Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ
Thương Hải Nhất Thử
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 128: Thám báo
Ba người vội đứng lên cung kính tiễn Chúc Hồng rồi lần lượt rời đi.
ChúcHồngcũngkhôngngủsaynênvừanghethấycửasổbịcắtvỡđãbậtdậy,hai ngón tay duỗi ra kẹp lấy ám khí dán ngực bay qua. Ám khí kia trong suốtkhông màu và hóa thành một bãi nước trong trước ngực lão. Chúc Hồng nhíumày nhìn vệt nước trên giường, miệng yên lặng nói ra mấy chữ, “Tên làm từhàn băng.”
“Chúng ta thu được hai dấu tay ở hiện trường và muốn so với thái y lệnh xemsao.” Khi Chúc Hồng giải thích ý đồ mình tới thì Kỳ Tam Lang chỉ thấy lòngrung lên. Nháy mắt hắn đã hiểu kẻ kia c·h·ế·t trong tay ai, đặc biệt lúc hắn thấyánh mắt đầy thâm ý của Chúc Hồng và nụ cười như có như không.
Chúngtheothếnúichảyrócrách,chạyxangàndặm.Trongbụicỏcạnhsuốicóánh bạc lóe lên. Đó là trăm con cá nhỏ, vảy cá so le không đồng đều, rõ ràng bịvũ khí sắc bén cắt.
NghĩđếnđâyChúcHồnglạinhìnTốngMêĐiệtđangngồiđốidiệnvớimình,sóng mắt nhẹ đong đưa và rơi vào suy tư.
Lúc Tống Mê Điệt mới vừa tới Giáo Sự phủ, mọi người đều nhìn chằm chằmnàng và muốn tìm tòi xem nàng thực sự giả ngu hay ngu thật. Nhưng qua mộttháng ai cũng tin nàng thực sự ngốc. Ngay cả Chúc Hồng cũng phải công nhậnnàng không giả vờ.
Dứt lời hắn nhảy lên ngọn cây cao nhất ở đó, cả người bọc trong ánh trăng vànhanh chóng biến mất.
Tống Mê Điệt ngồi bên bờ suối, vừa vắt quần áo ướt đẫm vừa lẳng lặng nhìnmấy con cá giãy giụa hấp hối mãi tới khi chúng nó không quay cuồng nữa mớiđứng lên. Nàng lắc lắc bím tóc ẩm ướt và đi xuống núi.
Kẻ kia đoán được ý đồ của lão nên hơi mỉm cười, tay trái vung về phía sau, áochoàng thổi một hơi lạnh về phía Chúc Hồng bức lão lùi lại. Đế giày lão cọ lênmặt đường tạo thành hai vệt thật sâu mới ngừng lại được.
***
Đột nhiên có hai bóng người chui ra từ núi đá nghiêng nghiêng bên đường dọanàngsợgiậtmình.TốngMêĐiệtdừngbước,lúcthấy rõlàMạcHànYênvàKỳTam Lang nhưng trái tim nàng không những không an ổn mà còn đập như trốngnổi.
LưuTrườngƯơngđãhiểuýhắnvàtìmlýdođểtiễnChửNgọcvàlangtrungđi.Lúcnày hắnngửa ngườidựa vàomột cáigối vànhíu màyhỏi UấtTrìThanh,
mắtkimthượng.NhưnggầnđâytintứctừTâyChiếulạibịngắtthếnên lãomớihoàinghi thámbáo làmột trong batên đồđệ lão pháitới đây.
“Ngươilàngườiphươngnào?Vìsaolạidẫntatớiđây?”ChúcHồngcảnhgiácnhìn chằm chằm bóng dáng kia. Nhưng lão biết kẻ này không muốn tính mạngmình, nếu không lúc nãy hắn đã có thể thành công rồi.
Lão chạy tới một mảnh đất hoang không bóng người mới thấy cái bóng kiađứng lại và đưa lưng về phía mình. Người nọ mặc áo choàng màu đen, đội mũchoàng nên không hiện rõ thân hình, chỉ biết là một người cao chừng 8 thước. (đọc tại Qidian-VP.com)
Giọng của một người đàn ông trẻ tuổi truyền tới. Chúc Hồng nghe thế thì hãihùng khiếp vía và sợ run lên: Có ai không biết Hư Sơn tiên sinh? 150 năm trướcông ấy mang theo ấn của bốn nước hợp lực kháng Yến, suýt nữa đã hủy hoạiván vờYếnTháiTổ LưuTỉ dày công chuẩn bị nhiều năm.
Ánh trăng lên cao rải ánh sáng màu bạc trước cửa sổ. Nhưng không bao lâudưới ánh trăng bỗng xuất hiện một bóng đen. Nó lập tức ném ám khí vào phòngcủa Chúc Hồng.
Kẻ này lai lịch và thân phận đều không rõ. Trong ba người thì Tống Mê Điệt làkẻ đáng ngờ nhất nhưng Chúc Hồng lại không nghi ngờ nàng như hai người kia.Bởi vì giả ngu cũng không phải một chuyện dễ dàng. Chỉ cần hơi không để ý sẽbị người ta phát hiện ra từ những việc nhỏ.
“Đến chùa Càn Hóa rồi ông sẽ biết mục đích của nàng ta là gì,” kẻ kia lạnhgiọng cười, tay vung lên thế là cả người đã nhảy xa mấy trượng, “Nhưng takhuyên Chúc đại nhân đừng có cố tìm hiểu thân phận của ta làm gì. Nếu khôngta sẽ khiến ông phải ôm hận cả đời, c·h·ế·t không nhắm mắt đó.”
“Lại xảy ra chuyện gì?”
Trong lúc hắn nói Lưu Trường Ương đã đứng lên và được người ta hầu hạ mặcquần áo chỉnh tề. Sau đó hắn xoa trán và nói, “Trước đó vài ngày ta muốn tìmthuốcchoThápCậpcôngchúanênđãpháingườitìmmấyvịlangtrungcódanhvọng ở dân gian. Hiện tại chúng ta lại phái người tìm bọn họ tới là được,” nóixong hắn nhìn thoáng qua Chử Ngọc vẫn yên lặng nãy giờ, khóe miệng nở mộtnụ cười yếu ớt, “Hẳn vẫn do dư độc thôi, không có gì phải lo lắng.”
CóđiềuđêmđóchủsựcủaTháiYViệnchếttrongnhà,thânthểbịchémlàm8mảnh, hiện trường máu me be bét.
LúcLưuTrườngƯơngtỉnhlạitừhônmêthìthấyChửNgọcđanglaunướcmắtnhìn mình. Mí mắt con bé sưng thành hai quả hạch đào. Phía sau nó là Sử langtrung của Cảnh Vương phủ với sắc mặt cũng không tốt lắm. Ông ấy nhìn hắnnhưnhìn một cuốn sáchnan y.
Chúc Hồng không lên tiếng mà vòng qua một bên muốn nhìn rõ khuôn mặt kẻkia. Lúc này lão mới chậm rãi hỏi, “Nàng tới chùa Càn Hóa để làm gì?”
Cái bóng kia cười khặc khặc, “Chúc Hồng của Giáo Sự phủ đương nhiên sẽkhông dễ dàng tin người. Nhưng bốn ngày sau Quá Sơn Phong sẽ tới chùa CànHóa ở Luân Đài thuộc Tân Lê,” hắn ngừng một chút mới tiếp tục, “Người làmsư phụ như ông hẳn chưa ra lệnh cho nàng tới đó mà là nàng tự mình muốn tớiđó. Đến khi ấy ông chỉ cần mai phục trong chùa. Nếu nàng quả thực tới đó mộtmình thì ông đương nhiên có thể chứng thực lời ta nói là thật hay giả.”
Nhưng lão lại chưa từng nghe ai nhắc tới “Quá Sơn Phong”, lại càng không biếtnàng lại là đệ tử của Hư Sơn tiên sinh vang danh thiên hạ.
“Hắn bị mình gài bẫy nên không thể không vào Giáo Sự phủ,” Chúc Hồng lặnglẽ nói trong lòng, “Hắn trời sinh chính trực, mấy năm nay có nhiều việc hắnkhông muốn làm, cũng khinh không thèm làm nhưng ta thích kẻ có tài nên cũngkhông ép. Nhưng kẻ này có bao nhiêu phần trung thành với Giáo Sự phủ? Thậtsự khó có kết luận.” (đọc tại Qidian-VP.com)
ChúcHồngbuôngchiếcđũavànói,“Visưđiđườngdàinêncảmthấymệtmỏi.Tasẽ nghỉngơi mộtđêm rồicùng các ngươitính toántiếp.”
đúngnhư《 sáchchiếnquốc 》 nói: ‘một bát canh thịt dê màmất nước’haykhông’.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghe xong lời này cả ba người đều cầm đũa và bắt đầu ăn. Chúc Hồng nhai thịtdê tươi ngon, ánh mắt như hạt đậu nhìn ba tên đồ đệ.
Chúc Hồng ngước mắt nhìn Mạc cô nương đang cúi đầu yên lặng ăn cơm: Kẻnày không thân cận với lão. Mạc Hàn Yên là bé gái mồ côi lão nhặt về, từ nhỏđã được bà vợ xấu xí của lão nuôi lớn. Sau này bà ta c·h·ế·t, Mạc Hàn Yên thuậntheotựnhiênđitheolãolàmviệc.Tuyvõnghệcủanàngsiêuquần,nhưngtìnhcảm giữa họ không gần gũi. Thậm chí nàng còn oán hận lão khắc nghiệt khắtkhe với người vợ cả.
“ĐệtửTốngMêĐiệtcủaônglàđệtửcủaHưSơnnơiHoàngTuyềncốcởThương Nam, tên là Quá Sơn Phong.”
cũnglàmộtâmmưu.LúcấyngườiđứngđầuTháiYViệnghéthiềnghentàinênKỳ Tam Lang bị xa lánh và buồn bực thất bại. Đúng lúc này Chúc Hồng lại bịbệnh, Kỳ Tam Lang bị phái tới Giáo Sự phủ chữa cho lão. Chỉ trong vòng 3ngày hắn đã trị xong chứng bệnh vài tháng chưa khỏi của lão thế là Chúc Hồngmuốn lôi kéo kỳ tài có một không hai này về làm việc cho mình. Lão dùng mọicách giữ lại, hy vọng hắn làm việc cho Giáo Sự phủ nhưng Kỳ Tam Lang biếtnơi này hỗn tạp bẩn thỉu nên uyển chuyển từ chối.
Không phải vì nàng làm chuyện nào cũng ngu xuẩn, ngược lại nàng cũng sẽ vìbản thân tính toán, chẳng qua không nghĩ được sâu xa như người khác. Mà cáisự quá độ từ ngu ngốc đến thông minh này nó cực kỳ khó, trừ phi thực sự thiếumột sợi thần kinh nào đó, còn không thì tuyệt đối không thể qua mặt đám ngườiở Giáo Sự phủ được.
Con suối chảy từ đỉnh núi xuống rồi chia hai hướng một đông và một nam.
Chương 128: Thám báo
***
Chử Ngọc không tiện nói gì trước mặt mọi người mà chỉ dặn dò hắn nghỉ ngơi,không thể lại uống rượu vô độ. (đọc tại Qidian-VP.com)
“ChúcHồngtớiđây,”UấtTrìThanhítkhikhôngnóilắp,“Ngườicủachúngtacũng không thu được tin báo nên giờ mới phát hiện ra. Một canh giờ trước lãođã tới.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Mạc Hàn Yên vốn tưởng lão sẽ tức giận bởi dù sao đây cũng là thu hoạch duynhấtcủahọtừkhitớiTâyChiếunhưngai biếtlãolạicười,râudêhaibênnhếchlên, tay nhón một miếng thịt dê bỏ vào miệng, “Ăn cơm trước đã. Vi sư đã sớmmuốn nếm thử dê Uất Lê thơm mà không tanh trong truyền thuyết, để xem có
Là ai nhỉ? Nửa tháng trước lão nhận được mật báo nói trong Giáo Sự phủ cóthám báo tới từ Thương Nam. Hiện tại việc quan trọng nhất đối với lão là phảibắtđượcnhượcđiểmcủaCảnhVươngLưuTrườngƯơngvànhổcáigaitrong
Là Mạc HànYên sao?
Lão giật mình và quay đầu lại thì thấy một bóng dáng vọt qua đầu tường và biếnmất. Vì thế lão chẳng kịp mặc áo ngoài đã xoay người xuống giường và đuổitheo ra cửa. Lão đuổi theo cái bóng kia, giẫm lên mái hiên cao thấp và chạy vềphíatây.
Còn Kỳ Tam Lang thì … Chúc Hồng uống một ngụm rượu, khóe mắt nghiêngsangnhìnvịtháiylệnhtừngnổitiếngkinhthành.Chuyệnhắnlàmviệccholão
Chúc Hồng đứng lặng dưới ánh trăng một lát, khóe miệng nhẹ nhếch lên lộ vẻtàn nhẫn. Trong khoảnh khắc tay trái lão siết chặt và cười nhạo một tiếng rồixoay người rời đi.
“CảThẩmgiađềubịCảnhVươngLưuTrườngƯơnglàmhại”.Lãongâyramộtlát mới nhẹ đặt nó lên bàn, bên cạnh là một bát canh thịt dê hầm đã lạnh.
Thấy hắn tỉnh, Sử lang trung vội hỏi han rồi nói ra những lời khiến kẻ mới tỉnhlại như hắn chẳng được thư thái, “Rõ ràng dư độc đã hết nhưng vì sao mạch củađiệnhạvẫnkhôngđều,rấthỗnloạn.Vàilầnngàingấtkhônglýdo, nhịptimbấtthường nhưng thuộc hạ không đoán được lý do là gì.”
Lão cố nén kích động và trừng mắt nhìn bóng đen kia, “Sao ta phải tin ngươi?”
Chúc Hồng đón lấy mảnh gỗ từ tayTống Mê Điệt và nhìn dòng chữ xiêu vẹo
Ai cũng biết kẻ này và thái y lệnh không vừa mắt nhau nên toàn bộ hoài nghidồnhếtlênngườiKỳTamLang.CònChúcHồngthìvừalúctìmtớihắn,phíasaulà người đứng đầuĐình Úy.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.