Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 109: Đồng tiền

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 109: Đồng tiền


Tháp Cập ngồi trước cái bàn nhỏ bày gương lược, hai tay chống lên bàn, cảngười ngả về sau giống như sợ đụng phải cái gì đó ở trên bàn. Nhưng ánh mắtnàng ta vẫn nhìn thứ kia không sao rời ra được, cũng không biết làm sao rời điđược. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 109: Đồng tiền

“Conkiếncònhamsống,nếukhôngngươinhìnThápCậpcôngchúađi.Nànglà người Tân Lê, tuy bị cha mình bỏ mặc nhưng vẫn muốn tìm linh dược cứumình đó thôi.” Chử Ngọc cười cười, đôi mắt liếc Hợp Mạn và hỏi, “Nàng ấy tìmđược rồi đúng không?”

Tháp Cập cười khổ và nói ra một câu khiến trái tim Kiều Lệ đập thật nhanh dùnàng đã nghe thấy nhiều lần.

Đó là đầu người, bị kẻ cao lớn thô kệch kia nắm lấy tóc, cổ bị chém ngang, máuvà não trào ra từ miệng vết thương to bằng nắm tay ở phía sau.

Cả người Kiều Lệ run lên nhưng vẫn bất chấp sợ hãi từ đáy lòng và xông lênbậc thang, xốc rèm cửa chạy vào trong.

“Qua non nửa năm, lúc vương gần như đã quên mất mình có một đứa con gáilưu lạc bên ngoài không rõ sống c·h·ế·t thì công chúa trở lại. Sắc mặt nàng ấyhồng nhuận, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng và vẫn là vị mỹ nhân tuyệt thếvô song mà ai nhìn cũng phải nhớ mãi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Tỷ tỷ không c·h·ế·t vì đường xá gian nan,” Ô Kia không chấp nhận những lời anủi này, đã thế trong giọng nói của nàng còn thêm vài phần oán hận, “Nhữngngười trở về nói tỷ tỷ không bệnh c·h·ế·t, cũng không phải mệt c·h·ế·t.”

“Râu đỏ, mày tím, nhưng lần này đầu người trên tay hắn đã thay đổi.”

Hợp Mạn khẽ hỏi, “Thế là vì sao?”

Kiều Lệ cảm thấy ngực siết chặt, tay thò ra muốn nắm lấy đồng tiền kia. Nhưngngay khi đầu ngón tay chạm vào kim loại lạnh lẽo thì nàng lại bỗng rụt tay về.Nàng sợ nó, dù vừa rồi nàng mới cất nó vào túi tiền và chôn dưới gốc cây đàotrong sân.

“Năm nay hẳn ngươi không nở được hoa đúng không?” Kiều Lệ đổ mồ hôi vàđứng lên nhìn cây đào rừng thưa thớt cành. Nàng thấy những chồi non khẽ runtrong gió thì xoa bùn đất trong tay và xoay người đi vào phòng ngủ.

“Ngươicóbiếttướngquânmộkhông?”HợpMạnchỉrangoàicửasổ,“NghenóinóởTâyChiếu,nhưnglàchỗnàothìtacũngkhông biết.Vốntacũngkhônghiểu gì, sau này nghe đám người hầu bàn luận ta mới biết hóa ra gần đây có mộtngôi mộ lớn giấu đầy châu báu và các món đồ quý hiếm.”

Nhưng rốt cuộc nàng vẫn tò mò vì thế nàng lại nhặt đồng tiền bị mình ném trênmặt đất và cẩn thận nhìn qua lỗ vuông.

Dứt lời thấy Ô Kia mếu miệng nàng vội lấy khăn tay giúp đứa nhỏ lau nướcmắt, “Đường xá vất vả, nàng lại là một thị tỳ trong thâm cung, khó tránh khỏisẽ, sẽ……”

Tháp Cập tỉnh lại và phát hiện mình nằm trên giường, nha hoàn Kiều Lệ quỳ gốibên cạnh đang sờ trán nàng thử độ ấm. Tháp Cập dại ra một lúc lâu bỗng nhiênánh mắt nhìn lên bàn và ôm ngực hít hà rồi thét chói tai.

Trong điện có một người cao tám thước, vòng eo to, mỡ núng nính, mặt như cáimâm. Nhưng kẻ có bộ dạng hung tàn như thế lại mang bộ râu màu đỏ, mày màutím, cực kỳ quái dị khiến diện mạo kia càng thêm đáng sợ.

Một tiếng ầm vang lên gợn mấy con sóng trong lòng Kiều Lệ. Nàng nắm chặttay,nỗlựcngănngựcmìnhphậpphồng,“Côngchúavẫn,vẫnnhìnthấysao?”

cùng tự nhiên ghé mắt nhìn qua cái lỗ hình vuông ở giữa.

“Khôngcóíchgìđâu,”ThápCậplấylạibìnhtĩnhnhanhhơnKiềuLệnhưngbản thân Kiều Lệ lại biết công chúa chỉ đang giả vờ trấn định. Khuôn mặt nàngta vẫn tái nhợt nhưng điều đó không thể che khuất vẻ đẹp tuyệt trần kia, “Vô íchthôi, mấyngàynay ngươiđãném nóvàolửa, némxuốngnước, thậmchítrộmbỏ vào bọc hành lý của binh lính chuẩn bị đi xa nhưng lần nào nó cũng hoàn hảoquay lại bên cạnh ta đấy thôi?”

Kiều Lệ không biết vị chủ nhân luôn bình tĩnh của mình bị làm sao nhưng cũnglàm theo và ném đồng tiền kia vào một cái giếng sâu sau đó mới quay trở về.

Vừa nhìn nàng đã thấy cả người tê rần: tòa cung điện kia vẫn còn đó, kẻ kia

khỏe mạnh.” Nói xong một lời này nàng lau nước mắt và nghiến răng nghiến lợinói, “Nàng ta bị tâm bệnh.”

“Nhưng có người lại không trở về,” phía sau hai người bỗng truyền đến mộttiếng khóc não nề. Một nha hoàn bé nhỏ vào nhà để thay than củi bỗng sững sờ,trên mặt lã chã nước mắt, mũi sụt sùi, “Có người không trở về. Trước khi đinàng đã hứa sẽ mang hạch đào và hạnh khô của Tây Chiếu về cho nô tỳ, nhưngrốt cuộc nàng lại không trở về.”

“Thực sự có một ngôi mộ như vậy và nàng ấy cũng tìm được nó cũng như linhdược bên trong ư?” Chử Ngọc cũng nghe nói về truyền thuyết kia nhưng nàngvẫn luôn cảm thấy câu chuyện này thực khó phân biệt thật giả. Vì vậy nàngkhông để trong lòng, “Từ một kẻ hơi thở thoi thóp đến một người hoàn toànkhỏe mạnh,Tháp Cập công chúa đúng là may mắn.”

Tháp Cập hét lên và vứt bỏ đồng tiền. Sau đó nàng hít sâu mấy hơi, đợi đáy lòngbình tĩnh lại mới cảm thấy may mắn bởi trước mặt vẫn là phòng ngủ quen thuộc,đơn giản mà thanh nhã chứ không phải cung điện xa hoa lộng lẫy gì.

Hợp Mạn gật đầu, “Công chúa cầu vương cho nàng ấy tới Tây Chiếu tìm thuốc,bất kể hậu quả thế nào, dù có c·h·ế·t giữa đường nàng ấy cũng nhận. Vương đồngý vì không muốn so đo với một người sắp c·h·ế·t, càng không muốn mang cáidanhkhắtkhevớiconcái.ThếnênôngtacửmộttoánngườitheocôngchúatớiTây Chiếu.”

Nhưng bối cảnh này lại không giống múa rối bởi vì thế giới phía sau đồng tiềnkia vô cùng chân thật, có thể nói là giống hệt thế giới hiện thực.

“Trong ngôi mộ kia có thứ công chúa muốn ư?” Ánh mắt Chử Ngọc nhìn theongón tay của Hợp Mạn, miệng lẩm bẩm, “Người sắp c·h·ế·t còn cần vàng bạc tàibảo làm gì?”

Dứt lời nàng nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Chử Ngọc và Hợp Mạn thì nhíumày, trong mắt lộ ra không cam lòng và hận, “Hơn nữa, Tháp Cập công chúacăn bản không tới tướng quân mộ vì bị bệnh, thật ra thân thể nàng vẫn luôn

***

“Ném nó đi, ném đi thật xa và đừng để ta nhìn thấy nó nữa.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Kiều Lệ xông lên và nương ánh nến phản chiếu qua gương đồng để nhìn rõ thứkia: Đó là một đồng tiền xu của Trung Nguyên. Tuy đây là Tân Lê nhưng hainước thông thương đã mấy năm, thứ này cũng không quá hiếm có. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Công chúa bị bệnh nên thân thể gầy mòn, cả người uể oải, ngự y trong cungkhông thể làm được gì nên vương cũng chẳng quản nữa, cứ thế bỏ mặc. Cũngmay Tháp Cập công chúa thích đọc sách từ nhỏ, bất kể là sách của Tân Lê hayĐại Yến. Nàng ấy đọc rộng nên trong lúc triền miên trên giường và trước mắtkhôngcócáchnàoxoaychuyểntìnhthếthìnàngấylạinhớtớitướngquânmộ.”

cũng vẫn đứng đó dùng đôi mắt háo sắc nhìn nàng, nhưng điều duy nhất khácđó là trên tay hắn có một thứ tròn tròn và đang nhỏ máu tí tách. Máu tươi vẽtrên nền gạch trắng tạo ra hình dạng quái dị.

chúaTháp Cập.”

Nơi đó có một tòa cung điện nguy nga, rường cột trạm trổ, cửa được sơn sonthiếp vàng, trên cửa sổ gắn ngọc lấp lánh tỏa sắc cầu vồng dưới ánh mặt trời vàchiếu lên mặt gạch chỉnh tề của cung điện.

“Sao có thể…… vừa rồi nô tỳ đã chôn nó…… chôn nó dưới tàng cây……”

“TâmbệnhcủaThápCậpcôngchúalàgì?”Thậtlâusaulúc lòthanlạibốclênChửNgọc mới hoànhồn và hỏi mộtcâu này.

Trong viện trồng một gốc đào rừng, vào một năm kia khi muôn hoa đua thắmkhoe sắc hồng thì nó chỉ nhú vài chồi non thưa thớt màu vàng chứ không thấynở hoa.

“Ô Kia,” Hợp Mạn đứng lên và co quắp đi về phía nha hoàn rồi cầm lấy taynàngấy,“Tanghebọnhọnóitỷtỷcủangươilàthịtỳcủacôngchúa.KiềuLệcũng cùng công chúa tới Tây Chiếu, hơn nữa…… hơn nữa còn một đi khôngquay lại.”

Chử Ngọc khó hiểu, lông mày cũng hơi nhếch lên, “Sao phải cảm tạ ĐạiYến?”

“Tathấymộtngườiđànôngtừlỗvuôngcủađồngtiền,”ThápCậpyếuớtkểlạinhững gì mình chứng kiến cho Kiều Lệ, “Trong tay hắn cầm một cái đầu ngườimáu chảy đầm đìa, cực kỳ đáng sợ.”

sinh.” Hợp Mạn chớp chớp mắt, “Người Hán các ngươi thực kỳ quái, lại còn tinthuậttrườngsinhbấtlãovớikhởitửhồisinh.Tangheabakểrằngthứhoàngđếcủa các ngươi thích nhất không phải chiến mã, cũng không phải đất đai mà làthuốc. Có kẻ còn phái người ra biển để cầu tiên đan, để thân thể được trườngtồn.”

TrongcungđiệnxahoatránglệcủaTânLêcómộtvịcôngchúavìmẹđẻmấtsớm, cha không quan tâm nên chỉ đành an phận trong một góc phía bắc của (đọc tại Qidian-VP.com)

“Nô tỳ cũng không biết, chẳng ai trong số họ chịu nói lời nào,” rốt cuộc Ô Kiacũng buông cái lò trong tay khiến nó phát ra một tiếng “Leng keng”, “Nhưng từtrên nét mặt họ nô tỳ đoán cái c·h·ế·t của tỷ tỷ nhất định có liên quan tới công

Mới vừa đi đến trước cửa tẩm điện nàng đã nghe thấy một tiếng thét chói tainhư con dao sắc nhọn xuyên qua cánh cửa phòng lúc nào cũng khép hờ và đâmthẳng vào lòng nàng.

Trongmắtnànglàchờmong,“Nếucóthểchiếmđốngtàibảoấylàmcủariêngthì chẳng phải sẽ thành người giàu nhất trong thiên hạ ư? Thậm chí a ba của tacũng không sánh được.”

Tháp Cập cắn môi lắc đầu, ngón tay trắng nõn và nhỏ dài nhẹ nhàng vói quacầm lấy đồng tiền kia và nhìn kỹ. Nhưng rồi nàng lại như bị bỏng mà ném nólên mặt bàn.

“Tháp Cập công chúa đương nhiên không muốn tài vật mà cần một phươngthuốcgiấutrongngôimộkia.Nóchínhlàlinhdượcgiúpngườitakhởitửhồi

Tháp Cập lập tức nhìn thấy một người, ngoài ra nàng còn thấy một mảnh trờiđất hoàn toàn khác biệt trong đó. Giống như nàng đang xem múa rối, có cảnh,vật, người trong đó có thể chạy nhảy và nói chuyện.

cung đình. Nơi đó chật chội, hàng năm không thấy được ánh mặt trời.

Tháp Cập phát hiện người nọ cũng đang nhìn mình, dùng một đôi mắt cực nhỏnhưng lộ hơi lạnh để nhìn chằm chằm phần ngực chưa mặc quần áo chỉnh tề củanàng, bên trong có ngả ngớn không chút che giấu.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 109: Đồng tiền