Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 123: Dùng hình

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 123: Dùng hình


HắnnhìnvềphíaUấtTrìThanh,“TrangTửHộcnóicônươngcóđôimắtkhácmàu kia toàn thân mềm mại, sao có thể có khung xương như thế được?”

Vì thế sau đó bé gái mồ côi kia ở lại Hoàng Tuyền Cốc. Nhưng hơn mười nămsau, lúc Hư Sơn nhìn thấy nàng bay loạn khắp sơn cốc, chỉ thấy bóng khôngthấy người thì ông cũng từng hối hận: Ông ấy mai danh ẩn tích ở chỗ này là đểsámhốichuyệnđãqua,đểthanhtĩnhquãngđờicònlại.Aibiếtcuốiđờiôngấylạibiến mọi thứ thànhlộn xộn thế này. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Đánh đổ trà của phụ hoàng thì phải bị đánh c·h·ế·t.” Đứa nhỏ thấy mẹ mìnhkhông ngăn cản thế là càng thêm bừa bãi.

Hư Sơn dừng một chút mới nhìn nàng và chậm rãi dặn dò, “Thế nên một khipháthiệnLưuTrườngƯơngcódấuhiệutrotànlạicháythìnhấtđịnhconphảidập tắt nó.”

***

ViêmKhánhđếnhướngmày,“Điềmlành?”

“ĐôngThanh.” Hắn sợ hãi đáp. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Khôngsai,”LưuTrườngƯơnggậtđầu,“AicóthểngờLýLũngTâyđượcngườiđờixưng làvị DiêmLamặt sắtlạilà kẻcó cátínhnhư vậy.”

ViêmKhánhđếvươnmộttayxoanhẹmộtbêntránsauđónhànnhạtnói,“Đánhchết.”

Uất Trì Thanh chỉ thấy như có sấm sét giáng vào lòng, giọng đột nhiên thấpxuống, “Nghiêm Phong là…… là trung lang tướng của Lũng Hữu Doanh – LýLũngTây ư?”

Tống Mê Điệt cởi áo ngoài và giày tất sau đó nằm trên giường nhưng vẫn ngửiđượcmùihươngmátlạnhnhànnhạttrênngườiLưuTrườngƯơng.Nónhưhòavào hơi thở của nàng, thật lâu không tan.

“Chờ một chút,” Đỗ Hâm quay đầu lại nhìn đứa nhỏ đang run rẩy kia, ánh mắtnhìn thẳng vào mắt ĐôngThanh rồi hỏi, “Ngươi nói ngươi tên gì?”

LúcnàyĐỗHâmmớithấybênchânViêmKhánhđếcóvếttràbịđánhđổchưakịp dọn dẹp. Lá trà kia trông như cây kim, màu trắng bạc, hiển nhiên là BạchHào Ngân Châm của KiếnAn.

Lưu Trường Ương cười nhạt và giấu đi cô đơn nơi đáy mắt. Hắn lắc lắc chénrượu và nói, “Thi thể kia có một mảnh xương vai nhô lên, khớp xương ngón taycũng có gai xương chứng tỏ là người từ nhỏ đã quen làm việc nặng.”

Tống Mê Điệt khó hiểu, “Nhưng Lưu Trường Ương ở Tây Chiếu đã lâu, mườinămchưabướcchânvàoTrungNguyên,bêncạnhlạitoànsóihổrìnhrậpnuốtsống hắn thì sao có cơ hội phản công?”

***

“Vừa đúng vừa không đúng.” Hư Sơn nghiêm túc dặn dò, “Cảnh Vương LưuTrường Ương không phải nhân vật tầm thường. Ta thấy hắn còn mạnh hơnngười cha nổi tiếng tài đức của mình thế nên lần này con đi không phải để hỗtrợhắnđốiphóvớiVươngHiệp.Ngượclại,conphảiđềphòngkẻnày,đểtránhtương lai thế của hắn lớn sẽ khiến sự tình càng thêm khó giải quyết.”

“ĐôngThanh?”ĐỗHâmlặplạimộtlầngiốngnhưmớinghethấytênhắnlầnđầu tiên sau đó cao giọng cười, “Cây sồi xanh nở hoa từ tháng 3 đến tháng 5

Cho nên ngày ấy khi tiễn đồ đệ rời núi ông ấy cố ý sửa lại tên cho nàng, một làđể che giấu thân phận, hai là để ghìm bớt tính tình của nàng lại. Ông ấy nhìnhoa mê điệt nở khắp sơn cốc và nói, “Không bằng ta gọi con là Mê Điệt đi, vừatrầm tĩnh lại đáng yêu. Ta là người nước Tống nên gọi con là Tống Mê Điệtnhé?”

ĐỗHâmcúiđầunói,“Tinthắngtrậnvừađượctruyềnđếnsángnay,”dứtlờiôngngẩng đầu, đôi mày hoa râm bị ánh nắng trên đỉnh đầu nhuộm thành màu vàngnhạt,“KiếnAn đãthuộcvề ĐạiYến chúngta.Từ đâytràBạch Hàocủa KiếnAnkhông còn là thứ quý hiếm mỗi khi tới mùa giáp hạt nữa.”

“Thìralàthế.”UấtTrìThanhbừngtỉnhvàđịnhnóithêmgìnhưngchợtthấyLưuTrườngƯơng xoatrán, màynhíu lại,mắt nhắmchặt, bộdạng khổsở.

Trang Tử Hộc ngửi được mùi cơ hội nên ngầm tìm gặp Lý Lũng Tây. Hai ngườihọquennhautừkhicònđểchỏm,quanhệlạisâu xanêndùLýLũngTâykhôngđồngýcũngsẽkhôngtiếtlộkếhoạchcủachúngtarangoài.Vớicáchlàmngười của hắn thì cùng lắm hắn sẽ khoanh tay xem hổ đấu như năm đó thôi.”

Ông ấy nheo mắt nói, “Minh quân nước lớn không phải chuyện tốt đối vớiThương Nam. Giống như người khổng lồ với con kiến. Hắn không giẫm nát conkiến là vì lười, nhưng nếu một ngày nào đó bỗng hắn nổi hứng thì chỉ cần thổinhẹ đã đủ khiến con kiến c·h·ế·t mà không biết vì sao mình c·h·ế·t.”

Nếu nàng không phải người được coi là thông minh nhất Thương Nam thì có lẽnàng sẽ chẳng thể xâu chuỗi những thông tin rời rạc đó vào nhau. Như thế nàngsẽ không biết cán cân thắng bại kỳ thực đã nghiêng về phía CảnhVương rồi.

‘AThanh, ta đau đầu quá.”

Cả người đứa nhỏ run lên như mảnh lá khô trước gió. (đọc tại Qidian-VP.com)

hàng năm, nhưng vừa rồi lão thần bước vào vườn lại thấy cây sồi xanh nở hoakhắp chốn. Đây đúng là điềm lành.”

“Hắn vừa không yêu tiền, lại không háo sắc nên muốn hắn đứng về phía ta thìphải dùng một thứ khác để đổi,” hắn nhìn bóng dáng của mình trong chén rượu,“Hắn cần chân tướng của câu chuyện nhiều năm trước.”

Trong bóng đêm, Tống Mê Điệt chậm rãi ngẩng đầu, con ngươi thêm vài phầntrong suốt. Nàng biết hiện tại nàng phải giấu bóng dáng Nguyên Doãn đi, chỉ đểlạihình ảnh CảnhVươngLưuTrường Ương trước mặt.

Dứt lời hắn thấy Lưu Trường Ương trầm mặc không lên tiếng thì biết chínhmình đã đoán đúng. Chẳng qua trong lòng hắn vẫn còn bí ẩn chưa được giải đápnên lập tức hỏi Lưu Trường Ương, “Điện hạ, vì…… vì sao ngài lại không ngạicực khổ giúp…… giúp Lý LũngTây cởi bỏ khúc mắc?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 123: Dùng hình

Lưu Trường Ương nhẹ nhàng gật đầu, “Không sai, trước khi rời khỏi thôn nhỏkia, Trang Tử Hộc đã đưa hai cái chìa khóa cho ta. Đây không phải vì hắn còncanh cánh trong lòng chuyện kia. Ngươi cũng biết hắn đã sớm đón dâu và sinhcon, vợ chồng hòa thuận. Người vẫn khắc cốt ghi tâm chuyện này là một ngườikhác. Để báo thù cho vợ mình mà kẻ đó không những bỏ qua khoa cử, thậm chímãi tới giờ vẫn chưa cưới vợ mà chấp nhận lẻ loi một mình.”

Qua một lúc lâu ông ấy mới hỏi, “Mê Điệt, con biết chuyến này mình ra ngoàiđể làm gì không?”

Còn chưa nói xong câu này hắn đã gục trên bàn, chén rượu trong tay rơi xuốngphát ra một tiếng giòn vang khiến lòng người sợ hãi.

UấtTrìThanhlộvẻmặtvuimừng,“NhưngLý……Lýtướngquânđồngýđúngkhông?”

Tống Mê Điệt đáp, “Muốn chống lại ngoại xâm thì phải ổn định trong nước.Chuyến này con đi là để quấy đảo phong vân trong nội bộ Đại Yến, để tênhoàng đế kia không còn tinh thần tấn côngThương Nam nữa.”

Vì giờ khắc này mà mười năm qua bọn họ đã mất đi quá nhiều. Quá nhiềungười đã không thể trở về, quá nhiều chuyện chỉ có thể phó mặc. Những ngườicòn lại đâu có thể nào vui vẻ đón cái gọi là “Thắng lợi” đây?

Hư Sơn tiên sinh là kẻ sống lâu nhất trong thiên hạ, cũng là kẻ ham chơi nhấttrên đời. Thời trẻ ông ấy học hết kiến thức trên đời chỉ vì hai chữ “chơi vui”.Sau này già rồi, có một ngày ông ấy gặp được một bé gái rồi nghe nàng kể mấychuyện xưa linh tinh về ông lão ở đầu thôn và cảm thấy hứng thú. Ông ấy hỏinàng có muốn theo mình không bởi vì ông ấy có thể kể được những câu chuyệnxưa thú vị nhất trên đời, cũng có thể tạo ra những món đồ chơi hiếm lạ nhất.

Nàng nhắm mắt lại và cố gắng điều chỉnh hơi thở, bảo vệ đan điền với ý đồkhiến bản thân bình tĩnh lại. Nhưng một nén nhang đã trôi qua mà trong đầunàng vẫn tràn ngập những suy nghĩ rồi rắm.

Đông Thanh lập tức quỳ rạp xuống khóc lóc, “Nô tài biết sai rồi, bệ hạ thamạng, cầu bệ hạ tha mạng……” Một câu này còn chưa nói xong, cánh tay hắnđã bị hai hộ vệ xốc lên, cả người bị kéo về phía cửa.

Đỗ Hâm vừa đi vào ngự hoa viên đã ngửi được không khí khác lạ. Cả khu vườnchỉ có tiếng chim kêu và tiếng côn trùng réo rắt, hoàn toàn không có tiếngngười. Một đám hoàng tử công chúa và hoàng thân quốc thích hoặc ngồi hoặcđứng nhưng ai cũng nghiêm nghị, không ai dám nói chuyện. Ngay cả đứa connhỏ được Viêm Khánh đế yêu thương nhất cũng bị mẹ đẻ là Cẩm phi ôm chặttrong lòng. Thằng bé con cũng không dám ngắt hoa vặt cỏ hay chạy tung tăngnhư ngày thường.

NghiNinh,TrangTửHộc,LýLũngTây,tướngquânmộ……

HắnngướcmắtnhìnLưuTrườngƯơngvàquảnhiêncũngkhôngthấyvuimừngtrong mắt đối phương.Thậm chí hắn còn thấy tang thương vốn không thuộc về

Viêm Khánh đế nghe vậy cũng không nói chuyện, là hoàng tử nhỏ trong lòngCẩmphichỉvàoĐôngThanhvànói,“Cáikẻkhôngcómắtnàyđánhđổchéntrà của phụ hoàng.”

một thiếu niên. Trái tim Uất Trì Thanh run rẩy và muốn mở miệng an ủi nhưngchẳng biết phải nói gì vì thế hắn nhanh chóng lau nước mắt và nói sang chuyệnkhác,“Điệnhạ,AThanhcòncó một việc khó hiểu. Saongài đoán được chuyệnTháp Cập công chúa treo đầu dê bán thịt c·h·ó và dùng thi thể Kiều Lệ thay chochính mình?”

Tống Mê Điệt cũng cảm thấy cái tên này tốt thế là vui vẻ đồng ý. Nhưng lúcnàng còn đang đắc ý lại bỗng thấy Hư Sơn trầm mặc.

“Trang Tử Hộc nói rằng Lý Lũng Tây đang rất khó chịu với việc hoàng đếmuốn tấn công Thương Nam. Lũng Hữu Doanh của hắn bảo vệ biên giới phíanam của Đại Yến đã nhiều năm, trong lúc ấy bá tánh an cư lạc nghiệp, cơm noáo ấm. Nhưng một khi có chiến tranh thì nơi đó sẽ là chỗ đứng mũi chịu sào.

“Vẫn là do ta đặt tên không đúng.” Hư Sơn thở dài: Quá Sơn Phong, vương củacácloàirắn.Vốnôngmuốnđứanhỏcóthểhọcđượcmónvõtànnhẫnnhấttrênđời, nhưng ai ngờ nàng thực sự biến mình thành một cơn gió, đến vô ảnh, đi vôtung.

Giọng hắn vang lên trong không khí, vốn đang mang theo vui vẻ nhưng khônghiểu sao bỗng Uất Trì Thanh thấy ngực mình nghẹn lại, buồn tới độ mắt cũngrưng rưng.

HưSơnkhẽvuốtrâudài,“Thếcủathiênhạthayđổitrongchớpmắt.TathấyvịThái Tử tiền triều này không phải kẻ dễ sống chung đâu. Vậy nên con phải cựckỳ cẩn thận phòng bị, tuyệt đối không thể thiếu cảnh giác.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Uất Trì Thanh kích động xoa xoa tay nói, “Trang Tử Hộc có Huyền GiápDoanh,LýLũngTâycóLũngHữuDoanh,bốnđạidoanh……doanhthìhai…… hai đội đã nằm trong tay điện hạ, ngoài ra còn cóTân Lê……”

Đỗ Hâm đứng thẳng người và trộm liếc sắc mặt Viêm Khánh đế thì thấy mặtông ta vẫn như thường, không hiện buồn giận. Vì thế ông ấy cười hỏi, “Hômnay trời trong mây trắng, sao bệ hạ lại có vẻ phiền não như vậy? Ngài có muốnkể cho lão thần nghe một chút không?”

Đỗ Hâm chậm rãi tiến lên và khom lưng hành lễ. Khóe mắt ông ấy liếc thấybóngngườiđangquỳgốitrướcmặtViêmKhánhđế:Thânthểnhỏgầy,quầnáomỏng manh, đây không phải ĐôngThanh thì là ai?”

“Phong Nhi tuy thông minh hơn người nhưng từ đầu tới chân vẫn là tính tình trẻcon. Có điều cái này cũng phải trách ta.”

Lưu Trường Ương thưởng thức chén rượu và cười lạnh, “Lý Lũng Tây vẫnmang chút oán giận với tiên hoàng vì chuyện cha hắn bị biếm chức quan. Dùngoài mặt hắn không chửi bới nhưng trong chính biến năm xưa hắn cũng sốngchếtmặcbâyvàchẳnggiúpbênnào.TrangtướngquânnóivớitarằngLýLũngTây chỉ muốn quản địa bàn của mình thật tốt và bảo vệ bá tánh một phương,ngoài ra hắn chẳng quan tâm ai là người làm chủ thiên hạ.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 123: Dùng hình