Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ
Thương Hải Nhất Thử
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 117: Nàng
Tống Mê Điệt và Mạc Hàn Yên đều không hiểu y thuật, thấy hắn ngã rầm mộtcáithìgiậtnảymìnhvàvộiđưahắntớimộtyquán.Thầythuốckhámbệnh,bắtmạch và đang chuẩn bị châm cứu thì Kỳ Tam Lang lại từ từ tỉnh dậy và ngồithẳng người.
KhôngbiếtCảnhVươngLưuTrườngƯơngchuiratừchỗnào,chỉthấyhắnđứngbêncạnh KỳTamLang vàchắptay nhìnxengựa trướcmặt.
Nàng đã không thể lui, hai tay nắm đao cũng run lên, phải gồng hết sức mớichống đỡ được.
Rốt cuộc đao này cũng không đấu lại thanh kiếm sắc bén trong tay “Thần y” vàvăng ra nện bên chân nàng. Mũi đao cọ trên mặt đất lóe tia lửa nhưng chúngnhanh chóng bị bóng tối nuốt mất.
Mấy ngày nay Kỳ Tam Lang chỉ uống một bát cháo nhỏ, lại không được nghỉngơinênthểlựcsớmđãcạnkiệt.LúcnàyhắncònbịLưuTrườngƯơngđảkíchnên tức đến độ hôn mê trước mặt mọi người.
Hắn đứng gần Lưu Trường Ương, mắt nhìn xe ngựa tiến gần tới rồi nghe bánhxe nghiến trên mặt đất thế là lông tơ sau lưng bỗng dựng hết cả lên: Không thểnào có chuyện đã bị chém đầu còn có thể sống. Càng không có chuyện kim vớichỉ vô hình giúp khâu đầu và cổ lại với nhau.
Thần y nắm chặt thanh kiếm, mắt hé mở và nhìn qua thì thấy một đôi con ngươitrong sáng giấu sau khăn che mặt màu đen. Hai con ngươi kia một màu xanh,một màu nâu, giống một con mèo BaTư ông ấy từng gặp nhiều năm trước. (đọc tại Qidian-VP.com)
Rốtcuộcbóngngườiôngấychờđãlâucũngnhẹnhàngrơixuống.Nhưngngười đó không chạy ngay tới đây mà đứng tại chõ, đôi mắt như nước gợn thànhtừng vòng tròn sau đó lan tới bên cạnh bàn.
“Ngày ấy ở phủ Đô Hộ ta không kịp chúc mừng tin đại hôn của điện hạ. Quamấy ngày nữa ta chắc chắn sẽ tự mình tới cửa đưa quà,” dứt lời nàng nhìn vềphíaTống Mê Điệt và nói, “Đến lúc đó muội cũng đi cùng ta.”
Căn phòng của ông ấy được sắp xếp khá kỳ cục, không có hòm thuốc, không códượcliệu,thậmchíkhôngcócảmộtcuốnsổđểghilạibệnhtìnhcủa bệnhnhân.
LúcnàycảđámngườichungquanhmớihoànhồnvàvộivãđỡTiếuSấmvàotrong xe ngựa. Sau một phen sửa sang lại bọn họ mới tiếp tục lên đường đi vềphía nam.
“Bang.”
Mạc cô nương lạnh lùng sắc bén khiến Kỳ Tam Lang cũng bình tĩnh lại. Hắnngoan ngoãn nằm trên giường, tay nắm góc chăn và kéo lên đắp cẩn thận, trôngchẳng khác gì con mèo ngoan ngoãn, “Thế sư huynh trộm lười một lần và chờtin tức của các muội nhá!”
“Chuyện gì?” Rốt cuộc Lưu Trường Ương cũng xoay người, ánh mắt nhìnkhuônmặthơingửacủaMạcHànYênvà tỏvẻônhòa,“Mạcđạinhângọibổnvương có chuyện gì?”
***
chính là lộ nguyên hình.”
Có mùi hoa truyền tới. Nó rất nhạt, nếu không để ý sẽ không nhận ra. Vì thếthầnynhẹnhàngngảngườitrênbàn,hơithởkhiếnchòmrâudàihơiđộngđậy.Đôi mắt ông ấy hơi hé mở và thấy tia sáng trên mái nhà càng ngàng sáng.
VừadứtlờinàngđãthấyKỳTamLangngãthẳngraphíasau.Trướckhingãmiệnghắn còn lẩmbẩm hai chữ,“Thần y.”
Lưu Trường Ương cong môi cười và xoay người nhường đường cho xe ngựa.ĐồngthờihắnnhỏgiọngnóivớiKỳTamLang,“Conngườicủatatừtrướcđếnnay luôn đơn giản, chỉ có Kỳ đại nhân là suy nghĩ nhiều.”
Sau khi tết và mở mấy sợi râu tám lần thì thần y bỗng nhiên hết hứng thú với bộrâu của mình. Ông ấy liếc nhìn lên xà nhà, tay trượt theo cái bàn xuống dưới vànắm lấy chuôi kiếm.
Thùng xe đột nhiên ngả về sau. Chờ người đánh xe khống chế được con ngựathìcáithùngxelạihấtvềphíatrước.Kếtquảlàcáingườitrongđócứvậy“Lăn
Nhưng hai chân ông ấy lại kẹp một thanh kiếm, một đầu của nó chạm đất, mộtđầu khác chọc vào bụng, cực kỳ lôi thôi.
NgườiđánhxebịTiếuSấmmắngthìsợquáquêncảquỳxuốngnhậntội.LưuTrường Ương thấy thế thì lắc đầu nói với ông ta, “Cái thứ không có mắt, cònkhông mau đỡ lão gia nhà ngươi lên xe ngựa đi.”
Saotênnàylạiđổisắcmặtnhanhthếnhỉ?Thầythuốcbêncạnhlạihá hốcmồm,kim trong tay mới nhặt lên lại rơi xuống.
“Huynhnghỉngơiđi,đểmuộivàMêĐiệtđitìmthầny.”
chém rơi đầu nửa tháng trước rồi cơ mà?
KỳTamLangtrợnmắtliếccáitênLưuTrườngƯơngnàymộtcáinhưngkhôngthể không lùi lại. Chẳng qua khó chịu trong lòng hắn đã không còn, thay vào đólà kinh ngạc: Vừa rồi hắn quả thực nghe thấy giọng Tiếu Sấm, tuy hơi yếunhưng vẫn sang sảng như ngày thường. Có điều ….. vị Đại Đô Hộ kia đã bị
KỳTamLangnínthở,ánhmắtnhìnTiếuSấmchằmchằm:Khôngsai,cáiđầuvà cổ vẫn ở chỗ cũ. Tuy cổ ông ta bị che kín nên hắn không nhìn thấy chỗ nốinhưnghiện giờ cáiđầu kia vẫnvững vàng nằm trêncổTiếu Sấm.
“Muội nhớ rõ,” Tống Mê Điệt ngây thơ gật đầu nhưng lúc quay đầu lại nàngchợt hét lên, “Sư tỷ, sao mặt sư huynh lại tái nhợt thế kia? Nhìn huynh ấy nhưsắp ngất rồi ấy!”
“À, đa tạ hai vị.” Một giọng nói truyền ra từ xe ngựa, tuy yếu ớt nhưng vẫn cóthểnhậnrađólàTiếuSấmkhônghềgiả.KỳTamLangvừanghethếđãnhướngmày.
LưuTrườngƯơngômcánhtayđứngđónghiêngngườinhìntheoxengựarờiđirồi nhìn Kỳ Tam Lang ở bên cạnh cười cười nói, “Đây mới là danh y thực sự,không giống kẻ nào đó tự xưng y thuật vô song nhưng gặp phải cao thủ chân
long lóc” ra ngoài. Mấy tên hộ vệ không phản ứng kịp nên không đỡ được. Kẻkia cứ thế lăn xuống xe ngựa, đầu đập vào bánh xe cứng rắn phát ra tiếng độngthật to.
TrừphingườimàTiếuphunhântìmđếnkhôngphảithầnymàlàĐạiLaKimTiên, là Diêm La quản lý sổ sinh tử. Chỉ có bọn họ mới giúp Tiếu Sấm lấy lạimột mạng từ ngụcVô Gian.
Lưu Trường Ương lẳng lặng nhìn chằm chằm nàng một lát, sóng mắt yên tĩnhnhưng lại như chứa thương hải tang điền. Mãi một lúc sau hắn mới đáp lễ và nóimột tiếng “cảm ơn” rồi quay đầu đi về phía dòng người ngựa xe như nước.
Mạc cô nương đuổi theo và duỗi tay túm lấy bờ vai hắn sau đó ném về phía sau.Nàng ấy gọn gàng ném Kỳ Tam Lang về trên giường, động tác lưu loát khiếnthầy thuốc há hốc mồm, rơi cả kim. (đọc tại Qidian-VP.com)
Kỳ Tam Lang lùi về sau một bước và không cẩn thận đụng phải Tống Mê Điệtđang tiến lên. Lúc hắn quay đầu lại thì thấy nàng ấy đang giơ cổ tay với mình vàhiểu hóa ra hai con ngựa kia bị mũi tên của nàng dọa sợ.
Một viên ngói trên nóc nhà bị người ta gỡ ra, ánh mắt thần y sáng lên: Rốt cuộcnàng ta cũng tới rồi.
Ông ấy có vẻ cực kỳ nhàm chán, tay vân vê hai sợi râu và thắt cái nút, rồi mở ra,rồi lại thắt nút……
“Roẹt”mộttiếng,thầnyxoayngườibậtdậy,thanhkiếmtrongtayvungvềphíakẻ kia và chém đứt một mảnh vải đen. Nàng kia lập tức vung đao chặn lại.
“CảnhVương điện hạ,” Mạc HànYên đứng phía sau và thấp giọng gọi hắn.
Mọingườiđềusợtớimứckhôngdámđộngđậy,bởivìTiếuSấmbọctrongchăncứ thế nằm thẳng cẳng trước xe, không hề nhúc nhích. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng chưa chờ hắn quay đầu lại đã nghe thấy một tiếng “ai u” trầm trầm. Nódọatoàn bộ mọi ngườiở đây.
“Không sao, nghe thấy giọng tướng quân là lòng bổn vương được an ủi rồi.” KỳTamLangđịnhnóicáigìđólạibịLưuTrườngƯơnggiànhtrướcmộtbước.Sauđó tên khốn này lại giả nhân giả nghĩa chắp tay với xe ngựa, “Tướng quân tĩnhdưỡng cho khỏe, chờ thân thể khỏe hơn bổn vương sẽ tới phủ thăm ông.”
Nóc nhà có tiếng động, tuy rất nhẹ, giống như có một con chim đêm đang nghỉngơi trên đó nhưng ông ấy vẫn không dám lơ là. Ông ấy nhìn chằm chằm vềphíaphát ratiếng độngkia, cơbắp cảngười gồlên chờbật dậy.
“Phật Tổ ông còn đi bái tạ được mà sợ gió ấy hả?” Kỳ Tam Lang cắn răng nhỏgiọng lẩm bẩm với Lưu Trường Ương và mặc kệ tôn ti lễ nghĩa, “Cảnh Vươngđiệnhạthậtsựtinsao?Đầucũngchémlìarồicòncóthểsốnglại,CảnhVươngnghĩ chuyện này có thật hả?”
Lúcxengựatớigầnhơn,KỳTamLangngướcmắtnhìncửasổxechekínmítthì mơ hồ thấy một cái bóng bên trong. Nó giống quỷ hơn là giống người.
Chương 117: Nàng
TiếuSấmvốnđang“nằmngayđơcáncuốc”bỗngngồithẳngdậytrướcmặtbaongười, một tay vuốt cái cổ được bọc kín, một bàn tay chỉ về phía gã đánh xe sắcmặt trắng bệch. Sau khi hít sâu mấy hơi ông ta mới mắng một câu: “Thứ khốnnạn, chẳng lẽ ngươi muốn bản tướng quân lại rơi đầu lẫn nữa hả?”
Sao có thể?
Thần y ngồi dưới cửa sổ, râu dài rũ trên mặt bàn trước mặt và bị ánh trăngnhuộmthànhmàubạctrắng.(Hãyđọctruyệnnàytạitrangrunghophach.com)
“Có những chuyện phải sớm nghĩ thấu đáo sẽ tốt hơn tới cuối cùng mới hiểura.” Mạc Hàn Yên nhàn nhạt nói một câu này sau đó khóe mắt ngước lên nhìnTốngMêĐiệtởbêncạnh,“LưuTrườngƯơngtuyệtđốikhôngphảiđốitượngphù hợp. Lời này sư tỷ chỉ nói một lần, nhưng muội phải vĩnh viễn ghi nhớtrong lòng đó.”
Đột nhiên hai con ngựa hí vang khổ sở, móng trước giơ cao, mũi phun phì phì.
Thần y vẫn không dừng lại, mũi kiếm vung lên, cả người đạp lên trụ giường vàvọt về phía này bức nàng kia đến ven tường.
Ôngấycảmthấytráitimmìnhbịđôimắtlộraánhsángkiahútlấy.Hơithởnhẹrun lên rồi ông ấy thấy người kia đi về phía mình mà không phát ra tiếng độngnào. Người đó như quỷ ảnh lướt tới cạnh bàn.
“Thầny,tamuốnđitìmthầny.”Hắnlộnmèomộtcáivàbướcrangoài,chânvẫn lắc lư nên lúc bước qua bậc cửa suýt vấp ngã. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tướng quân……”
TiếuSấmnóixonglạihođứtquãngvàitiếng,quảthựcđúngvớimấychữ“Thân thể yếu mệt”.
DứtlờihắnthấyKỳTamLangtứcđếnđộsuýtbốckhóithìvuivẻcười,taythòra dém áo choàng và định xoay người rời đi.
Đôi mắt nhỏ như hai hạt đậu kia không còn vẻ khôn khéo như dĩ vãng nhưngvẫnlàTiếu Sấm chứ không phảiai khác. (đọc tại Qidian-VP.com)
VốnTốngMêĐiệtđangcảmthấykhôngđượctựnhiênlạinghenàngấynóithếthì như bị điện giật và đột nhiên tỉnh táo lại. Nàng ngẩng đầu chắp tay nói vớiLưuTrường Ương, “Đương nhiên.”
Dù đã lật hết các loại y thư hắn cũng không thấy trường hợp nào như thế.
NàngbuôngtayTốngMêĐiệtvàđitớiphíasauLưuTrườngƯơngnhưngthấyhắn không quay lại nên mở miệng gọi tiếp lần nữa, “Điện hạ.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.