Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ
Thương Hải Nhất Thử
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 116: Thần y
“Cảm tạ thần phật gì, ông ta nên cảm ơn cái vị thần y xuất quỷ nhập thần kiachứ?”KỳTamLanghừmộttiếng,mỗichữthốtrađềuchualòm,nhãonhoẹt.Ngay cả một kẻ không hiểu sự đời nhưTống Mê Điệt cũng ngửi được mùi.
“Sư tỷ, sao thế?”
Đương nhiênTống Mê Điệt biết.
“Đã là kiêng kị mà đương kimThánhThượng cũng không mang họ Lưu thì vì
“Chưa, nhưng người của chúng ta truyền lời tới và nói hôm nay hôm nay ông tasẽ tới chùa Thiện Hóa dâng hương cảm tạ thần phật đã bảo vệ ông ta qua đạinạn mà không c·h·ế·t.” Mạc Hàn Yên vừa nói vừa dùng khóe mắt liếc khuôn mặttáinhợt của KỳTamLang.
KỳTamLangthấynàngtựtaymangcháotớichomìnhthìvốncảmthấyrấtvui,ai ngờ lại nghe thấy nửa câu sau thế là hắn ngừng lại bất động. Sau đó hắn đột
Chương 116: Thần y
chưa được gặp, không biết ngài có ổn không?”
“Đầuđứtlìarồicòncóthểsốnglạiấyhả?NgườicủaphủĐôHộchẳngcầntuầntrabiêncảnhnữađâu,điquánrượukểchuyệnđượcđó.”KỳTamLangcònchưa nghe xong đã đi tới cạnh cửa và mở cửa ra sau đó nhìn kẻ truyền lời bênngoài, mày nhíu chặt, “Ngươi nghe được tin này từ đâu?”
sương.NhưngnhiềunămtrướcôngấytừngthiếunợnhàmẹđẻcủaTiếuphunhânvì thế mới lại rờinúi cứuTiếu tướng quân.”
nhiênngẩngđầu,“HômnayTiếu Sấmchịutiếpkháchrồi hả?”
NàngnóixongthìpháthiệnMạcHànYênnhìnmìnhchằmchằm,ánhmắtkháchẳn ngày thường nhưng không rõ là khác chỗ nào vì thế nàng nhỏ giọng hỏi,
sắc mặt, “Sư muội nói đúng, năm đó tiên hoàng hậu dùng một câu ‘huyết mạchcắtdứtởTâyChiếu’để lừa đương kimThánhThượng giữ lại một cáimạng choLưu Trường Ương đồng thời biến hắn thành phiên vương. Hiện tại ThánhThượng hiển nhiên đã hối hận, nhưng bây giờ mà muốn g·i·ế·t vị hoàng tử tiềntriều này thì không dễ đâu.”
Tống Mê Điệt bừng tỉnh, “Cũng phải, nàng ta làm điều thừa ấy để làm gì nhỉ?Chẳnglẽ vì có thù hận vớiTiếu Sấm ư?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“NgườihầutrongphủcủaTiếutướngquâncũnglàngườicủachúngtavìthếlờicủa hắn chắc chắn tin được. Hắn nói đã tận mắt nhìn thấy Tiếu Sấm còn sống.”Kẻtruyềnlờixoaytrònđôimắtnhonhỏ,“HắncònnóithầnykialàdoTiếuphunhân mất nhiều công sức mới mời được về. Vị đại phu ấy tuổi cao sức yếu, sớmđã không khám bệnh mà chỉ muốn làm một con hạc nhàn nhã nơi đại mạc mù
Lúc nói lời này Mạc Hàn Yên đã bước qua bậc cửa. Tống Mê Điệt cũng đi theosaunàngấynhưcáiđuôi.KỳTamLangđangtứclộntiếtlạinghethấyMạcHànYên nói thế thì như bị dội gáo nước lạnh và cũng tỉnh táo hơn. Hắn chẳng thèmnói nhiều nữa mà đi theo sư muội nhà mình, chỉ để lại người truyền lời lúc nàycũng thở dài nhẹ nhõm.
“Kỳ huynh và bổn vương đúng là có cùng suy nghĩ,” một giọng nói đáng ghétvanglênbêncạnhthếlàkhóemiệngKỳTamLanggiậtgiật.Hắncốnhịnkhôngđể lộ bực bội trong lòng, “Tướng quân đột nhiên gặp nạn nên đã mấy ngày ta
chúng ta cũng không biết tên hung thủ kia có thù oán gì với Tiếu Sấm haykhông. Nhưng người sống thì khác. Rõ ràng hắn có miệng, mà mệnh của hắn làdo Mê Điệt nhà chúng ta cứu, vậy mà một cái rắm hắn cũng không nhả được làsao?”
Nhưng mấy ngày trôi qua họ vẫn chưa chờ được tin tức truyền tới. Hôm nay bangười họ đang ở trong phòng nói chuyện thì thấy có tiếng gõ cửa dồn dập. KỳTamLang nghiêngmắt nhìn cửahỏi, “Chuyện gì?”
Rốt cuộc hắn cũng từng là vị thái y lệnh nổi danh kinh thành vì thế Kỳ TamLang tự cho là mình rất giỏi trong việc trị bệnh cứu người, “Lại có kẻ cứu đượcngười mà đến ta cũng bó tay hả? Chỉ sợ kẻ như thế còn chưa sinh ra đâu!”
“Làthậthaygiảthì chỉcầntớinhàTiếuSấmlà biết.”
Quả nhiên qua một lúc bọn họ thấy xe ngựa của Tiếu Sấm từ nơi xa đi đến. Nóđi rất chậm, hẳn là do người ngồi bên trong còn chưa hoàn toàn khỏi bệnh. Bêncạnh xe là một đám hộ vệ, mỗi người đều nắm chặt binh khí với thái độ cảnhgiác, đôi mắt không rời khỏi đám người chung quanh.
CảnhVươngđiệnhạcũnglàmụctiêucủahungthủkia,nhưngsaukhitỉnhtáohắn lại phủi sạch và nói bản thân không biết đã đắc tội vị la sát kia lúc nào đểđến nỗi chọc phải họa c·h·ế·t người.
“DùcólàBiểnThướctáithếcũngkhôngcứuđượcngườichết.”KỳTamLanghung ác mắng khiến tên kia sợ tới độ rụt cổ không dám nói gì nữa.
KỳTamLangthấyxengựađãtớigầnthìchenraphíatrướcvàhànhlễ.Tênhộvệ đi đầu tuy hoảng sợ nhưng vừa thấy người tới là ai hắn đã lập tức an tâmđồng thời đáp lễ.
TuyTiếuSấmđãsốnglạinhưngtênhungthủchémđầuôngtalạichưabịbắtnên lần này đi ra ngoài bọn họ phải hết sức cẩn thận.
“Đại nhân, đừng nói ngài, chúng ta cũng không thể tin nổi,” gã sai vặt trông cửagiống như đã nghẹn thật lâu, nay gặp được người chịu nghe hắn thổ lộ nỗi lòngthế là hắn hưng phấn đỏ cả mặt, miệng nói tía lia làm cho người qua đường
MạcHànYêncũngnhìnchằmchằmcửasổthậtlâumớiđáp,“Vôcùngnhụcnhã, đời này không thể nuốt trôi chăng?”
cũng sôi nổi quay đầu nhìn, “Thế giới này vô biên, thật sự việc lạ nào cũng có,chẳng có ai ngờ người c·h·ế·t còn sống lại được!”
chắc cũng đã chuẩn bị tốt rồi.”
“Còn một chuyện nữa. Ngày ấy ở phủ Đô Hộ, chúng ta chính mắt nhìn thấytướng quân đầu mình hai nơi.” Kỳ Tam Lang chính tai nghe được mấy chữ“Chưa khôi phục hoàn toàn, thân thể yếu ớt” là lại mất bình tĩnh. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Các muội có tin không? Ta không tin. Thằng nhãi kia chẳng bao giờ nói đượccâu nào thật.” Tới đây hắn nhìn chằm chằm Tống Mê Điệt và hung hăng mắng,“Mê Điệt, sao muội phải cứu hắn? Cứ để hắn c·h·ế·t ở phủ Đô Hộ cũng tốt, cả hắnvà Tiếu Sấm đều c·h·ế·t là chúng ta có thể dẹp đường về Trường Lăng rồi khôngbao giờ thèm quản những việc xảy ra ởTây Chiếu nữa.”
MạcHànYênrũmắtđáp,“Tachỉcảmthấykỳquái,giếtngườithìcứgiết,saophải chém đầu?Vừa tốn sức lại khiến máu bắn lên người.”
Dứt lời nàng ấy cất bước đi tới bên cửa sổ và giơ cái giỏ trong tay lên sau đóchậmrãinói,“Sưhuynh,mauănchútcháo,chúngtaphảitớigặpTiếuSấm.”
“Một câu ấy không phải tiên hoàng hậu nói mà đó là một lời tiên đoán khi ĐạiYến mới lập quốc.” Mạc HànYên nhẹ nói.
“Đại Đô Hộ đã sống lại,” tiếng người ngoài cửa rất nhỏ nhưng lọt vào tai họ lạinhư tiếng sấm, “Nghe nói Tiếu phu nhân tìm được một vị danh y có một khônghai. Kẻ đó khâu đầu của Tiếu tướng quân lại. Bây giờ tuy ông ấy vẫn nằm trêngiường chưa dậy nổi nhưng mũi đã có hơi thở, đã thế còn ăn được ít canh.”
“Sư tỷ, sư huynh làm sao vậy?” Tống Mê Điệt đứng từ xa nhìn qua cửa sổ thìthấykhuônmặtKỳTamLangtiềutụynhưnghaimắtlạitỏasángnhưmộtconsóiđóinhiềungày.Nàng lolắnghỏiMạc HànYênđang đứngbêncạnh.
Kim và chỉ vô hình ư?
Tống Mê Điệt hốt hoảng giải thích, “Cô nàng kia cầm cây đao lớn rồi đứng đưalưng về phía muội nên khi ấy muội căn bản không nhìn ra kẻ nàng ta muốn giếtlà ai……”
“Mấy ngày không gặp khiến lòng ta bất an và muốn thăm hỏi tình hình củatướngquân.”KỳTamLangkhomngườinhưngchưakịpngẩngđầuđãthấyphíasau có ai đó xẹt qua. Kẻ nọ đứng bên cạnh hắn và cũng chắp tay hành lễ giốnghắn.
KỳTamLangluônngoanngoãnnghelờiMạcHànYênvìthếhắnlậptứcđổi
“Đúnglàthầny.Ôngấymangtheocốtcáchcủatiênnhân,râudàitớimặtđất,bướcđi nhưbay. Mấyngười chúngta phảichạy theomới kịp.”
KỳTamLangcườilạnhmộttiếng,“Cũngphải,tuycáichếtcủaTiếuSấmcórấtnhiềuđiểmđángngờnhưngítracũngđãgiúpchúngtamộttay.Nhưvậykhônglâu nữa HoàngThượng sẽ hạ lệnh cử người khác tới đây làm Đô Hộ, sư phụ (đọc tại Qidian-VP.com)
KẻbịhắnmắngđươngnhiênlàLưuTrườngƯơng.
VìhaicáithứnàymàsuốthaingàyKỳTamLangngồilỳtrongphònglậtsáchtìm kiếm, thậm chí không ăn khôngngủ.
“Trờigiángxuốngmộttảngđákỳlạ,trênđócómấychữtomàuđỏ,”KỳTamLang duỗi người và không chút để ý nói, “Thế nên đời đời hoàng đế của ĐạiYến đều chưa từng đặt chân tới Tây Chiếu vì sợ huyết mạch của Lưu thị sẽ bịcắt đứt tại đó.”
CònviệcTiếuSấmcónhìnrõbộdạngcủahungthủhaykhôngthìgãsaivặtcàng không biết gì, “Ngày ấy tướng quân đưa lưng về phía hung thủ, đã thếnàng ta còn che mặt bằng lụa đen. Nhưng kể cả nàng ta có không mặc gì thìtướng quân cũng đâu thể biết đó là ai.”
KỳTamLangđanggặmdưalênghethếthìnémnửaquảdưaăndởxuốngđấtkhiến nó tan nát, nước văng khắp nơi: “Kẻ đã c·h·ế·t sẽ chẳng nói được gì nên
saoôngtavẫnluôntrìhoãnkhôngđổiquốchiệu?”TốngMêĐiệtkhônghiểuvìsao cái vị ngồi trên ngôi cao kia lại không hoàn toàn cắt đứt liên hệ với Lưu thịdùông ta vô cùngkiêng kị gia tộcnày.
Nói đến đây hắn hơi ngừng lại, trong ánh mắt như hiện lên một chút ánh sáng,“Nghe nói cây kim ông ấy mang tới nhỏ tới độ người ta căn bản không nhìnthấy. Ông ấy dùng cây kim vô hình kia và một đống chỉ cũng vô hình để khâuđầu của tướng quân lại.”
“Được rồi. Lưu Trường Ương mà c·h·ế·t không minh bạch ở phủ Đô Hộ thì cáctriều thần cũng không dễ dàng bỏ qua đâu.” Mạc Hàn Yên đứng bên cạnh vànhànnhạtnói,“Trướckhiđisưphụcódặntốtnhấtlàtúmđượcnhượcđiểmcủahắn và mang ra trị tội. Một khi người đã vào ngục của Đình Úy thì hoặc chếthoặc tàn phế, lúc ấy chẳng phải đều do chúng ta quyết định đúng không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng dù nói thế hắn vẫn vực lại tình thần để ăn cháo, rửa mặt thay quần áo sauđó ba người căn đúng giờ để ra ngoài, chờ trên con đường nhất định phải đi quanếu muốn tới chùaThiên Hóa.
Nhưng phủ Đô Hộ lại đóng cửa từ chối tiếp khách, gã sai vặt canh cửa nói Tiếutướng quân còn chưa hồi phục, thân thể yếu ớt và chẳng thể rời giường nên phunhân rất bận rộn. Hiện tại ai cũng mệt mỏi, chẳng thể tiếp khách.
“Vị trí Đô Hộ và ba vị Tư Mã nơi này sẽ nhanh chóng bị người của chúng tathay thế,” Mạc cô nương chẳng thèm để ý tới hai người mà giơ mấy ngón taylên nói, “Hiện tại đúng là tốt, không cần chúng ta ra tay phủ Đô Hộ đã biếnthành một Giáo Sự phủ khác.”
KỳTamLangnhẹnhàngcườivàvươnngóntaychọclêntránTốngMêĐiệt,“Phật bảo không thể nói. Mê Điệt, có một số việc không biết còn tốt hơn đãbiết.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.