Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 101: Mộ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 101: Mộ


Vừa nói tới đây chợt có một cơn gió thổi vào từ bên ngoài, bên trong mang theocátvàng và dập tắt ngọnnến trong tay UấtTrìThanh.

“Làm sao…… Làm sao mà vào được?” Uất Trì Thanh s* s**ng phiến đá nửangàycũngkhôngtìmđượccơquan.VừaquayđầulạihắnđãthấyLưuTrườngƯơng nhìn mình cười đầy thâm ý thế là biết người này đã sớm có ý tưởng.

“A Thanh thật thông minh,” mặt Lưu Trường Ương không lộ vẻ khen ngợi màvẫn lãnh đạm như cũ, “Chắc thế, đây là thứ nàng trăm phương nghìn kế muốnlấy được.”

“Thông thông thông.” Hắn ngẩng đầu tìm kiếm đôi mắt Uất Trì Thanh trongbóng đêm nhưng chưa kịp mở miệng đã thấy tên kia hô hét, “Điện hạ, mộ……mộ này rỗng phía dưới. Sao thế nhỉ?”

Nhưng còn chưa kịp nói ra suy nghĩ của mình thì Lưu Trường Ương đã đón lấyngọnnếntrongtayhắnvàthắpsáng.Tiếptheohắnmóccondaonhỏphòngthânvà dùng sức cạy gạch lát sàn.

“Điệnhạ……đang….. đanglàmgì thế?”UấtTrìThanhtrợnmắt háhốcmồm.

UấtTrìThanhngâyra,tronglòngnghĩđiệnhạđiênrồi,làmgìcóainângđượccả một ngôi mộ to thế này trong mấy trăm năm để nó không chìm xuống cát?

“Bởi vì thứ kẻ kia muốn không phải châu báu,” Lưu Trường Ương nhàn nhạtđáp mấy lời rồi cất bước về phía trước và tiến gần cỗ quan tài đen nhánh ở giữamộ. Ánh mắt hắn nhìn cái nắp quan tài bị mở ra thì không nhúc nhích nữa, “Đâylà một cái quan tài không, nhưng vì sao cái kẻ trộm mộ lại phải mở nó ra?

Uất Trì Thanh không hỏi nhiều mà lập tức lấy dao của mình và cùng LưuTrườngƯơngcạyviênđákia.Thânthểhắncườngtrángnênchẳngbaolâusausàn nhà đã bị hắn cạy ra một cái lỗ.

Nóiđếnđây LưuTrườngƯơng cườilạnh,“Đúng rồi,ngươiđoán xemđồchôn

“Cũngkhôngthểnóinhưthế,”LưuTrườngƯơnglắcđầu,“LýNhịkialàngườingay thẳng, trong lòng có khúc mắc nên bề ngoài cũng không cố tỏ vẻ ân cầnnữa. Hắn làm thế chẳng phải còn tốt hơn một số kẻ bằng mặt mà không bằnglòng ư? Hơn nữa hắn cũng không vì thế mà hận Trang Nhất, chẳng qua tronglòng hắn không vượt qua được nên không thể nào tự tại ở chung một chỗ vớingười bạn của mình. Đã thế, theo ta được biết thì ngần ấy năm Lý Nhị vẫn luôntìm kiêm hung thủ g·i·ế·t vợ mình dù vợ hắn đã từng làm chuyện thế kia. Chỉnguyên điều này đã đủ cho thấy hắn là người có nhân phẩm.”

Chương 101: Mộ

Nếu không bọn họ cũng đâu có ngàn dặm xa xôi tới đây làm gì.

“Mộtngôimộtonhưthế……lạikhôngkhắcvăn……vănbia,”UấtTrìThanhngẩng đầu nhìn bia một khắc hình rồng phía trước, “Điện hạ, A Thanh khônghiểu lắm.” (đọc tại Qidian-VP.com)

nhếch miệng, tay vỗ vỗ tấm bia đá trống không kia, “A Thanh, ngươi có muốnxuống bên dưới mộ xem không?”

CảngườiUấtTrìThanhrun lên,“Điệnhạ, chúngtakhông thểgiốngchủ……

Dọc theo đường đi bọn họ không gặp phải cơ quan hay bẫy rập gì nhưng trênmặtđất rơi rụngnhiều mũi têndài đã bịbẻ gãy.

Lưu Trường Ương lại móc ra nửa ngọn nến từ trong tay áo như làm ảo thuật,“Tacòncócáinày,”hắnvứtchoUấtTrìThanh,“Đi,chúngtatìmthửxemrốtcuộc vị tướng quân này giấu thứ gì tốt trong mộ của bản thân.”

“Điệnhạ,”UấtTrìThanh hơi tức, mặtphồng lên, “Ngài trêuA……AThanh

chủ nhân ngồi mộ này và làm ra chuyện trộm…… trộm mộ được, sẽ tổn hại âmđức……”

“Ta thấy không giống lắm.” Lưu Trường Ương hất cằm về phía trước, “Phíatrước chính là mộ chính, chúng ta thử nhìn xem chỗ ấy có thiếu châu báu haykhông là biết ngay?”

“Cóngườitừng……từngtiếnvào……”UấtTrìThanhnhạybénpháthiệnđiềucổ quái trong này và quay đầu lại nhìn Lưu Trường Ương thì thấy hắn vẫn bìnhthản. Hắn khoanh tay trong áo choàng giống như đã sớm đoán trước, “Điện hạ,có người đã tới trước chúng ta một…… một bước. Hắn tới trộm…… trộm mộ (đọc tại Qidian-VP.com)

nhưtrốngrỗngkiabỗngmọcramộtrừngcâydương.Vàởnơiđócómộtlăngmộ thật to, quanh năm không thấy được ánh mặt trời. (đọc tại Qidian-VP.com)

Uất Trì Thanh cầm lấy ngọn nến mà Cảnh Vương điện hạ đã sớm chuẩn bị vàthở dài một hơi sau đó đi trước một bước vào trong huyệt mộ. Hắn dùng mồi lửachâm nến giúp chiếu sáng con đường sâu thẳm.

Uất Trì Thanh quên cả nói lắp. Hắn không hiểu cái vị điện hạ này đang muốnlàm gì nhưng nếu ngài ấy đã không nói thì chứng tỏ không thể nói thế nên hắncũng không hỏi nhiều.

Hai người sửng sốt, còn chưa kịp hoàn hồn đã thấy cơn gió khác nối gót mangtheo cát vàng đập lên áo sàn sạt.

Phía sau người gỗ là một cánh cửa đá đóng chặt, đẩy không mở, kéo hay đẩyđều không được. Phiến đá rắn chắc, phía dưới cắm sâu vào thềm đá, không nhìnra chốt mở ở đâu.

“Kẽo kẹt” một tiếng, cát vàng đọng cả trăm năm trên cửa mộ cứ thế rơi ào àoxuống. Cánh cửa kia như một bà già tập tễnh dịch bước và để lộ con đường đennhánh bên trong.

cũng đủ lâu rồi đó. Ngài không nói cho ta biết chúng ta tới đây làm…… làm cáigì thì thôi, hiện tại còn không nói cách mở…… mở cửa.”

chói lòa nhưng lại không thể chiếu sáng được căn hầm tối tăm. Nơi này là chỗcủa người c·h·ế·t nhưng lại cuốn theo quá nhiều thứ tham lam không có ý nghĩakhiến người ta cảm thấy áp lực.

Đôi mắt Lưu Trường Ương lộ lạnh lẽo nhưng bên môi vẫn là ý cười, “A Thanh,ngươi có tin ông trời có mắt không?”

Chỗ nào cũng là châu báu, từng rương vàng bạc đặt đầy quanh các mặt tường,cái nào cũng bị mở nắp.

LưuTrườngƯơnglạinghệtra,saumộtlúclâuhắnmớinénđượcxúcđộngmuốn mắng tên thuộc hạ ngu si và nói, “AThanh, ngươi có đi hay không?”

LưuTrườngƯơngchẳngngẩngđầuđãnói,“Tìmngười.Đừngngâyranữa,mau giúp ta một tay xem có thể cạy được phiến đá này lên không.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ngài có chìa khóa à?”

“Điện hạ…… dưới này thật sự…… thật sự…… thật sự có…… có người……”

Phíadướiquảnhiênkhôngcócátmàđentuyền.NhưngLúcUấtTrìThanhnằmsấp xuống và nhẹ chiếu ngọn nến qua đó thì cơ lưng chợt cứng lại, miệng càngthêm lắp bắp.

Lưu Trường Ương vớt cái tua màu vàng nhạt lên và đặt trong lòng bàn tay cẩnthận nhìn. Nó dính đầy bụi nên trông hơi bẩn nhưng chỉ cần giũ một chút là nólại để lộ màu vàng tươi. Đây là màu tượng trưng cho hoàng tộc.

“A Thanh, ngươi nhìn xem phía trước là cái gì?” Lưu Trường Ương hỏi mộtđằng trả lời một nẻo.

“Bé thế thì không thể là tua kiếm được, cũng không phải tua mũ. Có thứ gì béthế này còn phải có tua nhỉ?” Ánh mắt hắn xoay tròn giống như có chứa nước,“Là bình thuốc.”

Ngôi mộ này cao ngất, có ba tầng với mái hiên. Tầng một được chạm khắc cáchình mô phỏng ngang dọc. Tầng hai là ốp đá hình vuông, đá ở tầng ba được látnghiêngrangoài,haisườncómáicongvớihìnhThanhLongvàHuyềnVũvừađẹp đẽ vừa tinh tế.

Chẳng lẽ thứ hắn lục khắp các rương châu báu không thấy lại ở trong này ư?”

Một đôi người gỗ trông coi cửa vào ngôi mộ. Trải qua 300 năm gió cát gột rửanên chúng đã sớm mất đi thần thái ngây thơ của trẻ con mà giống ánh mắt tangthương của người già. Nhưng động tác nghiêng đầu nghịch ngợm kia lại của trẻcon, vì thế thoạt nhìn có vẻ kỳ dị.

UấtTrìThanhđáplờivàvộivàngđiquasauđóchiếungọnnếnvàotrongquantài. Lúc nhìn thấy thứ nằm trong đáy quan tài hắn không nhịn được hả mộttiếng, “Đây là tua ư?”

“Tất cả đều bị mở nhưng không…… không bị mất gì……” Uất Trì Thanh vòđầu. Lần này hắn không hỏi vì sao bởi vì biết rõ có hỏi cũng không có đáp án vìthế hắn im cho đỡ tốn nước bọt.

cùng nhiều như thế là lấy từ đâu ra? Lấy từ lăng mộ của hoàng đế tiền triều. Hắnlấydanhnghĩatháisưđểđánhcắpgiangsơn,nhưthếcònchưađủ.Hắncònlệnh cho thuộc hạ quật mộ của đế vương các đời và thu thập châu báu quý giáđắp lên huyệt mộ cho riêng mình.”

Nói xong hắn tự cảm thấy hoang đường và lắc đầu, “Không thể nào, phía dướilà cát, là đất, không thể nào trống rỗng được. Dù có trống thì cả một ngôi mộ tonhư thế sao không bị chìm xuống?”

Đó là một cái bóng màu đen bị cát vàng che khuất nên không thấy rõ là cái gì.UấtTrìThanhraroithúcngựachạylênphíatrướcmớithấytrênsamạcdường

“A Thanh,” Lưu Trường Ương suy nghĩ gì đó và hỏi, “Nếu có người nâng nó thìsao?”

Lưu Trường Ương nhẹ nhàng lắc đầu, trong mắt đã không còn hơi lạnh nhưngvẫnkiênđịnh,“Takhôngtin,tachỉtinvàonănglựcconngười.”Nóixonghắn

UấtTrìThanhnghevậythìbướcnhanhvềphíatrướcvàtiếnvàomộchính.Hắnvung ngọn nến lên khắp nơi và cảm thấy chói lóa tới độ không dám nhìn thẳng.

Cảngôimộcũngnhưlắclưtheocơngiónày.LưuTrườngƯơngnhíumàyngồixổm xuống gõ gõ sàn.

“Bìnhthuốc?”UấtTrìThanhtrợntrònhaimắt,“Đúngrồi,điệnhạvừa……vừanói chủ nhân ngôi mộ có…… có thuốc khởi tử hồi sinh và đặt nó trong……trong mộ của mình. Chẳng lẽ tua này…… là của bình…… bình thuốc kia ư?”

“Điện hạ quen Lý…… Lý Nhị sao? Sao có vẻ ngài rất…… rất hiểu hắn thế?”UấtTrìThanhlắpbắpmộtcâunàynhưnglạibịcátvàngsặcnênhokhanmãi.

NóixonghắnquayđầunhìnvềphíaUấtTrìThanh và nhẹgiọng nói, “AThanh,maumang ngọn nến tớiđây.”

UấtTrìThanhnheomắtđáp,“Mộttòathành,đâylànơiđiệnhạmuốntớiư?”“Vậy phía tây của tòa thành là gì?”

UấtTrìThanhđãsớmnghiếnrăngkenkét,“Tatin,tatinôngtrờisẽđánhchếtnhững kẻ tiểu nhân phạm thượng.”

“Ta cũng đâu có bảo ngươi phải đi mở cửa.” Lưu Trường Ương không nhịnđược bật cười và đi tới trước mặt hai người gỗ kia sau đó móc một cái hộp gỗ từtrong tay áo ra. Hắn mở hộp lấy hai thứ trong đó và nhét vào bàn tay đang nắmhờ của cả hai.

Phía trước có thềm đá, đi lên thềm đá chính là ngôi mộ cao lớn kia. Có điều trênbia mộ không có khắc chữ nào hết.

Trânchâumã não,vàngbạc chấtđống,bình gốm,tượnggốm, …..ánhsáng

sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Cólẽlàbáoứngnênhắnchẳngcóduyênhưởngmộtngôimộtốtnhưthếnày.Hắn bị người ta g**t ch*t, thây phơi ngoài đường, những đại thần hận hắn tậnxương tủy còn đốt xác hắn. (Hãy đọc truyện này tại trang runghophach.com)Sau này thủ hạ của hắn tìm được những mảnh thi thể vụn vặt và muốn kéo tớingôi mộ này an táng. Nhưng lúc chuẩn bị chôn thì trời giáng mưa to, sấm sétkhông ngừng bổ xuống thi thể hắn khiến chúng bay xa. Việc này lặp lại mấylần.”

Lưu Trường Ương cất bước về phía trước và đi đến bên cạnh ngôi mộ, tay sờmặt đá lạnh băng, “Ngôi mộ này là kẻ kia làm cho mình lúc còn sống,” ngừngmộtláthắnmớinóitiếp,“Hoavănrồng,hắnbiếtmìnhsớmhaymuộncũngngồi lên ngai vàng nên quy cách đều được làm theo lễ nghi hoàng gia. Đồ chôncùng của hắn cũng rất phong phú, ngoài các loại châu báu nghe nói còn có thuốcquý hiếm cầu được từ Đông Hải, có tác dụng khởi tử hồi sinh.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 101: Mộ