Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ
Thương Hải Nhất Thử
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 111: Kết thân
cũng đã tới tuổi thành thân, thay vì bệ hạ phải vất vả lựa chọn một người vợ chohắn trong đám tiểu thư nhà quyền quý thì không bằng để hắn cưới vị công chúadịquốckhôngđượcsủng áinày.Nhưthế bệhạcũngbớt đượcchútphiền.”
Điện Quảng Minh yên tĩnh nhưng cái yên tĩnh này lại khác lúc trước. Nó khôngép cho người ta không thở nổi mà ngược lại mang theo chút nhẹ nhõm. Tronglòng mọi người đều hiểu chuyện khó khiến triều đình bối rối nhiều ngày nay đãđược giải quyết.
Nói xong câu đó Chử Ngọc đặt hai tay lên đầu gối, ánh mắt thâm sâu, “NguyênDoãn, huynh nghĩ sao?”
chạm vào vảy rồng của hoàng thượng và bị ông ta ghi hận.Huống chi kết thân lại là chuyện lớn.
Ngọc,môinhẹđộngđậynói,“NgọcNhi,muộicótừnghỏixemđôimắtThápCập công chúa màu gì không?”
“Trẫm nghe nói,” Viêm Khánh đế bỗng ôn hòa hơn, vì thế quần thần cũng nhẹthở ra, tay buông lỏng, “ông chủ của sòng bài ôm bạc bỏ trốn. Tuy người củaphủ Đình Úy đã cho người đuổi theo nhưng đến giờ vẫn chưa bắt được tên kia.Đám nhà cao cửa rộng trong kinh thành cũng vì thế mà đau xót, than trời trách
“Nàng ta không bước nổi vào cửa Cảnh Vương phủ đâu, một bậc thang cũngđừngmơ.”Chiếcđũacủahắncắtđứtcọngmăng.LưuTrườngƯơnggiơđũabấtđộng, trên mặt hiện lên một nụ cười kiên định lộ chút lạnh lẽo.
“HoàngThượng,”giọngĐỗHâmrunlên,“Lãothầnthậtsựđúnglàtiếcđứtcảruột……”
“Thứhailàmấynămgần đâytuyTânLêvàĐạiYếncóvàixungđột nhỏởbiêncảnh nhưng chỉ là chút cọ xát, chưa thực sự phát triển thành chiến tranh. Việctrao đổi buôn bán và văn hóa giữa hai bên cũng đang phát triển thịnh vượng.
ViêmKhánhđếnhẹgõtaylênghếngồivàhỏi,“Cáithứhaithìsao?”
chân hắn nhảy lên cửa sổ. Lúc này hắn mới hoàn hồn và nhìn về phía Chử
“Tướng quân mộ,” Lưu Trường Ương lẩm nhẩm ba chữ này, trong mắt hắnthoáng gợn sóng. Nhưng sóng kia nhanh chóng chìm xuống để lại mặt hồ tĩnhlặng, “Lại là tướng quân mộ.”
con gái cho hắn. Dù có người chấp nhận gả thì sau đó phải làm sao? Chẳng lẽ kẻkia sẽ nể tình con rể mà thiên vị, thậm chí vì hắn mà nổi can qua ư? (đọc tại Qidian-VP.com)
“TuyHôBócđượcxưnglàcótrămvạnlínhđánhthuênhưngtheothầnthấythìđó chỉ là hư trương thanh thế,” Đỗ Hâm vẫn bình thản đón nhận ánh mắt kẻngồi trên ngai vàng. Trên mặt ông ấy là vẻ bình đạm như thường, “Thần nghĩtổng số binh mã của Tân Lê chỉ vào khoảng 30 vạn, so với trăm vạn hùng binhcủa ĐạiYến ta thì đúng là một trời một vực. Đây là cái thứ nhất.”
Có điều dù thế cũng không thể tùy tiện tìm một cô nương bên đường được đúngkhông? Dù sao hắn cũng là CảnhVương, là phiên vương do chính hoàng đế
Liênhônvớicựuthầntiềntriềulàđiềukhôngthể.Vậykẻtâmphúccủahoàngđế thì sẽ có khả năng à?
ĐỗHâmvộivàngquỳxuốngcảmtạ.VừađứngdậyôngấylạingheViêmKhánh hoàng đế nói, “Mới vừa rồi ngươi nói còn có cái thứ ba?”
Lúc dùng bữa tối Chử Ngọc vẫn còn nghĩ tới những lời của Ô Kia vì thế nànglắc đầu cười khổ múc một bát canh đặt trước mặt Lưu Trường Ương. Đôi conngươi đen bóng của nàng xoay chuyển, “Nguyên Doãn, huynh phải bồi bổ chotốt. Cưới một người phụ nữ lòng dạ rắn rết như thế vào cửa thì về sau phải lolắng nhiều đó.”
Nghe thấy cái tên hoàng đế gọi không phải mình thế là chúng thần đều thở phàonhẹ nhõm. Khóe mắt họ tà tà tập trung về phía bóng dáng của Đỗ Hâm đứngđầu hàng.
“Cáogià.”ChúcHồngthầmcườilạnhvàngướcmắtthìthấytuyViêmKhánhđế không nói gì nhưng mây đen trên khuôn mặt đã tiêu tan rõ ràng, giống nhưbỏ được một gánh nặng lớn.
có thiếu bạc của Đình Bác Công, nếu không sẽ khiến việc triều chính bị chậmtrễ mất.”
ThếnênphàmlàchuyệnliênquantớiCảnhVươngđềukhiếnđámquầnthầnsợhãi như đi trên băng mỏng và không dám trả lời tùy tiện. Bọn họ sợ nói sai sẽ
Đỗ Hâm vội quỳ xuống lại nghe thấy tiếng cười ù ù trên ngai vàng. Ngay sau đótoàn bộ triều thần đều cười theo, ngay cả Chúc Hồng cũng chắp tay trêu ghẹoôngấy,“Vềsautaphảidặn dòđámsòngbàitrongkinhthành đểbọnhọđừng
cũng theo đội ngũ tớiTây Chiếu nhưng không theo về.”
“Đình Bác Công, khanh thấy sao?”
Nhưng hiện giờ thấy huynh thế này hẳn là đã quyết tâm cưới vị mỹ nhân tuyệtsắc kia vào cửa.”
ViêmKhánhđếtrầmmặcsauđócườikhẽ,“TânLêđượcxưnglàcótrămvạnbinh, nếu CảnhVương làm con rể của Hô Bóc thì đương nhiên tốt.”
Việc hôn nhân của Cảnh Vương Lưu Trường Ương vẫn luôn là một chuyệnkhiếnViêmKhánhđếphiềnlòng.BởivìdùvịTháiTửtiềntriềukiacướiaicũng sẽ khiến ông ta không yên tâm. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Nhưng có một người không trở về.” Chử Ngọc tiếp tục nhìn chằm chằm hắn vàgằn từng chữ, “Là thị tỳ củaTháp cập công chúa tên là Kiều Lệ.Vốn nàng ấy
“Đỗ khanh, rốt cuộc sòng bài nợ khanh bao nhiêu bạc mà khiến ngươi không cảrảnh bận tâm tới chính sự thế?” Sau một lúc Viêm Khánh đế đột nhiên hỏi mộtcâu nhưng lại chẳng liên quan gì tới triều đình.
“Em gái của Kiều Lệ nói người trong đội ngũ chỉ giải thích mơ hồ, nên nàng ấyhoài nghi Kiều Lệ c·h·ế·t ở Tây Chiếu, hơn nữa cái c·h·ế·t của nàng ấy nhất định cóliên quan tớiTháp Cập công chúa.”
Chử Ngọc biết hắn không muốn trả lời nên cũng không hỏi nhiều mà chỉ nói rõnhững gì nghe được hôm nay. Nàng nói công chúa Tháp Cập có nhan sắcnghiêng nước nghiêng thành, rồi nói tới những việc lạ xảy ra trong cung, rằngcông chúa không muốn hạ mình hầu hạ kẻ khác.
Ngay cả thân tín của hoàng đế như Chúc Hồng cũng chỉ đành cúi mặt xuống đèlạitiếng hít thởvì sợ bịViêm Khánh đếđiểm danh.
Đỗ Hâm vội cúi người thật sâu, “Bệ hạ chớ trách, vừa rồi lão thần…… hơi thấtthần.”
Hâm phân tích khiến bế tắc được giải phóng, thậm chí hoàng đế còn cảm thấyHô Bóc đang tặng mình một món quà lớn.
“Thần……” Đỗ Hâm bước ra khỏi đội ngũ và hành lễ sau đó mới đứng thẳng vànhìn cái người đang ngồi trên ngai vàng, cả người chìm trong bóng râm, “Theothần thấy thì đây là một cuộc hôn nhân tốt.”
“Phải, và từ đó chẳng còn mấy chuyện lạ kia nữa. Vị tướng quân kia cũng nhưđược an ủi, hồn phách không tác quái nữa.” Chử Ngọc thấy Lưu Trường Ươngmang thần sắc bình tĩnh như nước lặng thì biết trong lòng hắn hiện tại chắc đangcó sóng to gió lớn. Người này mà không mang vẻ ngả ngớn vui đùa thì ắt đanggặp phải việc quan trọng, chẳng qua hắn rất giỏi giấu không lộ ra mặt.
VốndĩLưuTrườngƯơngđangthấtthầngắpđồănnhưngvừanghethấylờinàyđộng tác của hắn đã ngừng lại. Hắn nhàn nhạt ngó đứa nhỏ một cái và tự giễunói, “Đều nói chị dâu em chồng khó hòa thuận, sao thế, cô chị dâu tương lai cònchưa vào cửa thì cô em chồng đã dựng cờ chiến rồi hả?”
“Tất nhiên ta biết. Một công chúa dị quốc như nàng còn biết thì một người đọcđủ thứ thi thư như ta sao có thể không biết?” Hắn cười và thúc giục Chử Ngọctiếp tục nói, “Nàng trả đồng tiền vào ngôi mộ rồi vềTân Lê hả?”
“Thứ ba? À, thứ ba,” Đỗ Hâm ngẩng đầu, khóe mắt thoáng nhìn nghiêng quaChúc Hồng ở phía sau rồi mới quay lại mỉm cười nói tiếp, “Thứ ba đó là thầnnghe nói mẹ đẻ của vị công chúa kia đã qua đời. Hơn nữa đó là một phi tử màTân Lê vương chẳng để vào mắt thế nên tuy từ nhỏ công chúa lớn lên trong
Mãi tới cuối nàng cũng nói tới đại mạc hoang vắng và tướng quân mộ bên cạnhthành trì phồn hoa.
phong.
“Sao thế? Cả triều văn võ lại không ai có ý kiến gì về việc kết thân giữa con gáicủaTân Lê vương và CảnhVương ư?”
***
TrongđiệnQuảngMinh,ViêmKhánhđếnhìnđámthầntửcúiđầuđứngbêndướithìkhẽ cườimộttiếng sauđólắc lắcsổcon màuvàngtrong tay.
“Điện hạ cũng biết tướng quân mộ sao?” Chử Ngọc kinh ngạc và không biếtmấy chữ “lại là” kia có ý gì.
“Nguyên Doãn, huynh chuẩn bị làm gì thế?” Chử Ngọc đoán được nhưng vẫnkhông nhịn được mở miệng hỏi.
“À,vậytứclàcócáithứbahả?”ViêmKhánhđếhơirướnngườivềphíatrước,“Đình Bác Công có nhiều cao kiến như thế sao vừa rồi lúc trẫm hỏi quần thầncó ý kiến gì không thì ngươi lại giả vờ điếc thế?”
Lờinàyvừanóiravănvõcảtriềuđã hoảngsợ.Từngngườinắmchặthốtvàlạitiếp tục cúi đầu. Chỉ riêng Chúc Hồng lại làm ngược lại, cả người hơi nghiêngđi, chân nhón một chút, đôi mắt ti hí xoay chuyển và quan sát thần sắc của ĐỗHâm.
Kếtcụccủa LưuTrường Ươngđãđịnh, chưanói tớiviệc chẳngaiđồng ýgả
đất, đòi sống đòi c·h·ế·t. Ngay cả quốc cữu gia cũng đã gửi vài cuốn sổ con lên hyvọng trẫm có thể đốc thúc vụ án này và bắt được kẻ cắp kia.” (đọc tại Qidian-VP.com)
LưuTrườngƯơngtrầmmặcthậtlâukhôngnóigìmãitớikhitrăngnonnhưcâuliêmbòlênngọncây,chimđêmbắtđầukêukhiếnconmèo vẫnluônnằmbên
Chử Ngọc than nhẹ một tiếng, “Huynh đúng là không biết lòng người ta tốt thếnào.TavốnđịnhgiúphuynhthămdòxemvịThápCậpcôngchúakiacónhượcđiểmnàođểchúngta nắmlấyvàépHô Bóctừbỏýtưởng gảcongáitớiđây.
Chương 111: Kết thân
cung,nhưngnghenóinàngtacũngchỉgặpTânLêvươngvàilần.Đócănbản làmột kẻ có cũng được không có cũng được.” (đọc tại Qidian-VP.com)
LưuTrườngƯơngnhướngmàyvàbuôngchiếcđũa,taynhẹnhàngnhéonhéomặt đứa nhỏ sau đó ung dung hỏi, “Nói với ta xem hôm nay muội nghe đượcnhững gì nào!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nói tới đây khóe miệng ông ta nhếch lên mang theo ý cười và nhìn thẳng vàoĐỗ Hâm, “Có phải Đình Bác Công cũng bị sòng bài nợ bạc không? Nhìn sắcmặt ngươi thì có vẻ số lượng không ít nhỉ?”
“Bệ hạ,” Đỗ Hâm khom người nói, “Một vị công chúa như thế dù có liên hôncũng có thể trợ giúp CảnhVương được bao nhiêu? Huống chi CảnhVương
Thế nên lúc này Hô Bóc đề nghị kết thân khiến lòng ông ta mang theo kiêng kị,lolắngLưuTrường Ươngcấu kếtvớingoại bang.Nhưng hômnay ngheĐỗ
CảnhVươngLưuTrườngƯơnglàcâygaicắmtronglòngViêmKhánhđế.Lúcấy nếu không phải một câu “Huyết mạch cắt đứt ở Tây Chiếu” của hoàng hậutiền triều thì ông ta đã sớm nhổ cái gai này và giẫm dưới chân.
Thương nhân và học giả giao lưu thường xuyên. Vì thế thần cho rằng cảnh hòabìnhthịnhthếnàytuyệtđốisẽkhôngsụpđổdễdàng.Đâychínhlàcáithứhai.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.