để tôi vào chào chị cô một tiếng.
Lệ Quân gật đầu, dẫn hắn ra sau bếp. Khi tới, Dâu Tây chính ôm chân mẹ, ngó đôi mắt to ra tò mò nhìn hắn.