Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ
Thương Hải Nhất Thử
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 120: Đôi mắt
KhangVương.Vìthếtatựmìnhgiảiquyếtmộtlầncoi nhưcắtđứtýđồcủaôngta.”
Tháp Cập nghe thấy thế thì vội ngẩng đầu và nghe thấy hắn nói tiếp, “Nhưng takhông muốn cưới ngươi là vì một nguyên do khác. Nguyên nhân của ta giốngvới ngươi.”
Tháp Cập nghe hắn nói thế thì ngẩn ra, vừa định nói chuyện nàng đã nghe hắnnói, “Bệnh chỉ cần đúng thuốc là được. Linh dược trong mộ tướng quân quathời gian dài đã mất hiệu quả, dù có uống vào cũng đâu thể khỏi được bệnh?”
coi như đền bù một chút, như thế lòng ta cũng được an ủi. Còn tên ngốc kia nữa.Lúc nào hắn cũng nghĩ thân thể mình bị tàn phá, không xứng với ta. Nay ta cũnggiốnghắn,thânthểkhôngcònlànhlặnvìthếhẳnlàhắnsẽkhôngcònbănkhoăn gì nữa.Vì thế…… coi như vẹn cả đôi đường.”
UấtTrìThanhthầmtặclưỡi:Vớimưulượcthếnàythìmộtkẻphàmtụcnhưhắncó học cả đời cũng không theo được. Nhưng vì sao một kẻ lòng dạ sâu thẳm nhưthế lại trở nên bất chấp khi gặp đượcTống Mê Điệt vậy?
NóixongthấyThápCậpcôngchúavẫncứnửatinnửangờthếlàhắncườilạnhnói, “Không dối gạt công chúa, chúng ta đã đặc biệt phái người tới…… tới TânLê tìm sổ ghi chép bệnh của Đa Lượng…… rồi lại tìm đại phu giỏi…… giỏinhất Đại Yến để chẩn đoán và kê …… kê đơn thuốc. Để có đủ dược liệu chúngta gần như đi…… đi hết hơn nửa lãnh thổ ĐạiYến mới tìm được.Tổng cộng
Lưu Trường Ương nghe thấy thế thì bỗng nhiên lộ vẻ khó xử. Uất Trì Thanh lạicàngchẳnghiểubọnhọđangnóicáigì.Nhưnglúchắnđangđịnhmởmiệnghỏi
ĐangnghĩngợithìhắnthấyThápCậpđứnglên,mộttaycầmbìnhthuốc,chântập tễnh bước ra ngoài.
LưuTrườngƯơngmỉm cười,“Đươngnhiênlà vìmộtviệcquan trọng.”
Saumộtlúcnànglạinghethấymộtcâukhôngđầukhôngcuốinày.LưuTrườngƯơng đứng dậy, ánh mắt nhìn cái bàn và ánh nến lắc lư khi gió thổi qua, “Bổnvương hâm mộ công chúa có thể vì người yêu mà vượt lửa qua sông, quên cả
Hóarangaytừđầuđãchẳngcóvịthầnynào.TiếuSấmcũngkhôngsốnglại,kẻlăn ra khỏi xe giữa đường phố ngày hôm trước là em họ của ông ta. Kẻ này códiệnmạo cựckỳ giống vớiTiếu Sấm,thậm chí giọngnói cũngtương tự.”
Trongtaynànglậptứccóhaiconmắtđầymáutươi.Chúngchẳngthểsánglênđược nữa, cũng chẳng thể giúp nàng nhìn người thương.
Tháp Cập ngọ nguậy ngón tay và phát hiện đã hơi có sức vì thế nàng kiên nhẫnchờ đợi thể lực khôi phục sẽ nhặt đao rơi trên mặt đất và đâm nó vào ngực LưuTrườngƯơng.Nàngtuyệtđốikhônggảchokẻnày,dùĐaLượngcóchếtnàngcũng không bỏ hắn mà đi.
“Hô Bóc muốn gả ngươi cho ta là để thêm một tầng kiềm chế ta. Cái này hẳncôngchúacũngbiếtđúngkhông?” Mộtlátsauhắnnhẹgiọng nóiramộtcâu.
Tháp Cập cười lạnh, “Chuyện quan trọng hả? Ngoài Đa Lượng thì dù trời có sậpta cũng chẳng quan tâm.” (đọc tại Qidian-VP.com)
UấtTrìThanhnóixonglàduỗitaymuốnlấybìnhthuốckiavềnhưngThápCậpđãlắcmìnhthoátđược.Hắnnhíumày, vừađịnhratayđãthấynàngdùng tay
“Đại Đô Hộ đầu lìa khỏi xác nhưng chưa bắt được hung thủ vì thế Tiếu PhunhânnghetheokiếnnghịcủaCảnhVươngđểbàytatrònàynhằmdẫndụhungthủ hiện thân.”
Vì thế tên lính kia lại nói, “Phụ nhân trong nhà vốn không hiểu chuyện trênquantrường,hơnnữaCảnhVươnglạitrựctiếptìmtớigiúpbàymưutínhkế,chúng ta hoàn toàn không biết gì. Chỉ có sau khi chuyện vỡ lở chúng ta mớihiểu ngọn nguồn.”
Nàng đau đến độ phải hít một hơi mới có thể nói tiếp, “Ta g·i·ế·t nhiều người vôtội như thế, đặc biệt là Kiều Lệ. Nàng đối xử với ta tốt như vậy mà ta lại……Dùcómóchaimắtnàycũngchẳngthểchuộclạitộinghiệttrênngườitanhưng
cũng chỉ…… chỉ có một liều này…… công chúa không tin thì trả cho điện……điện hạ là được.”
LưuTrườngƯơngnhẹnhàngkhéphaimắtsauđóthởdàivàquayđầunhìnvềphía Uất Trì Thanh đang nghẹn họng há hốc miệng, “Đưa thuốc cầm máu chocông chúa.”
Tình vừa chớm nở đã sâu đậm, tới độ một người sinh ra trong xoáy nước củaquyền lực như hắn cũng không thể ngó lơ.
Mà cách duy nhất không phản bội hắn chính là g·i·ế·t kẻ trước mặt. Đây cũng làmục đích đầu tiên của nàng khi tới thành Vũ Dương: Sau khi biết Hô Bóc địnhgảmìnhchoCảnhVương,nàngđãlậptứcmuốngiếtLưuTrườngƯơng.Ngàyđó ở phủ Đô Hộ, nàng nhắm vào hắn nhưng tiếc là lại bị chuyện ‘hẹn hò’ củaTiếuSấm cắtngang nên nàngchỉ có thểgiết tên tướngquân kia trước.
sinhmệnh.Tacànghâmmộcôngchúacódũngkhíthàphụthiênhạchứkhôngphụ người,” khuôn mặt tuấn tú của hắn hiện lên một nụ cười không có độ ấm,“Đây đều là những thứ mà lòng Nguyên Doãn chờ mong, nhưng cầu mà khôngđược.”
“Ngươidẫndụtatớiđâyđểlàmgì?”NàngnhìnvàomắtLưuTrườngƯơngvàphát hiện nơi đó không có khinh thường hay chế nhạo, ngược lại chỉ có thêlương và xót xa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mạc HànYên càng nhíu mày chặt hơn, “Có nhìn thấy bộ dạng của hắn không?”
phản bội đã được chứng thực, nếu không người nhà họ Tiếu cũng đâu nghe lờiCảnhVươngrămrắpnhưthế.Ngaycảchúngtacũngchẳngbiếtgì.Đámngườinày coi chúng ta là kẻ ngốc đây mà.”
UấtTrìThanhbịtháiđộbấtngờnàycủanàngdọasợvìthếvộiliếcLưuTrườngƯơng và phát hiện hắn cũng không có ý đỡ công chúa đứng dậy. Hắn chỉkhoanh tay nhìn nàng, trong mắt là thương xót càng sâu hơn.
Với nàng cũng thế……
Tháp Cập kinh ngạc nhưng sau đó nàng lập tức túm lấy bình thuốc và ôm vàolòng, mắt nhìn đối phương nói, “Nếu ngươi lừa ta thì ta sẽ không bỏ qua bất kỳkẻ nào của CảnhVương phủ.”
UấtTrìThanhnhưmớivừatỉnhmộngvà“à”mộttiếngsauđóluốngcuốngtaychân đi lấy thuốc cầm máu đã được chuẩn bị sẵn. Hắn dùng vải có chấm thuốcbănghai mắtchoThápCập. Lúcnày hắnchợt hiểulý dovì saoLưuTrường
Nghexonglờinàytênlínhkiakhôngcònvẻxấuhổnữa,“Chúngtađãthấy,hắncócặpmàyrộng,mặtchữđiền,tướngmạouyphong,rắnchắcnhưcọcsắtvậy.”
“Cảnh Vương nói thù đoạn của hung thủ tàn nhẫn, quả quyết, rõ ràng đanghướng về phía Đại Đô Hộ. Khi biết tướng quân chưa c·h·ế·t ắt hắn sẽ lại tới lầnnữa.”
đã thấyTháp Cập vươn hai ngón tay móc mắt mình.
“Bổn vương thật hâm mộ công chúa.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Vì sao việc Đại Đô Hộ còn sống lại dẫn dụ được hung thù hiện thân?” MạcHànYên khônghiểu nổichuyện này, lôngmày nhănlại.
LưuTrườngƯơngnghelờinàycũngkhôngtức,cònUấtTrìThanhởbêncạnhthì không nhịn được hừ một tiếng, “Nếu là giả thì Uất Trì Thanh ta mang…..mang đầu tới gặp ngươi.”
“Đêmnayhắnđãtớiư?”TốngMêĐiệtnhìnvềphíaphủĐôHộđangbùngcháy thì l**m l**m môi nói, “Nhưng các ngươi vẫn không bắt được hắn.”
“Công chúa đợi một lát,” Lưu Trường Ương gọi nàng lại và đi tới bên bàn thổitắt nến khiến căn phòng tối sầm. Lúc này cái bóng mai phục bên ngoài lập tức lộra. Lưu Trường Ương hơi hơi mỉm cười nói, “Mong công chúa phối hợp với tadiễnxong một vở này.” (đọc tại Qidian-VP.com)
LưuTrườngƯơnghémiệngnhưngchưakịpnóigìđãnghenàngấythởhổnhểnnói, “Điện hạ cũng chẳng cần tự trách mình. Ta đã sớm nghĩ kỹ rồi, lần này màkhông có CảnhVương thì ông ta cũng sẽ gả ta cho cái gì mà ĐoanVương với
Chương 120: Đôi mắt
Nóixongnànglạilạnhlùngcười,“Điệnhạđươngnhiênsẽkhônghiểu.Vớicácngươi thì chuyện tình cảm chỉ là gia vị trong đấu tranh quyền lực. Nếu có thìnhư dệt hoa trên gấm, còn không có thì cũng chỉ là chút cảm giác thương nhớvấn vương khi đêm khuya nằm mộng. Nhưng với ta thì Đa Lượng còn quantrọnghơncảsinhmệnh.Tacóthểvìhắnmàlàmmọiviệc,dùphảibánlinhhồnvà thân thể cũng không hối hận.”
Lưu Trường Ương nhìn thẳng vào mắt nàng và nói, “Ta đã tìm được phươngthuốc, cũng đã tạo ra được thứ dược liệu giúp trị khỏi bệnh cho Đa Lượng.” Hắnmóc từ cổ tay áo một cái bình ngọc nho nhỏ và đưa choTháp Cập.
Ương lại bảo mình chuẩn bị thuốc này. (Hãy đọc truyện này tại trangrunghophach.com) Hóa ra chủ nhân nhà hắn đã sớm đoán được kết quả nên mớinghĩ chu đáo như thế.
NgàythứhaiKỳTamLangnhìnthấycảthànhdánđầybứchọamộtkẻ“mặtsắt”thìkhóe miệngnhếchlên vànói vớihaivị sưmuội, “ChuyệnTiếuSấm
chốnglênmặtđất,hai gốiquỳxuốngtrước mặtLưuTrường Ương.
Tên kia lộ vẻ xấu hổ, “Kẻ nọ võ nghệ siêu quần, lại ….. lại sớm tính sẵn đườnglui nên lúc chúng ta đuổi tới đã gặp phải mấy chỗ cháy. Có mấy người còn bịhắn đặt bẫy đánh lén bị thương nên….. nên cuối cùng vẫn để hắn chạy thoát.”
“Lòng ta đã hiểu. Điện hạ đương nhiên sẽ không đưa cho ta phương thuốc nàymà không đòi gì. Nhưng nếu nó có thể cứu Đa Lượng thì từ giờ phút này mệnhcủa ta thuộc về điện hạ.” Nàng dập đầu quỳ lạy, thái độ thành kính giống nhưđang quỳ lạy thần linh.
ThápCậpbỗngnhiênhiểura.HóaravịCảnhVươngđiệnhạtônquýnàynghĩđủ mọi cách để tìm thuốc, đồng thời dẫn dụ nàng tới đây cũng vì một chữ tìnhgiống nàng.
mà mình quen và hỏi. Kẻ kia thấy bọn họ thì lập tức nói hết.
Lời này như một tảng đá nện vào trái tim nàng.
“Ta biết nên làm như thế nào,” Tháp Cập mỉm cười nhìn hắn, đôi con ngươikhácmàuthêmmộttầnghiểuthấu,đẹpnhưyêuquái,“Tabiếtphảidùngcáigìđể báo đáp điện hạ rồi.”
Tháp Cập nói xong thì dùng sức ném hai con ngươi xuống đất giống như némhết những gông cùm và xiềng xích quấn trên người nàng từ khi sinh ra. Sau đónàngdùnghaihốcmắtmáuchảyđầmđìahướngvềphíaLưuTrườngƯơngvàmỉm cười nói, “Tháp Cập cảm tạ điện hạ đã giúp đỡ.” (đọc tại Qidian-VP.com)
LúcTốngMêĐiệtvàMạcHànYên đuổitớiphủĐôHộthìchỉthấybêntrongcháy hừng hực, mọi người loạn hết cả lên.Tống Mê Điệt túm lấy một tên lính
Nói xong thấy Tháp Cập nghi hoặc đánh giá mình thế là hắn nhẹ nhàng nhếchmiệng, bộ dạng vẫn như thường, tay khoanh lại nói, “Chẳng lẽ công chúa khôngtò mò lý do ta phải bày ra cái bẫy thần y này để dụ ngươi tới đây hả?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.