Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ
Thương Hải Nhất Thử
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 102: Chiếu bọc thi
“Lời nói dối này đúng là không có khe hở. Tống đại nhân có tiến bộ.” LưuTrường Ương vẫn cười cười mà Tống Mê Điệt thì sợ nhất là dáng vẻ này củahắn thế là nàng vội tụt xuống và dịch từng bước một tới trước mặt hắn sau đó từtừ ngẩng đầu lên.
Chương 102: Chiếu bọc thi
Nàng thầm chửi hắn vài câu, tay dùng sức mạnh hơn và bổ tầng đất rắn chắcphía dưới ra sau đó hất sang bên cạnh. Lòng nàng thầm nghĩ: Chôn sâu thật đó.Sau đó nàng lại nảy ra một ý nghĩ khác: Chẳng lẽ chỗ này căn bản không chônngười,chẳng qua tênLưuTrường Ươngkia cố ýtrêu chọc mìnhư?
“Tìm được rồi,” lòng nàng bỗng sinh ra chút lạnh lẽo lẫn với tò mò. Nàng muốnnhìn xem cái xác được chôn rõ sâu và nay lại gặp ánh mặt trời này sẽ trông nhưthế nào và rốt cuộc đây là ai.
Mới nói được tới đây hắn bỗng thấy cửa nhà hơi động đậy và phát ra một tiếngkẽokẹt.UấtTrìThanhvốnđanggiậndỗilạiđộtnhiênnghethấyđộngtĩnhnàythế là lưng đổ mồ hôi lạnh vì tưởng báo ứng tới.
Tống Mê Điệt tự biết lượng sức mình nên vội đón lấy con dao và nhìn viên đáquý khảm trên đó thì tấm tắc, “Điện hạ muốn hạ quan dùng con dao tốt thế nàyđể làm gì?”
LưuTrườngƯơngcườihípcảmắt.Ánhmặttrờirótxuốngmạvàngkhuônmặthắn, đẹp không khác gì tiên hạ phàm, “Một nấm đất ngươi còn đòi chìa khóa,ngươi bị dở hơi hả?”
chỉmộtgòđấtnhôcaoởgócphíađôngvànói,“Quảnhiênởđây,nhiềunămtrôiqua nhưng maymà nàng ấyvẫn còn ởđây.”
NghiNinhlàthànhnhỏtọalạcngaycạnhngôimộnày.NócáchthànhVũ
“Đương nhiên không thể vì mục đích thâu tóm quyền lực tiền tài giống cái vịtướng quân ngoài thành mà là,” hắn nghe tiếng ồn ào náo nhiệt trong quán rượu,trong đó có tiếng trẻ con, tiếng người già, có người trai tráng, ai cũng đang vuimừng, “Để không khí rộn ràng này càng náo nhiệt hơn.”
Đời sau có kẻ lòng tham không đáy đã tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không biếthai người khổng lồ kia ở đâu. Ngay cả người canh giữ ngôi mộ này cũng khôngbiết gì. Hóa ra hai người khổng lồ kia đã bị chôn sâu dưới nền ngôi mộ.
“CảnhVương điện hạ đã khỏe hơn chưa?” (đọc tại Qidian-VP.com)
DươngkhôngquáxanhưngsovớithủphủTâyChiếuthìnơinàycóvẻannhànvà điềm đạm hơn nhiều.
Lưu Trường Ương mấp máy môi vài lần, “Thôi làm việc chính đã,” dứt lời hắnchẳng liếc quán rượu kia nữa mà hỏi, “A Thanh, ngươi nói xem làm hoàng đế đểlàm gì?”
Mặttrờingảvềchiều,nhiệtđộkhôngkhícũnggiảmxuống.TốngMêĐiệtđàomồ nên mồ hôi đầm đìa, nay gặp gió lạnh thì hắt hơi mấy cái.
chôn dưới đất, mặt đối mặt, dùng tay nâng đỡ ngôi mộ của lão.
Lưu Trường Ương nghiêng người qua bên phải và đi vào một ngõ nhỏ. Uất TrìThanh đi theo phía sau và ngẩng đầu nhìn lên thì phát hiện trong hẻm chỉ có mộtngôi nhà. Cửa của nó rách nát, bên trên là dây leo khô khốc, hiển nhiên đã lâukhông có người ở.
Nhưngcònchưa kịphámồm hắnđãthấy LưuTrườngƯơng tựnóitiếp,
“Đào mồ.AThanh, ngươi không cần tổn hại âm đức nữa rồi.”
Rõ ràng cũng là người tới kẻ đi nhưng ai cũng thản nhiên. Rõ ràng vẫn là cửahàng san sát nhưng vẫn mang theo không khí thanh thản. (đọc tại Qidian-VP.com)
“A Thanh, ngươi không cần cẩn thận như thế. Nơi này quả thực có người,nhưngkhôngphảingườisốngmàlàmộtthithể.”LưuTrườngƯơngnhẹgiọngcườivà đitheo phíasau UấtTrìThanhđi vàocái sânvuông vắn.Hắn giơtay
CảnhVươngđiệnhạlạicòntứcvớimộtcơngió.UấtTrìThanhkhóhiểuquayđầu và thấy trong mắt Lưu Trường Ương toàn trào phúng, khóe miệng vẫnmang ý cười nhìn về phía tường nhà đối diện, “Tống đại nhân, chuyện bắt gàtrộm tró ngươi càng làm càng quen nhỉ?”
LưuTrườngƯơng“Hừ”mộttiếng,mặtvẫncăngranhưngthầnsắcđãhơidịulại. Hắn không trả lời câu hỏi của nàng mà rút dao nhỏ sau lưng đưa cho nàngsau đó nói, “Người cũng tới rồi thì làm chút việc đi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Dứt lời hắn lại hít một hơi dài, “Thật thơm.”
cũngbướcrakhỏiphòng.Trongtayhắnvẫncầmchéntrànóngnhưngkhônguống ngụm nào mà tập trung tinh thần nhìn cái chiếu bọc bùn kia.
Hai người cứ thế đi qua phố xá chừng non nửa canh giờ thì thấy dòng ngườiphía trước thưa thớt hơn, phòng ốc cũng không còn nối tiếp nhau san sát nữa.Chỉ có mấy nóc nhà màu xám bị ánh mặt trời mạ một tầng sắc vàng ảm đạm.
Còn hai người nữa thì không biết đã đi đâu.
NhưnglúcnàyLưuTrườngƯơnglạidừngtrướccửamộtquánrượuvàgiậtgiậtmũi hỏi hắn, “AThanh, đây là mùi cá nướng hả?”
Trongtruyềnthuyết,saukhiTầnThủyHoàngthốngnhấtsáunướcthìnghedânchúng truyền nhau về 12 người khổng lồ ăn mặc lố lăng ở LâmThao.Thủy
Lòng người nhỏ như thế nhưng lại chứa được quá nhiều tham lam, 12 ngườikhổnglồ cũng không thểlấp đầy.
UấtTrìThanhnhìnnấmmồkia,tuytronglòngcómộtvạnnghihoặclaonhanhnhưng hắn vẫn hạ quyết tâm không hỏi nhiều, chỉ nói, “Điện hạ, chìa khóa.”
Uất Trì Thanh vừa muốn phản bác lại nghe thấy hắn cười lạnh một tiếng,“Nhưnggiónàycũngquálénlút,lạicòngiấuđầulòiđuôi,đúnglàghét.”
“A Thanh,” Lưu Trường Ương thở dài và bỗng nhiên cảm thấy hơi nản lòng,“Chúng ta cần phải đi thôi, còn một chuyện khác cần làm.”
UấtTrìThanhbịhắntràophúngthìkhóchịunhưngcũngkhôngnóinhiềumàđitớigầnnấmmồrồirútkiếmra,miệnglẩmbẩm,“Đàomồ,quậtmộ,đâychínhlà phạm pháp, dù không bị phát hiện nhưng cũng là chuyện tổn hại âm đức nhấttrên đời. Có khi đường con cháu cũng không có lợi……”
Hóaralàởchỗnày!LưuTrườngƯơngnhìnkhenứtdướichân,ánhnếnlậplòenên bên dưới cũng có ánh sáng vàng rực lóe lên. Hai người họ bị lão già này
“Xương cổ có dấu hiệu tổn hại,” nàng vươn tay đè giữa cổ nàng kia và nhìnthẳng vào một vết nứt sắc bén trên đó, “Là bị dao cắt, đây chắc là nguyên nhânnàng ta c·h·ế·t.”
“Thơmthìthơm.”UấtTrìThanhnhìnbóngdángđãđitrướcvàibướcthìxịmặtvà lặng lẽ lẩm bẩm một câu sau đó đuổi theo.
Hóarađâylànơiđiệnhạmuốntới.UấtTrìThanhnhìnLưuTrườngƯơngđitớitrước ngôi nhà thì vội tiến lên chắn trước mặt hắn sau đó đẩy cửa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cuối thời Hán có vị tướng quân soán quyền đoạt vị vào kinh và thấy đám ngườikhổng lồ bằng kim loại này lấp lóa thì lòng tham dâng lên. Hắn bổ 10 người rađể đúc thành tiền. Tiền này màu sắc nền nã, bên trên có ký hiệu đặc thù, giá trịrất lớn.
RồisauđóTầnvong,đámngườikhổnglồnàyđượcHánCaoTổđặttrướccửacungTrường Nhạcđể tỏ rõcông lao diệtTần xây dựngHán củamình.
Đầu tường lập tức ló ra hai búi tóc đen nhánh, tiếp theo là một khuôn mặt. TốngMê Điệt cười nịnh nọt, mắt híp lại cong cong, “Ta ra ngoài thành đi săn, khôngngờlạigặpphảimộtconthỏchạynhanhcựckỳ.Tacứthếđuổitheonórồiđixatừ lúcnào.Trong lúcấythỏ takhôngbắt đượcnhưnglại tìnhcờthấy điệnhạnên mới theo hai người tới thành Nghi Ninh.”
Nói xong nàng lại ngẩng đầu nhìn cái kẻ trong phòng lại thấy hắn đang thấpgiọngnóigìđóvớiUấtTrìThanh.MộtlátsauUấtTrìThanhđivềphíanày,“Tống đại nhân, thời tiết lạnh rồi, ngươi vào nhà nghỉ ngơi đi, tới lượt ta.”
Thi thể này không được bỏ vào quan tài mà được cuốn bằng một cái chiếu, bọckín mít từ đầu tới chân. Hiển nhiên người chôn cái xác này tuy nghèo nhưng vẫncó lòng, không muốn xương cốt nàng lẫn trong bùn lầy và bị dòi bọ cắn xé.
UấtTrìThanhdùngdaocắtcáichiếu,độngtácnhanhnhẹn,lựcdùngvừaphảivì thế cái chiếu lập tức mở ra, để lộ thi thể đã hóa xương trắng bên trong.
“Khôngcần,nếucóngườithìhẳnphảiđàotớirồi.”TốngMêĐiệtkhôngmuốnnhận ý tốt của tên Lưu Trường Ương kia thế là lại cầm dao dùng sức c*m v**tầng đất nhưng cảm thấy mũi dao nhẹ tênh nên lập tức rút ra.
LưuTrườngƯơngcườirõtươi,bốnchữ“Khôngcóýtốt”viếtrànhrànhtrênmặthắnkhiếnTốngMê Điệtrợn tócgáy, lưngtoàn mồhôilạnh.
Lưu Trường Ương đi đến bên một hẻm nhỏ và ngước mắt thì thấy cửa sau củathành Nghi Ninh và hai binh lính già cả đứng gác.Nhưng hai người kia hiện tạiđã bỏ binh khí, ngồi xếp bằng trên đất và tập trung tinh thần đánh cờ.
“Đôimắt……đôimắthọcũngđượckhắcrõràng,”UấtTrìThanhtấmtắckhen,“Điện hạ, bọn họ ngồi…… ngồi đó. Ta còn tưởng hai pho tượng này đứng……đứng cơ……”
UấtTrìThanhđãsớmcótínhtoántronglòngnênkhônghỏiđônghỏitâynữamà lặng yên đi theo phía sau như nước chảy bèo trôi.
***
Tuybúitócđãkhôgiònnhưcỏdạinhưngvẫncóthểbiếtđâylàmộtngườiphụnữ. Hơn nữa trên cổ tay nàng ta có một cái vòng ngọc, tỉ lệ không tốt, hiểnnhiên cũng không phải thứ quý báu gì.
UấtTrìThanhvẫnkhôngnhịnđượchỏi,“Việcquan……quantrọngmàđiệnhạ nói chính…… chính là đến đây ăn…… ăn cá nướng hả?” (đọc tại Qidian-VP.com)
LúcTốngMêĐiệtvàUấtTrìThanhdọncáichiếurathìLưuTrườngƯơng
LưuTrườngƯơngbĩumôi,ánhmắtgiảvờliếccửanhà,miệngchuangoa,“Nóinăng hùng hồn lắm thế mà cơn gió thôi cũng sợ!”
LưuTrườngƯơngđãquennhìnnúicaosônglớn,đãnhìnthấulòngngườitrămvạn khác biệt, nay ngẫu nhiên gặp cảnh đồng ruộng, phố phường yên ả thì ngọnlửa trong lòng cũng chậm rãi nhỏ lại và biến thành một hòn than ấm áp.
UấtTrìThanhđộtnhiênnghethấycâuhỏinàythìlòngcăngthẳngvàbiếtnếumình đáp không tốt sẽ khó tránh khỏi hình phạt chép sách. Vì thế hắn cố gắngkéo tơ lột kén với ý đồ tìm ra một cách thoát thân.
NàngxoaxoamũivàngướcmắtnhìnLưuTrườngƯơngđangngồitrongphòngquấn áo choàng kín mít, trong tay cầm chén trà nóng Uất Trì Thanh ra ngoàimua về với vẻ thản nhiên và tự đắc.
Hoàng nghe thấy thế thì cảm thấy đó là dấu hiệu may mắn vì thế ông ta thu thậpbinh khí lấy được từ sáu nước mang về Hàm Dương đúc 12 người khổng lồnặng ngàn cân và đặt trong cung điện.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.