Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 110: Kiều Lệ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 110: Kiều Lệ


Chử Ngọc và Hợp Mạn cảm thấy chấn động vì câu chuyện xưa này vì thế imlặng mãi không nói gì. Đến khi lò than phát ra một tiếng tách họ mới bừng tỉnhvà nhìn nhau, trong mắt đều là không thể tin dược.

Còn chưa dứt lời nàng bỗng sửng sốt, lát sau tay nàng vói vào chăn túm túm vàmóc ra một thứ. Đó là đồng tiền đã bị Kiều Lệ ném xuống giếng nhưng hiện tạinó hoàn hảo nằm trong tay công chúa Tháp Cập mà không nhuốm một hạt bụinào.

“Côngchúa,côngchúa,”KiềuLệhoànhồnvànhàolênômlấycánhtayThápCập, “Công chúa, bên trong, bên trong có cái gì?”

Mỗilầnhắnđềuhỏinhưvậy.

“Đây là tiền được luyện ra từ 12 người khổng lồ bằng đồng,” sau khi xem xongđôi mắt vị tiết độ sứ kia chợt sáng lên, “300 năm trước, có một tên tướng quânhung tàn đánh vào kinh thành, hủy hoại cung đình, g·i·ế·t hại quần thần, coi hoàngđế nhỏ tuổi như con rối. Ngoài ra hắn còn nấu chảy 10 người khổng lồ bằngđồng doThủy Hoàng đúc ra để đúc tiền xu.”

Tháp Cập sắp điên rồi. Gã đàn ông cả người núc ních cơ bắp trong lỗ vuông nhonhỏ của đồng tiền kia cứ quấn lấy nàng như âm hồn không tam. Hắn bịt kínmiệngmũi,gầnnhưkhiếnnàngnghẹnlại.Thếnênđếncuốicùngnàngvừanhìnthấy đồng tiền đã buồn nôn. Các cung nhân không biết sự tình lại cho rằng bệnhtình của công chúa ngày càng nặng hơn. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Vô dụng thôi. Sao chúng ta có thể bắt được con quỷ trốn trong đồng tiền này?”Tháp Cập nhìn một đội binh lính mới vừa đi qua sân của mình và bi thương lẩmbẩm. Nàng nghĩ hay là mình đồng ý cho rồi, như thế sẽ không khiến người khácphải mất mạng. (đọc tại Qidian-VP.com)

TrongmắtThápCậpnhưcóthứgìđóchợtlóelênkhiếnánhmắtnàngcũngsáng ngời, “Vị tướng quân kia trông như thế nào?”

Chương 110: Kiều Lệ

“Kiều Lệ,” sau một lúc Tháp Cập mới yếu ớt thều thào gọi. Mắt nàng nhìn đồngtiền kia thật lâu không di chuyển, “Đồng tiền này hơi khác những đồng tiền bìnhthường.”

ThápCậptìmđượcmộtvịtiếtđộsứbiếtrõvănhóaTrungNguyênvàđưađồngtiền đó cho ông ấy xem. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng bà v·ú kia thực sự bị g·i·ế·t. Chưa tới một canh giờ tin tức ấy đã truyền vàotai vương. Bà v·ú kia cũng đầu mình hai nơi nhưng khác là cái c·h·ế·t của bà ấy lạidọa đứa con trai mới ra đời của ông ta. Lông mày nó dính máu b*n r* thế là sợquá khóc ngày khóc đêm.

Nhưng mà nói dễ hơn làm. Tối đó, lúc ở trong mộng và thấy kẻ kia nở nụ cườid*m đ*ng rồi vươn bàn tay dính đầy máu về phía nàng thế là Tháp Cập khôngnhịn nổi và lại từ chối hắn. Nàng bừng tỉnh từ giấc mơ và khóc lóc, bổ nhào vàotrước bàn, tay cầm đồng tiền kia liều mạng ném đi.

Ô Kia rưng rưng lắc đầu rồi dùng hai tay che mặt, “Nhưng chẳng có ai cảm ơnchị gái nô tỳ. Cũng chẳng ai biết nàng đã hy sinh chính mình để cứu mọingười.”

Nàngnắmchặttay,“Nhưngrõrànghắnmuốncôngchúa,saocuốicùnglạilàchị gái nô tỳ ở lại? Nhất định là nàng ta, là người phụ nữ độc ác kia đã để chịgái nô tỳ thay thế nàng làm tế phẩm cho tướng quân mộ.”

Từ đó về sau Tháp Cập công chúa bị ác mộng quấn lấy. Mỗi ngày trời vừa sángnàng sẽ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cơm sáng còn chưa ăn xong đã gục trên bànvà thiếp đi.

“Nhưng vừa rồi nô tỳ có kiểm tra đồng tiền kia và đâu có nhìn thấy cái gì từđó.”KiềuLệvẫnlolắngvềsứckhỏecủaThápCập,nàngnghĩcólẽcôngchúagặp gió lạnh nên bị cảm sốt và thần trí không được rõ ràng.

Hợp Mạn hoảng hốt đi tới nắm lấy tay nha hoàn nhưng lại bị cô nương kia tránhđi. Nàng oán hận nhìn Hợp Mạn giống như đối phương không phải người chủ

Nói xong ông ấy lại lắc đầu, “May mà hắn đã c·h·ế·t, nếu không chẳng biết cònbao nhiêu mỹ nhân trong thiên hạ này bị hắn hủy hoại.”

“Phụ vương đã quên những người đã bỏ mạng ư? (Hãy đọc truyện này tại trangrunghophach.com) Hàng đêm con đều mơ thấy cái đầu của họ, chi bằng lúc nàycon nói với ngài về nạn nhân tiếp theo nhé. Ngài cứ đợi xem con có lừa ngàihay không!”

“Đây là tà vật, không thể để bên người nữa.” Kiều Lệ lo âu vì thế tìm cách vứtđồng tiền kia đi hoặc vùi vào trong đất. Nhưng thứ kia sẽ lại trở về, hoàn hảokhông hề bị tổn hại.

“Nhưng,” tiết độ sứ tặc lưỡi, “đống tiền này chỉ được lưu hành trên thị trườngmấy năm đã biến mất hầu như không còn. Từ đó về sau, không người nào nhìnthấy chúng nữa. Nghe nói đó là vì thứ này là tà vật, phàm là người dùng nó hoặcchết hoặc tàn phế và không có kết cục tốt nên dần dần mọi người đều kiêng dètướng quân tệ. Dù có sở hữu họ cũng chỉ dùng chôn theo hoặc cất đi chứ khôngđược lưu thông nữa.”

“Chắc chắn có nguyên do gì đó.”

Kẻ kia thấy nàng lắc đầu thì luôn cười lạnh, “Thế thì ta chỉ đành phải g·i·ế·t thêmmột người thôi.” Ánh mắt hắn âm u, tay vung lên thế là Tháp Cập tỉnh lại từgiấc mộng. Đêm lạnh như nước nhưng không lạnh bằng mồ hôi thấm ướt thânthể nàng.

Các cung nhân bàn tán sôi nổi, mọi người đều bất an. Vương cũng đứng ngồikhông yên. Ông ta chẳng quan tâm tới ai nhưng vương phi và tiểu thế tử lại làhai người ông ta thương nhất, chỉ hơi chút tổn hại đã khiến ông ta đau thấu timgan.

nàng đã hầu hạ lâu nay mà là vị công chúa cao quý kia, “Thế nên nô tỳ mới rờivương cung bởi nô tỳ không muốn nhìn thấy kẻ kia nữa. Người người đều nóinàng ta xinh đẹp tuyệt trần, nhưng có mấy người biết lòng nàng ta lại như rắnrết.”

“Người tiếp theo sẽ là ai? Hắn có thể lẻn vào tẩm điện được canh phòng nghiêmngặt của hoàng đệ để g·i·ế·t bà v·ú chăm sóc ngay bên cạnh thì người tiếp theo đầumình hai nơi sẽ là ai? Chỉ sợ mọi người trong cung điện này đều có khả năng trởthành kẻ tiếp theo.”

Quả nhiên đến ngày thứ hai lại có người c·h·ế·t. Lúc này là người nàng quen. Khinàng mới nhìn thấy đầu người trên tay gã đàn ông trong đồng tiền thì Kiều Lệđã hốt hoảng chạy vào và ghé sát tai nàng thì thầm.

Lần này Kiều Lệ tin và sợ tới độ cả người ngã ngửa ra sau và ngồi bệt trên đất.Tháp Cập sợ trắng mặt và cầm đồng tiền so trước mắt, môi run run nhìn vàophần vuông vức ở giữa.

“Làbàvúbêncạnhhoàngđệ.”ThápCậpnóixongcâuđólà lậptứcluixuống,chỉ để lại mình Hô Bóc ngồi trên vương tọa với một nụ cười vặn vẹo.

“Ngươikhôngtintasao?”ThápCậpnắmtayKiềuLệ,“Đếnngươicũngkhôngtin ta sao……” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Đúngrồi,ngườinàycòncómộttínhnếtđặcbiệtđólà cựckỳháosắc.Thếnênsau khi đánh vào kinh thành hắn đã lệnh cho thủ hạ vơ vét mỹ nhân trong thiênhạ đưa tới tẩm điện của hắn và ngày đêm tiệc tùng, hoang d·â·m vô độ.”

“G·i·ế·t ngươi, g·i·ế·t ngươi……” Miệng nàng gào lên, thân thể được Kiều Lệ ômchặtlấy.

“Sau này không còn ai ở trong cung bị chém đầu nữa hả?” Chử Ngọc hoàn hồnvà nhẹ giọng hỏi nha hoàn vẫn đang nức nở kia.

Người khác đều nói công chúa bị bệnh, chỉ có nàng và thị nữ Kiều Lệ là biết

Nàng thở hổn hển, giọng nức nở, “Hắn nói muốn ta phụng dưỡng hắn, ngàyngàycùnghắnânái,nếukhônghắnsẽgiếtngười,mỗingàygiếtmộtngười.”

“Chếtrồicũngchưayênổn.”ThápCậpnhìntiếtđộsứđixa thìlầmbầmvàđộtnhiên xoay người cầm chặt tay Kiều Lệ, “Ta nghĩ muốn gỡ chuông cần tìmngười buộc chuông. Kẻ nọ c·h·ế·t thảm, thi thể bị đốt cháy, còn bị sét đánh khôngđược vào quan tài nên âm hồn mới khó tiêu tan.”

ĐươngnhiênThápCậpcựtuyệt,khôngchỉvìnàngbậntâmtớitrinhtiếtmàđaphần vì nàng sợ kẻ này. Nàng sợ hàng mày màu tím và bộ râu màu đỏ, càng sợđôi tay nhuộm máu kia.

chuyện như thế nào. Bởi vì kẻ kia chờ nàng trong mộng. Hắn ngồi trên một cáigiường lớn với rèm tím trong cung điện hoa lệ kia, thân trên để trần và chờ nàngđến.

Cát đại mạc như tuyết, đội ngũ tập tễnh bước trên đó và hướng về phía ánhtrăng đang ngoi lên.

Đúng là khác.

“Mày tím, râu đỏ, cả người núc nhích mỡ,” tiết độ sứ cười và gục đầu xuống, (đọc tại Qidian-VP.com)

Tháp Cập buông đồng tiền xuống, đôi mắt mỹ lệ mất đi ánh sáng, chỉ còn xámxịt.

“Một nữ đầu bếp đã c·h·ế·t, đầu bị chém mà cả người còn bò về phía trước vàithước.”

Mỹ nhân, ngươi đã nghĩ kỹ chưa? Tối nay có muốn mây mưa cùng cô haykhông?

“Sau đó qua nửa năm Tháp Cập công chúa mang theo người trở về. Nhưngtrong đám người đó lại không có chị gái của nô tỳ.” Ô Kia che mặt khóc nức nởrồi đột nhiên ngẩng phắt dậy, trong ánh mắt ướt át chứa đầy bất bình, “Nhấtđịnh đã có chuyện gì đó xảy ra. Tên tướng quân kia mà không lấy được cái gìthì sao có thể để bọn họ hoàn hảo rời đi?”

“Ngươi đi đi, mang theo một đội người đến Tây Chiếu và đưa đồng tiền này vềmộ của chủ nó.” Hô Bóc đồng ý và tuyên bố với bên ngoài rằng công chúa bệnhnặng, muốn ra ngoài tìm loại thuốc có thể khởi tử hồi sinh kia.

“Ý công chúa là?” Kiều Lệ không rõ vì thế rất kinh ngạc.“TamuốnđiTâyChiếu đểtìmtướngquânmộ.”

Người trong cung ngày càng c·h·ế·t nhiều. Dần dần có lời đồn truyền ra nói rằngcó yêu vật cứ tới nửa đêm sẽ g·i·ế·t người uống máu. Hô Bóc vương cũng tăngmạnh phòng vệ, đêm nào cũng có vệ binh mang theo vũ khí xuyên qua đườngngang ngõ tắt trong cung để truy bắt tên hung phạm kia.

ThápCậpnhớrõtiềncủaTrungNguyêncókhắcchữtriện“ngũthù”ởbêntrênnhưng tiền này có mặt ngoài trơn bóng, chẳng có hình khắc gì.

“Công chúa, sẽ có cách thôi, nhất định sẽ có cách.” Không biết qua bao lâungười trong lòng Kiều Lệ mới bình tĩnh lại và không giãy giụa nữa.

“Ô Kia.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 110: Kiều Lệ