Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Kinh Thương Nước Việt
Còn Lại Gì
Chương 70: Lời Mời
Dương Thiên bị nhìn chằm chằm tới mức không tự nhiên. Hắn bất đắc dĩ nói:
- Tôi chỉ là muốn thuận tiện hỏi một chút.
Lệ Quân một mặt không tin nói:
- Anh đã tính từ trước?
- Không có. Chỉ là tình cờ biết chút tin tức.
Lệ Quân lúc này mới thở ra, cô dùng ngữ điệu chắn chắn:
- Tôi đã nghĩ rất nhiều, vì sao anh lại chỉ thu cái giá đó, kèm theo yêu cầu một cái địa điểm kinh doanh trên Hồ Xuân Hương. Thì ra, anh đã ném ra thông tin này cho chính quyền địa phương vừa mừng vừa lo, sau đó mới nói tiếp một điều kiện mua đất.
Dù sao, khu vực kia mặc dù tính chất phức tạp, nhưng bán đi với mục đích nông nghiệp sẽ thu được thuế, vẫn hơn để trơ trọi cho cỏ mọc hoang. Lúc này, mọi người mới thở phào một hơi vì biết hậu chiêu của anh, đồng thời dễ dàng cân nhắc chấp nhận việc cho anh xây dựng trang trại.
Diệu a! Thật là một nước cờ hay.
Lệ Quân nháy mắt giơ cho hắn ngón tay cái.
Dương Thiên biết mình bị oan, nhưng lười giải thích. Hắn trước đó là thật muốn giúp đỡ Lệ Quân một tay, dù sao cô đã giúp hắn rất nhiều nhưng chưa từng đòi hỏi gì. Điều này, một thời gian dài vẫn khiến hắn có chút cảm giác mắc nợ đối phương ân tình.
Mặt khác, chi phí sản xuất tảo và hệ vi sinh là nghi nhiều so với công nghệ truyền thống, hiệu suất lại cao, nên hắn mới ra cái giá đã rất có lời như vậy.
Thậm chí, hắn còn lo địa phương nghi ngờ giá rẻ chất lượng kém, vì thế mới bồi thêm điều kiện cho phép mở một vị trí kinh doanh trên hồ.
Nhưng hắn vạn vạn không ngờ rằng, chính quyền địa phương không vì thế mà buông xuống nghi ngờ. Dù sao điều kiện kia không thành vấn đề, chỉ cần kinh doanh hợp lệ, không khác gì vẫn đem lại thêm thuế cho địa phương. Nhưng nay, bổ sung thêm việc tạo điều kiện mua đất, tâm lý mọi người mới có thể cân bằng hơn.
Dù sao, trong kinh doanh, giá rẻ vấn làm người khác nảy sinh hoài nghi.
- Cô xem lại như vậy được không?
Dương Thiên quay sang hỏi.
- Khả năng lớn sẽ được.
Dừng lại, cô mở ra laptop, lấy ra tài liệu cho hắn nhìn:
- Khu vực này bỏ trống 3 năm rồi, nếu không có đơn vị mua, nó sẽ mãi trở thành án xấu trên địa bàn tỉnh. Khả năng không lâu nữa, sẽ có đợt huy động người dân trồng rừng, phủ xanh lại đồi trọc. Đất đai mà, chỉ để cọc mọc quá phí phạm, trồng ít cây rừng, vừa tạo gỗ, vừa giữ đất không bạc màu.
Tôi lắm mồm hỏi một chút, anh định nuôi trồng gì trên đó? Nếu không tiện thì không cần trả lời. Tôi hiểu.
Dương Thiên lắc đầu, hắn nhấp một ngụm trà nói:
- Không có gì cần giấu. Tôi dự định mua lại toàn bộ khu đất này. Sau đó phải tùy xem diện tích có thể thu mua là bao nhiêu, rồi mới quyết định hình thức nuôi trồng đơn lẻ hay phối hợp.
Nếu chỉ có một phần diện tích như này, tôi sẽ trồng sầu riêng.
Nếu diện tích rộng hơn, khoảng từng này, tôi sẽ trồng sâu riêng và nuôi bò sữa. Chỗ này, hướng nắng tốt, trồng cỏ rất thích hợp.
Vừa nói, Dương Thiên vừa chỉ chỉ vào bản đồ. Kế hoạch này hắn mới vạch ra không lâu trước đó. Cái quan trọng không phải là sản phẩm nuôi trồng, mà hắn chính đang muốn sử dụng đợt danh vọng đầu tiên, mua xuống giống sầu riêng cao sản.
Giống sầu riêng cao sản mới: 10 triệu điểm danh vọng.
Hiện tại, Dương Thiên đã tích lũy tới hơn 3 triệu điểm danh vọng. Danh tiếng sau hàng loạt sự kiện nhận được độ cao quan tâm của dư luận, hắn dự kiến có thể phi mã bùng nổ sau khi công trình Kênh Chà Là hoàn tất nghiệm thu. Nếu bắt tiếp xuống được dự án Hồ Xuân Hương ngay sau đó, nhiệt độ quan tâm và ủng hộ Kỷ Thịnh sẽ còn tiếp tục kéo dài.
Lệ Quân nghe hắn thẳng thắn nói ra dự định của mình, không hiểu vì sao lại sinh ra cảm giác vui mừng. Dương Thiên không coi cô là người ngoài, ngược lại giống như một người chí giao. Nghĩ vậy, cô chân thành nói:
- Tôi hy vọng dự án này sẽ thành công. Là một người bản xứ, tôi không muốn giao đất cho mấy dự án phân lô bán nền, quy hoạch nhà cửa bừa bãi. Đà Lạt nói riêng hay Lâm Đồng nói chung, phát triển theo hướng đô thị xanh, con người xen lẫn thiên nhiên, cùng thiên nhiên làm bạn mới đúng. Tôi có dịp qua Singapore, họ quy hoạch đô thị với rất nhiều cây xanh, tôi nghĩ Đà Lạt, Lâm Đồng còn có thể làm tốt hơn như thế nhiều.
- Không sai.
Dương Thiên gật gù, hắn tiếp lời:
- Tôi rõ ràng ý của cô. Lâm Đồng những năm qua tốc độ đô thị hóa có chút nhanh, nhưng môi trường lại bị suy thoái không hề nhẹ. Nếu cứ đà này, chỉ chưa tới 10 năm nữa, đây sẽ không còn là một điểm đến khiến người ta du lãm, thưởng thức không khí thiên nhiên trong lành nữa.
- Điều kiện anh nói, tôi sẽ giúp anh tranh thủ. Mặc dù không thể hứa trước được sẽ thành công, nhưng tôi hy vọng một doanh nhân như anh tới quê hương mình đầu tư. Nếu có thể được, tôi mong anh sẽ cung cấp cho tỉnh nhiều công trình phúc lợi trong tương lai.
- Điều này tôi sẽ cân nhắc, dù sao một mình Kỷ Thịnh là không đủ. Cái chính vẫn tới từ các nhà hoạch định của chính quyền địa phương. Nhưng một khi tôi có thể ra sức, cô có thể yên tâm về việc Kỷ Thịnh coi trọng môi trường xanh sạch.
- Có lời này của anh, tôi có thể yên tâm.
Lệ Quân vui mừng, tràn đầy chờ mong, trong đầu đã vạch ra một kế hoạch thuyết phục quan chức lãnh đạo.
Dương Thiên nhìn cô trầm tư thì không quấy rầy. Hắn cũng bắt đầu suy tính về một dự định.
Một lúc sau, Dương Thiên bất chợt lên tiếng:
- Tôi thực sự rất cần một đoàn đội luật sư hỗ trợ. Kỷ Thịnh sắp tới sẽ trên đà đẩy mạnh rất nhiều dự án quan trọng. Lệ Quân, cô có thể giúp đỡ tôi chứ?
Lệ Quân đang suy nghĩ đâu, chợt nghe hắn nói vậy quay sang nhìn hắn thật lâu không nói.
Dương Thiên bị cô nhìn có chút ngượng ngùng, hắn gãi gãi mũi nói:
- Tôi rất xem trọng năng lực của cô. Nếu được cô toàn lực giúp đỡ, chúng tôi sẽ bớt đi được rất nhiều thời gian và công sức. Lời mời này là thật tâm, tôi có thể mở ra cái giá khiến cô hài lòng.
Lệ Quân không biết nghĩ gì, cô thu hồi ánh mắt, hơi đăm chiêu nói:
- Tôi sẽ cân nhắc lời mời này. Tuy nhiên, hợp đồng của tôi với công ty còn hơn 1 năm. Ít nhất cho tới khi kết thúc hợp đồng, tôi sẽ không nghĩ tới những lời mời chào khác.
Vừa nói cô vừa nhìn hắn:
- Kể cả anh có cho tôi mức tiền lương cao gấp 10 lần hiện tại cũng không được. Nhưng tôi hứa, sẽ cố gắng giúp anh hoàn thành các dự án mà phía người thuê yêu cầu.
Cô đứng lên duỗi lưng một cái, rồi bổ sung thêm:
- Việc đối tác mời chào luật sư là rất thường gặp. Tôi không trách anh, mà đây là vấn đề kỷ luật. Tôi không muốn anh hiểu lầm tôi xem nhẹ thành ý của công ty. Nhưng anh thử nghĩ xem, một công ty nọ thuê luật sư rồi đào người? Như vậy danh tiếng công ty nọ trong mắt các công ty luật và các đại luật sư sẽ rất không tốt. Rất dễ bị gây khó dễ trong tương lai.
Cô nói rất hời hợt, nhưng Dương Thiên lúc này mới giật mình hiểu ra, Lệ Quân đây là nhắc nhở hắn không nên như vậy. Đào người cùng ngành kinh doanh không hiếm lạ, nhưng đào người ngành luật rất có thể bị ghi hận. Một khi ngành luật ghi hận, nếu trong tương lai vướng mắt vào các vụ án, sẽ rất không xong.
Nhìn cô đi vào sau nhà, hắn ngả lưng tựa vào ghế thở phào một hơi. Suýt chút nữa hắn đã làm ra một hành động sai lầm. Mặc dù, việc mời chào các nhà luật sư có tiếng về làm việc cho mình không thiếu, nhưng đào những cây rụng tiền, những hòn ngọc quý như Lệ Quân, sẽ bị coi là hành động vi phạm quy tắc, sẽ gặp phải sự trả đũa trong tương lai.
Tuy vậy, Lệ Quân nhấn mạnh cô chỉ còn hợp đồng hơn 1 năm với công ty luật Minh Thành. Như vậy, sau thời gian này, cô có thể tất toán hợp đồng rời đi. Hắn hiểu ý của cô, nhưng không muốn nói toạc ra, nhỡ sau một năm cô có dự kiến khác, lại bị vướng mắc lời hứa với nhau, như thế cả hai cùng khó xử.
Khát hiền như khát nước. Hiền tài a, ai chẳng mong có được.