Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 71: Cò Đất

Chương 71: Cò Đất


Không lâu sau đó, ba mẹ của Lệ Quân về. Thấy khách tới là một chàng trai trẻ, lại cao ráo điển trai, lễ phép lịch sự, không khỏi nhiệt tình rất nhiều.

Lệ Quân nhìn ở trong mắt, trong lòng không khỏi bất đắc dĩ.

Dương Thiên cũng bị một phen nhiệt tình hoan nghênh mà có chút tay chân luống cuống. Hắn thực sự không có suy nghĩ kia với vị luật sư xinh đẹp này. Hai người giống là bạn thân, bạn chí giao, hơn là bạn bè trai gái.

Nhưng người lớn mà, thấy thuận mắt liền không từ bỏ. Thế là, một bữa cơm này qua đi, hắn lại nhiều hơn một lời mời “thường xuyên tới chơi”.

Đưa Dương Thiên lên xe taxi rời đi, Lệ Quân cũng lập tức ra khỏi nhà. Mang theo túi tài liệu cô lái tới ủy ban nhân dân tỉnh.

Một người yêu công việc như cô, nếu có việc tới, nhất định sẽ tự đặt mục tiêu trong thời gian ngắn nhất phải hoàn thành.

Về điểm này, Dương Thiên rất giống cô. Hắn rời khỏi nhà Lệ Quân đã là 2 giờ chiều. Lúc này, chính đang chỉ taxi lái tới khu vực đất trống đồi trọc từng đề cập vào sáng nay.

Chú lái xe vừa đi đã bắt lên câu chuyện.

- Tôi không lễ phép, nhưng hơi chút tò mò. Nhìn cậu là người ngoài tỉnh, điểm đến này có chút đặc biệt a.

Nghe lái xe nói vậy, hắn cũng thuận miệng đáp:

- Đúng vậy. Không giấu gì chú, tôi chính đang muốn tới nhìn xem có mảnh đất nào thích hợp làm nông trại không. Chú là người bản xứ, hẳn cũng không tiếp qua ít khách như tôi nhỉ?

Chú lái xe gật đầu, lại lắc đầu:

- Trước đó đúng là rất nhiều người như anh, nhưng sau vụ sập giá, nhà thầu ma bay hơi, nơi này đã yên tĩnh rất nhiều.

Giá đất hiện tại so với giá gốc còn thấp. Nhưng tôi khuyên cậu một câu, đừng nên mua đất ở khu này. Lâm Đồng còn nhiều nơi khác bán đất tốt hơn. Cậu cân nhắc xem. Tôi có thể dẫn cậu đi một vòng.

Dương Thiên nghe ra đối phương có nơi muốn cò mình qua. Hắn lắc đầu:

- Tôi chỉ là hứng thú nơi đó.

- Nơi đó 3 năm trở về trước là không sai, nhưng hiện tại bị xé nhỏ, quá nhiều người ôm tiền c·hết ở đó. Nói về tâm linh, doanh nhân các anh chắc rất tín. Chưa kể, một khi biết có người tới nơi đó mua đất làm trang trại, cả đám con nợ sẽ chạy tới, hét giá loạn thành một bầy.

Không phải dọa anh, nhưng trước đó tôi cũng có đưa một vài khách đi qua xem đất. Ban đầu tin gió chưa ra đối phương còn rất chờ mong, nhưng chỉ sau một ngày, điện thoại của hắn đã bị số cò đất, con nợ đánh nổ.

Vừa nói, chú lái xe còn nhún vai, tỏ vẻ rất bất đắc dĩ.

Dương Thiên cũng hiểu đối phương có chút hù dọa mình, nhưng hẳn sẽ không sai. Ở khu đất đó, xác thực nhiều người ôm nợ ngồi xổm lắm. Diện tích rất lớn, chừng 1200 hecta đã bị phù phép từ đất nông nghiệp thành hiến cho làm đường, rồi trở thành những siêu dự án trên trời.

- Thậm chí bây giờ vẫn nhiều người tin vào cái gọi là siêu dự án nghỉ dưỡng, rồi sân bay lớn nhất Tây Nguyên, vân vân, mây mây. Sổ đỏ không có, giá hét vẫn rất cứng.

Chú tài xế châm chọc nói.

Những người này sẽ là cản trở rất lớn, nếu không được chính quyền địa phương hỗ trợ tác động. Dù sao, vài tỉ ném vào, cả vài chục năm phấn đấu giờ bị mua lại với giá gốc vài trăm ngàn một mét vuông, rất khó có người chấp nhận được.

Nhưng Dương Thiên cũng không phải nhà từ thiện. Đất nơi đây rõ ràng là đất nông nghiệp, không phải đất thổ cư. Hành động điên cuồng của những người này chẳng qua do trong lòng không đặt xuống được, nhất quyết không tin vào sự thật rằng mình bị lừa, đồng thời cố gắng giãy giụa thu hồi vốn mà thôi.

Tâm sự với tài xế một hồi, xe đã tới nơi.

Từ ngoài nhìn về vùng không gian trước mặt, hắn chỉ biết lắc đầu than thở.

Hắn còn nhớ cách đây hơn 10 năm, hắn có dịp đi du lịch cùng đám bạn đại học tới đây chơi. Khi đó, nơi này vẫn là từng quả đồi xanh trồng chè san sát nhau. Vậy mà hiện tại, xẻ núi bạt đồi, đều đã tan hoang tới mức này.

Cụm từ “hiến đất làm đường” mới nghe qua toát lên nghĩa cử cao đẹp rất nhân văn. Nhưng thực chất đó là “chiêu trò” lách luật, lợi dụng kẽ hở trong chính sách, pháp luật về đất đai, sự buông lỏng quản lý của một số cán bộ… để mở đường cho chủ đất, doanh nghiệp kinh doanh bất động sản tách thửa.

Sau đó tự ý “phân lô” “bán nền” đất nông nghiệp để trục lợi, gây khó khăn cho công tác quản lý đất đai ở địa phương, tạo ra tình trạng sốt đất ảo, làm thay đổi cơ cấu sử dụng đất nông nghiệp, môi trường bị tác động… làm ảnh hưởng đến tình hình phát triển kinh tế - xã hội trên địa bàn.

Rất nhiều kẻ đã b·ị b·ắt, rất nhiều cán bộ đã bị cho thôi chức. Nhưng thiên nhiên mất đi, phải rất cẩn trọng và nỗ lực mới vun đắp trở lại được.

Dương Thiên vừa xuống xe, hắn đã nhìn thấy có vài người ngồi xổm ở quán nước ven đường. Thấy hắn nhìn về hướng khu đất ngẩn người, đã lấy điện thoại ra gọi hàng.

Dương Thiên nhìn thấy, cũng không vì vậy mà rời đi. Hắn đã muốn mua xuống nơi này, tình cảnh như vậy hẳn là phải sớm ngày làm quen.

Chủ động bước tới quán nước, hắn chọn một chỗ tầm mắt tốt, ngồi xuống gọi:

- Bà chủ, cho tôi cốc trà đá.

- Có ngay!

Một giọng lanh lảnh vang lên, xác nhận đã nghe được.

Mấy tên cò đất nháy nháy mắt nhau, một tên trong số đó nhìn rất cơ linh, nhấc cái ghế ngồi gần tới.

Dương Thiên quay sang nhìn đối phương, kẻ này có chút đen gầy, nhưng hai mắt đảo rất lợi hại. Không chờ hắn lên tiếng, đối phương đã nhe hàm răng khấp khểnh cười:

- Người anh em, tới đây mua đất a.

Dương Thiên gật gù, nhận nước từ bà chủ quán, nói một tiếng cảm ơn.

- Không sai. Nếu tôi đi dạo ngắm cảnh chắc sẽ không chọn nơi này.

- Người anh em rất hài hước. Làm quen một chút nhỉ? Tôi tên Đạt, nhà ở gần đây.

- Chào anh, tôi tên Thiên. Anh Đạt có đất muốn bán sao?

Đạt mắt hơi sáng, gật đầu:

- Có đất. Chính là mảnh ngay đằng kia. Rất gần đường lớn. Tôi không phải khoe khoang, nhưng đảm bảo thuộc lô đất tốt nhất trong vùng.

- Ồ.

Dương Thiên theo tay hắn chỉ, quay đầu nhìn sang.

- Nhìn có vẻ không sai. Tôi người ngoài, anh xem cho cái giá hữu nghị coi thử được không?

- Dễ nói. 5 triệu một mét vuông. Giá cả rất phải chăng, nhiều người đã tới xem, nếu không nhanh chân, sẽ có người mua mất.

- Giờ vẫn chưa có ai mua?

- Ách. Đúng vậy. Nhưng vài ngày nữa chắc chắn không còn.

- Ồ. Vậy chúc anh sớm bán được giá tốt.

Nói xong, Dương Thiên nhấp một chút trà, chờ một lát không thấy có gì bất thường, hắn mới nhâm nhi một ngụm.

Đạt thấy hắn lập tức không hứng thú, hai mắt đảo quanh:

- Quả thực tôi đang có chút cần gấp tiền mới bán. Nếu anh có thành ý muốn mua, tôi để cho anh 4 triệu 8 một mét. Bên cạnh đó còn có một mảnh 100 mét vuông. Tổng cộng hai mảnh 250 mét vuông. Anh nếu mua hết, giá có thể hữu nghị còn 4 triệu 7. Tôi nói cho anh Thiên nghe, giá này đã là thấp nhất trong vùng. Nếu không phải gia đình có chút thiếu, tôi mới không đem mảnh đẹp này bán đi. Chờ mấy năm nữa, giá chí ít gấp đôi.

Dương Thiên cười nhạt hỏi:

- Sổ đỏ anh có chứ?

- Tất nhiên có.

Nói xong, hai mắt hắn đảo một vòng.

- Đất nhà tôi đều có sổ đoàng hoàng.

Dương Thiên hứng thú nói:

- Có thể mang ra tôi nhìn một chút sao?

- Ách. Hôm nay tôi chỉ đi chơi, không mang theo sổ. Anh bây giờ cứ đi qua xem đất, hôm sau tôi sẽ mang sổ tới.

- Ồ. Là dạng này a. Rất tiếc, tôi chỉ thuận tiện ghé qua đây, ngày mai chưa chắc còn tại. Nếu muốn bán đất, anh chắc nên chạy về nhà một chuyến a.

Hắn nhìn đồng hồ.

- Tôi còn 3 tiếng là bắt đầu lộ trình tiếp theo. Không đợi được.

Đạt có chút co giật khóe miệng, đối phương thật là đi mua đất chứ không phải đi mua mớ rau? Hắn chưa gặp qua ai xem đất vài tiếng rồi chốt hàng đâu. Nhưng giờ bảo hắn về lấy sổ, hắn đúng là có, nhưng đất còn chưa quy đổi thành đất thổ cư đây. Đối phương qua loa như vậy, hẳn không nhìn ra được điểm này chứ?

Chương 71: Cò Đất