Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ
Thương Hải Nhất Thử
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 124: Thư sinh
“Tahiểu,”trongkhoảngkhắcấyĐỗHâmdùnghaitaycầmlấybàntaykhôgầycủa Triệu Hoán và nói, “Kim thượng là kẻ giỏi giấu cảm xúc, lại vui buồnkhông lộ. Hôm nay ông ta suýt thì đánh c·h·ế·t Đông Thanh. Ta nghĩ có lẽ lý dokhông phải vì đứa nhỏ đánh vỡ chén trà mà vì ông ta cảm thấy mặt mũi nó cóvài phần giống với người kia nên trong lòng mới sinh ra chán ghét.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn nhìn về phía Đỗ Hâm và hỏi, “Ngài cũng cảm thấy hoàng huynh ngu hiếuđúng không?”
Đỗ Hâm gật đầu, “Ta còn liều c·h·ế·t tới gặp ngài ấy một lần để khuyên Thái TửsớmrờikhỏiTrườngLăng.Bởichỉcầnởthêmmộtkhắcthìsẽthêmmộtphầnnguy hiểm.”
A Tân trừng mắt nhìn con gái và không nói gì.Ông ấy vội vã giúp thư sinh cởiquần áo ướt trên người rồi bọc cả người hắn bằng mấy lớp chăn.
Tại Chung Chương.
sáng ngời, thông suốt.
“Cẩm phi nương nương có vẻ ngoài giống với mẫu phi của điện hạ nên mớiđượcyêuchiềunhiềunăm.”ĐỗHâmvừaxoaquaihàmvừanói,“Thếnêncâu (đọc tại Qidian-VP.com)
Lạitớimùađông,ĐỗHâmvàĐôngThanhcùngngồitrênbậcthềmcủaTrườngThu Cung lúc này đã được tu sửa xong. Hai người cùng ăn một bát mơ ngâmđường.
Chương 124: Thư sinh
Nhìn thấy rèm cửa bị xốc lên thế là Triệu Hoán cố cử động mí mắt. Ông ấy thấyngườitớilàĐỗHâmnênđộtnhiênhokhanhaitiếngvàđểĐôngThanh đỡthânthểbệnhtật củamìnhdậy. Ôngấyxốc chănđịnhxuống giườnghànhlễ.
TriệuHoánnởnụcườiđầyývị,“Lãonôđầuócchoángváng,hoamắtùtainênĐình Bác Công cứ coi như lão nói mê sảng đi.” Nói xong, ngón tay ông ấy lạinắm chặt cổ tay Đỗ Hâm và nhìn ông ấy bằng đôi mắt như có giấu ánh sáng lấplánh,“TháiTửcầncù nênlãonôcảmthấy làemtraicủangài ấy,làgiọtmáu
“Cònmộthơi,hẳncóthểcứu được.”ATân vừa nói vừa đưa quần áovừa cởi racho con gái, “Đi giặt và hong khô đi,” dứt lời ông ấy lại dặn dò, “Không biết lànguyên liệu gì mà nhẹ tênh, cẩn thận rách đó.”
Hòa Hương đã đốt nến và thấy cha mẹ đặt một thư sinh mảnh khảnh nằm lêngiường.Từđầutớichânngườiđóđềulàđồtrắng,kểcảgiàytất.Nhưnghiệntạicả người hắn đều ướt nước làm nổi bật thân thể gầy ốm đến độ người ta phảithương tiếc.
“Công công không cần phải như thế.”
TriệuHoánlạihokhanmộttiếng,“Trướckialãonô……lãonôthườngthấyTháiTử điện hạ chong đèn thâu đêm để đọc sách……”
sinh để kéo cửa vào trong thì đôi mắt bỗng nhiên ngó thấy một bóng người lặnglẽ đứng trong gió tuyết, cách cửa sổ chừng 5-6 trượng.
Hòa Hương thật cẩn thận nâng bộ quần áo kia đi ra ngoài, nhưng chúng nhẹtênh, gần như không có trọng lượng. Lúc ngâm vào nước nàng thậm chí cònthấy nó như bị tan ra.
Dứt lời ông ấy th* d*c, mãi một lúc mới có thể nói tiếp, “Tên của Thái Tử tiềntriềulàdongàiđặt,vìthếlãonô biếtngàisẽnhấtđịnhbảovệĐôngThanhchuđáo.”
“Đợi lão phu một chút.”
“Hình như hắn là người Trung Nguyên thì phải?” Hòa Hương nhìn quần áo trênngười đối phương thì bĩu môi nói, “Ngày mùa đông lạnh cóng mà hắn mặc ít thếnày chẳng lẽ không sợ mình bị đông c·h·ế·t sao?”
Tiếng khóc của Đông Thanh truyền ra từ bên trong. Đỗ Hâm nghe thế thì bướcvào căn phòng tối tăm. Ông ấy thấy đứa nhỏ đang gục bên giường, tay nắm lấybàntay củaTriệu Hoánđang nằm trên giường mànức nở.
sách…… biết chữ không?”
A Tân còn chẳng thèm lẩm bẩm mà chỉ hừ một tiếng đã xoay lưng về phía congái và ngủ tiếp. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đỗ Hâm vốn có rất nhiều điều muốn nói với hắn nhưng không hiểu sao đứa nhỏkia lại như không nghe thấy lời ông và chạy mải miết, bóng dáng rẽ một cái đãkhông thấy đâu. Đỗ Hâm chỉ đành xách vạt áo chạy theo tới tậnTư Lễ Giám.
chuyệnVĩnhHạngLệnhkểlúctrướcvềthânthếcủađiệnhạđềulàthậtphảikhông?”
Đỗ Hâm ngồi phịch xuống, ngón tay luồn vào búi tóc để nỗ lực nén xúc độngtrong lòng. Sau một lúc Đông Thanh vươn tay ra đưa bát mơ ngâm đường choôngấy,“Ngàiănmộtquảmơnữađi.VĩnhHạngLệnhnóiđồngọtcóthểgiảmbớt đau lòng.”
của tiên hoàng thì tuyệt đối không thể tụt lại phía sau được…..”
“Nhưnghoànghuynhvẫnuyểnchuyểntừchốiđúngkhông?”ĐôngThanhnhìnbóng cây dưới chân mình và mỉm cười, “Bởi vì huynh ấy cần phải ở lại để bảovệ một đứa nhỏ bướng bỉnh lăn lộn trong bụng mẹ hai ngày chưa chịu ra đờinhư ta.”
Ban đầu Hòa Hương không thấy hắn bởi vì người nọ mặc quần áo màu trắngnên cả người hắn như hòa vào trời đất đầy tuyết. Nhưng sau khi dịch về phíatrướchaibướchắnbỗngnhiênngãthẳngtắpvềphíasaukhiếntuyếtbắnlên.
“HóaraĐìnhBácCôngđãsớmđoánđượcthânthếcủaĐôngThanh,”mặtmàyTriệu Hoán lập tức giãn ra sau đó ông ấy cố đứng thẳng và nói, “Lão nô chẳngcòn bao nhiêu thời gian nữa, cũng chẳng thể che chở ĐôngThanh nữa. Đình (đọc tại Qidian-VP.com)
Vừa ra khỏi Ngự Hoa Viên, Đông Thanh đã vội cảm tạ Đỗ Hâm sau đó hắn vừalau nước mắt vừa vội vã xoay người chạy về phía trước. Bước chân của đứa nhỏgiẫm lên mặt gạch phát ra tiếng ken két.
Đỗ Hâm hiểu rõ trong lòng và nở nụ cười thê lương, “Lần trước công công nóihắn từng làm việc ở Diên Các Lý một thời gian nên đọc nhiều hơn người khácvài cuốn sách.”
Chỉ hai tháng ngắn ngủi mà Vĩnh Hạng Lệnh Triệu Hoán đã bệnh đến độ gầymòn, tiếng hít thở nặng nề như đủ phá tan phần ngực gồ xương của ông ấy. ĐỗHâmđộtnhiênhiểuvìsaomộtđứanhỏluôncẩnthậnnhưĐôngThanhlạiđánhđổ chén trà. Nhất định là vì hắn lo cho Triệu Hoán nên mới làm ra một việc nguxuẩnnhư thế trước mặtViêm Khánh đế.
Hắn mím môi, trong mắt hiện lên bi thương khó mà miêu tả, “Sau khi mẫu phisinh hạ ta đã giao ta cho Vĩnh Hạng Lệnh. Bà ấy tiễn hoàng huynh đi sau đóđâm đầu xuống giếng tự sát theo hoàng hậu vì không muốn bị kẻ kia làm nhục.Hai năm sau mới có người phát hiện ra xác bà ấy, nhưng làm gì còn ai liên hệthi thể ngâm nước lâu ngày đã thối rữa đó với vị Lệ Phi sắc nước hương trời lúctrước.”
Đông Thanh l**m l**m môi, “Sau khi hoàng hậu tự sát, người trong cung thườngnghe thấy tiếng quỷ khóc ở đây nên trong một thời gian dài không ai dám bướcvào nơi này, ngoài hoàng huynh.” Hắn ngừng một lát mới tiếp tục nói, “Lúc ấyhoàng huynh bị kim thượng cưỡng chế rời đến Tây Chiếu nhưng vẫn xin ở lạiTrường Thu điện túc trực bên linh cữu của hoàng hậu ba ngày. Quyết định nàykhiến các đại thần khi đó hoảng hốt. Bởi họ sợ nếu trong ba ngày đó kim thượngthay đổi ý và g·i·ế·t hoàng huynh thì khổ tâm của hoàng hậu chẳng phải sẽ đổ
Bác Công, lão nô giao hắn cho ngài.”
ĐỗHâmkinhhãivàvộitiếnlênđỡôngấynhưnglạibịTriệuHoántúmlấytay,“Đình Bác Công, ngài biết vì sao lão nô phải…… phải dạy đứa nhỏ này đọc
Đỗ Hâm đứng im thật lâu, trong lúc hoảng hốt ông như nghe thấy tiếng quỷkhóc truyền ra từ Trường Thu cung ở phía sau. Đó không phải tiếng khóc củamột người mà là vô số sinh mệnh đã trôi đi trong chính biến năm xưa. Ông cũngnhớ tới lần cuối cùng nhìn thấy Thái Tử tiền triều. Khi đó Lưu Trường Ươngmới 9 tuổi nhưng chỉ trong một đêm đã mất hết tất cả. Dù thế ánh mắt hắn vẫn
AXuânbậnrộncảngàynênvôcùngmệtmỏi.Nghe congáinóithếbàchỉmơhồ lẩm bẩm một tiếng lại tiếp tục ngủ. Hòa Hương thấy thế lại chọc chọc chamình làATân, “Phụ thân, tuyết rơi.”
Đỗ Hâm ngẩn ra và quay đầu lại nhìn bờ tường đã được sửa sang mới toanh củaTrườngThucungvànói,“Nơinàylàtẩmcungcủahoànghậutiềntriều,cũnglànơi bà ấy dùng một dải lụa trắng kết thúc tính mạng của mình.”
Đỗ Hâm thấy cổ nghẹn lại rồi vẫn sửa, “LàTháiTử tiền triều.”
Ông ấy cố mở mắt nhìn Đỗ Hâm, trong đôi mắt khô khốc kia bỗng tràn đầynước mắt, “Đình Bác Công, ngài có hiểu lão nô đang nói cái gì không? Có hiểukhông?”
ĐôngThanhnắmchặttay,cảngườinhẹrunlên,“Nămđómẫuphiđãmangthai10 tháng thì sao thoát được ra ngoài? Vì bảo vệ đứa em trai chưa ra đời là ta màhoàng huynh bịa đặt chuyện quỷ quái. Còn bản thân huynh ấy cũng lấy danhnghĩa túc trực bên linh cữu để mạo hiểm tính mạng canh chừng mẫu phi bangày,mãi tới khi tachào đời.”
Hòa Hương thở dài và đứng dậy khoác áo dịch đến bên cửa sổ xốc lên một khenhỏ và nhìn ra ngoài.
Nàng vừa mở cửa gió lạnh đã thổi vào như dao nhỏ cắt lên mặt. Hòa Hương runrẩy và duỗi tay muốn đóng cửa nhưng sức gió quá mạnh nên nàng túm vài cáimà cửa vẫn không động. Lúc nàng nghiến răng nghiến lợi dùng hết sức bình
***
Đông Thanh nghe thấy Vĩnh Hạng Lệnh thì trong mắt toàn là nước nhưng hắnvẫn cố nuốt nghẹn trong lòng và nhỏ giọng nói, “Vậy ngài hẳn còn nhớ chuyệnnămđóTrườngThu Cung cóquỷ đúng không?”
NhưngcólẽvìquáyênlặngnênnànglạinghethấyAXuânhítmộthơivà“Aiu”một tiếng,“Ơ…… Ngườinày, saobỗng nhiêntắt thởrồi?”
Giống như có một tia sét nổ tung, Đỗ Hâm đột nhiên bật dậy và quay đầu nhìnvềphíaTrườngThucung sauđóhạ giọngnói,“Năm đómọi ngườiđềunói LệPhi nương nương trốn ra khỏi cung. Hóa ra nàng ấy lại trốn trong Trường Thucungnày.”
Nhữnglờinàylậptứcđánh thứcAXuân vàATân. Hai người theo hướng congái chỉ và nhìn thoáng ra ngoài sau đó luống cuống tay chân mặc quần áo vàchạy ra ngoài cửa. Bọn họ vội vã nâng cái người đã lạnh cóng kia vào nhà.
“Phụ thân, mẫu thân, có người, có người bị tuyết đông c·h·ế·t.”
Hắnkhônghềsuysụp,cũngkhôngthểsuysụpbởibaonhiêungườiđãdùngtính mạng che chắn trước mặt hắn, và phía sau còn bao nhiêu sinh mệnh cần hắnbảo vệ.
“Tađồngývớicôngcông.”
sông đổ bể ư?”
Ngày đó trời còn chưa sáng nàng đã nghe thấy tuyết rơi ào ạt và đập lên cửa sổgiống như có người đang gõ cửa.
ĐólàmùađônglạnhnhấttừkhiHòaHươngsinhratớinay.
ĐôngThanhkhócnấclên,giọngtuyđãcốnénnhưngbithươngvẫnnhưthủytriều cuồn cuộn thối qua lòng Đỗ Hâm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đỗ Hâm trịnh trọng gật đầu với Triệu Hoán. Ngay sau đó ông cảm thấy cái tayđang nắm lấy tay mình hoàn toàn mất đi sức lực. Lão thái giám già mỉm cười vàlặng lẽ ra đi, một tay khác vẫn nắm lấy bàn tay đứa nhỏ ông che chở từ bé tớigiờ.
“Mẫuthân.”Nàngchọc chọcAXuânđangnằmbên cạnh,“Tuyếtrơirồi.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.