Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ
Thương Hải Nhất Thử
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 121: Lòng chỉ thuộc về một người
Mạc Hàn Yên và Kỳ Tam Lang nhìn bóng dáng lẻ loi của sư muội nhà mình thìnhìn nhau, trong lòng sinh ra chút thương xót. Bọn họ đang định khuyên giải anủi nàng vài câu lại bỗng thấy Tống Mê Điệt quay đầu lại, hai con mắt trợn trònrất đáng yêu.
Nàng muốn chặt đứt chút tình cảm dịu dàng dâng lên trong lòng vì cái áo cộc vàbát mì kia. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tống đại nhân, ngay cả kẻ đi thi khoa cử cũng không cần nhiều thời gian suynghĩnhư thếđâu!” Mộtlát sauLưuTrườngƯơng lặng lẽcười mộttiếng.
Tống Mê Điệt sợ quá thể, hai tay túm lấy vạt áo người kia mới có thể đứngthẳng.Aibiếtchânnàng lạibịtrượtmộtcáithế làngườitrướcmặtvươn tayrađỡ để nàng đứng thẳng. Chẳng qua hai cánh tay kia cũng không buông nàng rangay.
Nàng thấy một chiếc xe ngựa chậm rãi chen quả cửa thành nửa mở. Nó theo ánhtrăngsao chạy về phía tây. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mắt thấy xe ngựa đã gần trong gang tấc thì đột nhiên có một cái lưới thật lớn rơixuống từ ngọn cây ven đường. Tống Mê Điệt nhanh nhẹn lắc người tránh đượcnhưng một cái lưới lại trùm xuống từ bên khác và vây nàng trong đó.
ÝcườitrênmặtLưuTrườngƯơngcàngsâu,“Đánhngười1000thìtacũngtổnhại 800. Cả người ta cũng bẩn kém gì.”
Nhưng Tống Mê Điệt căn bản không nghe rõ hắn đang nói cái gì. Nàng chỉ loquở trách hành vi phạm tội của hắn, “Sau này tới lão quân câu, ta phấn đấu quênmình nhảy vào thác nước cứu ngài thế mà ngài chẳng những không cảm kích
“Thếnêncuốicùngmuộicũngkhôngbịbắnthànhconnhím.”ÁnhmắtKỳTamLang chớp động, khóe miệng nhếch lên, “Vì sao nhỉ? Rõ ràng hắn đã tỉ mỉ bàytrận nghiêm ngặt nhưng lại không g·i·ế·t muội diệt khẩu.”
“Maymàkhônggiếtđược.”LưuTrườngƯơngnhìnngườitrướcmặtsaykhướtthì trên mặt chẳng còn chút lạnh lùng nào, miệng còn khẽ cười.
MêĐiệtvẫnngâyngôtrợnmắthỏi,“Đúngvậy,saobọnhọlạikhôngrataynhỉ?Rõ ràng đó là cơ hội cực tốt mà?”
“Lần đó chính là ta cứu ngươi.” Hắn cúi đầu, trong ánh mắt là tia sáng lấp lánhchói lóa.
“Sư huynh, sư tỷ, muội nhớ ra rồi, người ngồi trong xe ngựa kia hình như là mộtcô nương. Lúc màn xe bay lên muội nghe thấy tiếng ngọc bội leng keng.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ngài,”Tống Mê Điệt dùng ngón trỏ chọc chọc ngực hắn và cười nhạo nói,
Đột nhiên mành xe phía sau hơi bay lên để lộ hai cái bóng đen vọt ra khỏi xe.
“Tống đại nhân mượn rượu giải sầu hay sao mà say thành bộ dạng này?”
“BởivìsaulưngbọnchúnglàCảnhVương,”MạcHànYênvòbứcvẽtrongtayvà ném trên mặt đất, miệng cười lạnh nói, “Dẫn người vào bẫy, lại kín đáo dẫnngườiđi, rốtcuộc cái tênLưuTrường Ươngnày đang làmtrò gì nhỉ?”
Trên đường là ngựa xe như nước. Người ta đi qua bọn họ, tiếng rao hàng vanglên không dứt nhưng bọn họ lại chỉ nghe thấy tiếng trái tim của mình đập hoảnghốt, giống như gió đại mạc lướt qua rồi chui thẳng vào lòng đối phương khônggì ngăn lại được.
Điệt như sợ vừa buông lỏng nàng sẽ chạy mất. Hắn nhìn nàng, vây lấy cả ngườinàng và nói rõ từng chữ, “Lòng ta chỉ thuộc về một người duy nhất.”
“Ta hôn ngươi.” Hắn đáp một cách tự nhiên, không hề trêu đùa. Giống như lờihắn vừa nói là một lời hứa hẹn nghiêm túc nhất trên đời này. Nhưng rất nhanhhắn đã híp mắt, khóe miệng là nụ cười bừa bãi tinh nghịch. Sau đó hắn cúi thấpngười dán bên tai nàng nói nhỏ, “Làm hô hấp nhân tạo đó.”
LưuTrườngƯơngnuốtnướcmiếng,nhưngsắcmặtvẫnduytrìvẻlạnhlùng,“Hả?Tống đại nhân nói xem bổn vương làm phiền ngươi thế nào?”
Nàng cảm thấy hai cánh tay đang ôm mình hơi siết lại, cả người Nguyên Doãndán đến, cằm gần như chạm lên tóc nàng.
Vì thế nàng không kịp nghĩ nhiều đã cúi thấp người chạy theo cái xe. Nàng đitheo vết bánh xe gập ghềnh, ánh mắt nhìn chằm chằm cái xe ngựa cách mìnhmột trượng.
Thành Vũ Dương ở ngay phía trước. Lúc nàng mới ra khỏi thành Nghi Ninh thìchỉ thấy nó hiện lên như một chấm nhỏ, nay vạn ngọn đèn dầu đã ở ngay trướcmặt.Từchạngvạngtớisángsớm,từchóichangtớimờmịt,nàngbiếtkhôngcómột ngọn đèn nào trong số biển đèn kia dành cho mình. Nàng muốn một người,một lòng một dạ nhưng cuối cùng vẫn không thể thực hiện được.
chờ mãi.Tới khi buồn ngủ sắp gục thì nàng lại chờ được.
công hay tư đều không phải đối tượng muội có thể tới gần.”
Đây rõ ràng chỉ là lời vui đùa, chẳng khác gì những lần trước hắn trêu chọcnàngnhưngTốngMêĐiệtlạirùngmình,chântaycứngđờ,cổcũngnghẹnlạ.Nàng cứ ngây ra một lúc lâu, mãi không nói được gì.
Tống Mê Điệt cười cười: Sao nàng lại say thành thế này ư? Trong lòng nàngnghĩ tới ai thì kẻ đó xuất hiện. Nàng miễn cưỡng đứng thẳng người và duỗi taysờ khuôn mặt như tượng tạc của hắn, ngón tay v**t v* mấy lần mới nhếchmiệng cười, “Nguyên Doãn, ngươi đúng là một kẻ phiền toái.”
Khuôn mặt nàng đỏ bừng, mắt híp lại mang theo sắc xuân tươi thắm. Nốt ruồinơikhóemắtcũngnhảylêntheođộngtácấykhiếnngườiđốidiệnngâyngười.
“Đúnglàthối,”TốngMêĐiệtcúiđầungửitayáocủamìnhvànhướngmàylắcđầu, “Còn nói cái gì mà rượu gạo nếp ngọt sẽ không say, uống xong cũng toànmùi rượu đấy thôi.”
Hắnvẫnhận đếnngứarăng khibịLưuTrườngƯơnglừa chuyện‘thầny’.
Mạc HànYên nghe hắn nói thế thì biết hắn đã nghĩ giống mình. Chỉ cóTống
“Ngàicứuta?”TốngMêĐiệtkhônghiểugìcảnhưngmũingửiđượcmùihương của hắn thì cả người như nhũn ra.
“Ngài còn không biết xấu hổ hỏi ta hả? Lần đầu tiên ta gặp ngài đã bị thương,
Chương 121: Lòng chỉ thuộc về một người
“Cônương?”MạcHànYênnhướngmàysauđóxoayngườinhìnvềphíacửathành và nhẹ giọng nói, “Mê Điệt, muội lại tới Nghi Ninh một chuyến đi.”
“Chỉmộttấmlướilàmsaocóthểvâyđượcmuội?”KỳTamLanglắcđầukhôngtin.
“Hôm qua tên lính kia nói những lời ấy khiến muội lo sợ không yên. Bởi vì bấtkỳ chuyện gì dính tới Cảnh Vương đều không thể suy luận theo cách thường.”Đôi mắt Mạc cô nương lộ vẻ suy tư sau đó nàng giở bức vẽ trong tay ra, “Thếnên tối qua muội và Mê Điệt đã chia hai đường. Muội tiếp tục lục soát tìm hungthủ trong phủ Đô Hộ và trong thành còn Mê Điệt chạy ra bên ngoài.”
Vừa dứt lời nàng đã liếc mắt nhìn cô ngốc bên cạnh một cái và định nói gìnhưng cuối cùng chỉ bất đắc dĩ và thở dài. Nàng vươn tay xoa tóc sư muội nhàmình và nói, “Mê Điệt, CảnhVương hướng về muội, nhưng người này dù là
NóitớiđâynàngxoaymặtnhìnvềphíaTốngMêĐiệt,“Muộinóichosưhuynhbiết tối qua muội thấy cái gì ở ngoài thành đi.”
Nàng lập tức sợ sệt và cảm thấy mùi rượu trên người mình sẽ dính lên quần áohắn thế là vội lùi về sau hai bước, miệng nói “Xin lỗi”. Nhưng đúng vào lúc nàycon lạc đà không có mắt phía sau lại đụng vào lưng thế là chân nàng mất thăngbằng, cả người lại chúi về phía trước và chui vào ngực hắn.
Tai Tống Mê Điệt nóng lên, cả người run run, cảm giác say rượu cũng tan hết.Môinàngmấpmáyvàđịnhgiảnguđểtránhđượckiếpnày.Nhưngchưakịpnóigìtênkiađãcườivànóitiếp,“MôiTốngđạinhânmềm,cảngườicũngmềm,rất hợp ý ta. Không biết ngươi có đồng ý cùng bổn vương nắm tay đến khi đầubạc không?”
sauđólúcởCảnhVương phủngàibiếtrõtakhôngphải kẻcắpvẫncốývu oancho ta, còn sai hộ vệ g·i·ế·t ta……”
Ýcườitrên mặtLưuTrường Ươngtan biến.Hắnnắm chặtlấy tayTốngMê
Nàngtựgiễumàcườicườisauđótiếptụcliêuxiêuđivề phíatrước.Aibiếtmớiđược vài bước đã đâm sầm vào một người, đầu chui vào ngực người kia và ngửiđược mùi hương mát lạnh.
Một lúc sau Tống Mê Điệt mới nhỏ giọng nói ra một câu này. Đây là những bímậtmàđờinàynàngkhôngmuốnMạcHànYênbiếtnhưnggiờphútnàynànglại nói hết. Đó là vì nàng muốn sư tỷ làm chứng cho quyết tâm của bản thân.
“Nhưngtavẫnrộnglòngkhôngthèmsođovớingàinhé,”TốngMêĐiệtợmộtcái và chép chép miệng, “Ở từ đường nhà họ Tôn ta suýt c·h·ế·t đuối vì cứungài……” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tống Mê Điệt lắc lắc bầu rượu trong tay và khi không nghe thấy tiếng rượu laoxao nàng lập tức ném nó ra sau, để nó lại đại mạc hoang vu. Nàng quay đầunhìn nó cười ngây ngô, giống như nó là cái giày rách xui xẻo bị nàng bỏ mặc.Sau đó hai chân nàng kẹp cổ con lạc đà. Con vật bị đau thì lập tức vung bốn cáichân lên và mang theo nàng chạy như bay về thànhVũ Dương.
“Sư tỷ, muội hiểu. Muội sẽ không ăn mì hắn nấu nữa, cái áo cộc tay kia muộicũng không mặc nữa.”
*** (đọc tại Qidian-VP.com)
Hai kẻ đó đều võ công cao cường và vây lấy nàng. Cũng may khinh công củanàng tốt, lại có ám khí mới đấu được 20 chiêu. Sau đó nàng thoát khỏi hai kẻ kiavà tiếp tục đuổi theo cái xe ngựa.
Tống Mê Điệt tức giận đến phồng má, “Một tấm lưới đương nhiên không làmđược gì muội, nhưng sư huynh có biết kẻ bày ra bẫy kia âm hiểm thế nàokhông? Muội bj võng vây ngửa mặt lên trời và thấy vài người đang trốn trênngọn cây cầm cung tên nhắm vào muội. Chỉ cần muội động đậy là sẽ bị bắnthành con nhím ngay. Cứ thế giằng co tầm nửa khắc thì xe ngựa đi xa và đámngười đó cũng rời đi.”
“Chỉsợmọichuyệnkhôngđơngiảnnhưthế.”MạcHànYênduỗitaybócmộtbức tranh dưới con mắt của nhiều người sau đó cả ba cùng tới một ngõ nhỏkhông người.
CảnhnáonhiệttrongthànhkhiếnđầuócvốnđãhơisaycủaTốngMêĐiệtcàngthêm mơ hồ. Một tay nàng dắt lạc đà, chân bước liêu xiêu, cả người liên tiếpđụng phải người đi đường. Cũng may những người đó thấy cả người nàng toànmùi rượu nên cũng không so đo mà chỉ bóp mũi ghét bỏ vòng qua.
còn dùng lời lẽ chọc tức ta. Sau đó ngài còn túm ta vào vũng bùn khiến cả ngườita bẩn hết.”
Tống Mê Điệt “à” một tiếng và vừa nhớ lại vừa kể những gì mình nhìn thấy saukhi mai phục thật lâu bên ngoài. Nàng không thấy ai rời khỏi thành, nhưng nhớlời Mạc HànYên dặn dò không được trở về trước khi trời sáng thế là nàng cứ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.