Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 129: Quẻ bói

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 129: Quẻ bói


Hắn nhìn Mạc cô nương một cái, cả người lập tức ngượng ngùng, “Phu thê, việcnày còn phải xem sư tỷ của muội có đồng ý không đã.”

“Tây chiếu có khí hậu hợp lòng người, cảnh sắc rộng lớn, ta cũng cảm thấy nơinày tốt hơn Trường Lăng hỗn tạp bẩn thỉu nhiều.” Sau một lúc Mạc cô nươngmới nói ra một câu không đầu không cuối rồi tự mình xuống núi.

Tống Mê Điệt đi về phía Phù Quang Các và thấy bên trong có ánh nến, có tiếngngười truyền ra thế là nàng trốn sau một cây cột. Đầu nàng hơi ló ra ngoài nhìnbóng người in trên cửa sổ.

Tống Mê Điệt thấy cả người ấm áp, trong lòng cũng ấm áp theo. Nàng kéo tayMạcHànYênlàmnũng,“Muộicònnhớrõlầnđầutiênchúngtagặpmặt,suýtthì muội đã đi đời nhà ma bởi quả chùy ngàn cân của tỷ.”

chuột. Mạc cô nương không kỹ tính trong ăn mặc nên vẫn luôn dùng nó. TốngMê Điệt cảm thấy cái áo mang theo nhiệt độ cơ thể của sư tỷ. Nó và sư tỷ giốngnhau, nhìn thì lạnh nhạt không có độ ấm nhưng đứng bên cạnh lại vẫn cảm nhậnđượcnóng cháy.

Mạc Hàn Yên nhăn mày và cởi áo choàng khoác lên vai cho nàng, “Nơi nàykhôngthểsovớiTrungNguyên,tuyđãđầuxuânnhưngvẫnnêncẩnthận,đừngđể bị cảm.”

Chương 129: Quẻ bói

Nhưng đang hưởng thụ cảm giác thoải mái mà dòng suối mang lại thì một thứ gìđó rơitừtrêntrời xuống.Nếukhôngphải nàngtrốnnhanhthìcó lẽđãbiếnthành con cá c·h·ế·t nổi trắng bụng rồi. Tống Mê Điệt bơi xa mấy trượng mới dámló đầu ra khỏi đống cỏ nước và cẩn thận nhìn. Nàng thấy có hai bóng ngườiđứngở bờ sôngvà đang nhìn vềphía này.

LòngTốngMêĐiệtnảylênhoảnghốt,linhhồnbénhỏcũngnhưlạclối.Nàngnhìn vào quẻ bói quỷ quyệt kia, mãi tới khi ánh trăng ảm đạm dần mới lại thảmảnh xương vào vạt áo.

Suối nước lạnh lẽo, nàng nhảy vào đó là lập tức như thấy mình đã về HoàngTuyềncốc.Dòngsuốinơiấyphảnchiếubóngmâyvàvầngmặttrời.Bấtanvàthấp thỏm cứ thế tan đi, nàng hóa thân thành một con cá nhỏ, tung tăng bơi lợitrong làn nước mát.

ĐólàngàythứhaiTốngMêĐiệt đếnGiáoSựphủ.Vìvừamới tớinơixalạnênnàng không ngủ được vì thế nàng rời giường và tới dòng suối nhỏ sau Giáo Sựphủ để bơi.

sức sống. Nàng có thể nghe thấy tiếng chúng va vào nhau trong gió, nhưng cảmgiác lại mênh mang như không thể chạm vào.

KỳTamLangngâyranhưbịsétđánh,mãitớikhiTốngMêĐiệtduỗitaykhuakhua trước mặt và hỏi xem hắn có ổn không thì hắn mới hoàn hồn và xoayngười chạy đuổi theo Mạc HànYên đã đi xa. (đọc tại Qidian-VP.com)

KhóemiệngKỳTamLanggiậtgiật,“Quẻnàycònsửađượckhông?”

càng nhìn càng thấy kinh hãi.

Đang mải cảm thán nàng lại nghe Chử Ngọc nói, “Mấy ngày nay vẫn không gửiđược tin tức khiến Uất Trì đại ca gấp như con khỉ con, cứ một chốc lại chạy lênnúi.”

Hắn thật sự rất dễ nhận ra. Không có ai có được đôi mắt như giận như khôngkia. Dù cách một lớp cửa sổ nàng vẫn có thể cảm nhận được đôi mắt sáng chóiấy.

Nói xong hắn đỏ mặt như cô nương, hai tay xoa xoa, khóe mắt nhìn phản ứngcủa Mạc HànYên.

Vừa nói xong lời này ba người đã cười. Chuyện cũ như mặt trời lúc hoàng hônchiếu lên mặt sông để lộ ánh vàng rực rỡ.

TốngMêĐiệtthấysắcmặthắnxanhmétthìvộinói,“Thờithếđổithay,cónhiều chuyện vẫn sửa được.”

Dứt lời hắn thấy bím tóc và vạt áo Tống Mê Điệt đều ướt thế là nhẹ cười, “Sưmuộivẫngiốngnhưtrướcđây,ỷvàonộicôngtuvicaonênmùađôngcònthíchđi bơi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Sauđónàngbáothânphậnvàbơilênbờ.MạcHànYênvàKỳTamLangđềungượng ngùng bởi bọn họ vừa ra ngoài làm việc nên không biết Giáo Sự phủ

Rốt cuộc nàng cũng dừng bước trước một bức tường cao, trái tim như mảnh lárụng chậm rãi rơi xuống đất.

“Kẻ cắp ở phương nào mà dám lén lút ở cửa sau của Giáo Sự phủ hả?”

“Làquẻgìthế?”GiọngKỳTamLanghơirunrunnhưvộivàngmuốnbiếtđápán nhưng vẫn lo lắng.

“Không nói mấy thứ hư vô ấy nữa, hiện tại ta phải làm gì để thay đổi nhânduyên của mình?” Hắn dứt khoát chọn một tảng đá sạch sẽ và ngồi xuống, mộttay chống cằm, ánh mắt sáng ngời nhìnTống Mê Điệt. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Sưhuynh,sưtỷ,đểmuộilạibóichohaingườimộtquẻnhé.Thờithếđãthayđổi, có khi quẻ cũng đã thay đổi.” Nàng lôi mảnh xương già ra khỏi vạt áo vàngồi xuống đất sau đó đặt nó trước mặt mình.

Bên trong bức tường có ánh đèn, nhưng dù không có thì nàng cũng có thể ngựaquen đường cũ và trèo qua. Sau đó nàng lại ngựa quen đường cũ mà tìm đượccănnhàkia. Đólà vìđêm đầutiên tớiTâyChiếu nàngđã tớinơi này.

Tống Mê Điệt nghe thế thì không biết nên cười hay nên bực. Nàng nói với KỳTam Lang đây là xương của Văn Vương và dùng để bói thế là tên kia lập tứchứng thú lôi kéo nàng tính nhân duyên cho mình.

Vốn Tống Mê Điệt còn đang nghĩ xem mình phải ứng phó với họ thế nào lạinghe hắn nói thế thì cười hì hì, “Muội ăn nhiều thịt dê nên bụng như bị lửa đốtvà muốn ngâm mình trong nước lạnh một chút.”

“Huynhấynóilinhtinhmuộicònnghetheohả?”MạcHànYênxìmộttiếngnhưng cũng không bỏ đi mà nhìn mảnh xương vai cháy đen kia.

Tống Mê Điệt đang đỏ mặt suy đoán ý hắn lại đột nhiên nghe hắn nói, “Chử đạitiểu thư, đã gần nửa đêm rồi muội còn không về phòng ngủ đi à?”

Kỳ Tam Lang lấy thảo dược trong tay áo và lắc lắc trước mặt nàng, “Ta nghĩ sưphụ một đường bôn ba nhiều ngày nên ắt bệnh đau eo nhiều năm sẽ tái phát vìthế ta và sư tỷ của muội vào núi tìm ít hạt mã tiền và ma hoàng về nghiền ra choông ấy chườm nóng.”

Hắn còn tưởng nàng sẽ không đồng ý, dù sao thì trước giờ hắn cũng bị nànglạnhmặtvôsốlầnrồi.Nhưngkhôngngờnàngvẫnnhớ,khôngchỉvậy,nàngcòn đồng ý. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tống Mê Điệt chỉ đành phải theo lời hắn nói và hỏi sinh thần bát tự của bọn họrồi nghiêm túc bói một quẻ, “Xoay xoay vòng vòng, là vớt trăng trong đáynước, tốn công vô ích,” giọng nàng ngày càng nhỏ, “Đây là quẻ khảm, cầu danhkhông được, bệnh tật khó chữa, làm ăn lỗ vốn, hôn nhân…… khó thành……”

Tống Mê Điệt nhìn bóng người kia và lẳng lặng mỉm cười rồi sau đó nàng lạinghe thấy giọng nói mềm mại của Chử Ngọc ở đối diện, “Nguyên Doãn, hômnay Chúc Hồng tới đây nói cái gì thế?”

Tiếngbướcchânxadần,lúcnàychỉcótiếnglárụngvàtiếnggióbắccôđơnrótvào tai Tống Mê Điệt. Khuôn mặt nàng bị ánh trăng mạ thành màu lạnh, giữatrán nổi lên sầu muộn không rõ. Nàng giơ mảnh xương ra trước ánh trăng và

NhưngvừangồichưayênđãthấyMạcHànYênđitớivàlặnglẽ lườmhắnmộtcái, sau đó cởi áo khoác trên người mình và khoác cho Tống Mê Điệt, giọngnhàn nhạt, “Sư muội về phòng đi, gió đêm rất lớn, cẩn thận bị cảm đó.”

“Lão nói Đô Hộ mới sẽ tới thành Vũ Dương trong mấy ngày nữa, còn nói thánhthượng vẫn luôn nhớ tới ta. Lão chỉ nói vài lời cho có, mục đích chính là muốngặp ta và tìm tòi xem có thấy cái gì không.” Lưu Trường Ương mới khỏi bệnh,lại phải nỗ lực chống đỡ nửa ngày trước mặt Chúc Hồng nên giọng hơi mệt mỏi.Tống Mê Điệt nghe thấy thế thì lòng căng lên.

MộtlátsauTốngMêĐiệtnóirađápán,tronggiọngnóilộracổquáinhưngKỳTamLangvừangheđượchaichữ“phuthê”đãchẳngquantâmchuyệnkhác.

Cô đơn chưa từng có nổi lên dưới đáy lòng. Nó như cơn sóng chậm rãi lan ra vàkhông thể nào thu lại được. Nàng cảm thấy nếu mình còn ở lại chỗ này lâu hơnsẽ bị bóng đêm nghiền nát giống mọi vật chung quanh và biến thành một phầncủa nó.Vì thế nàng vội vã xuống núi dù không biết đi đâu nhưng nàng cứ thế

Nhưng vì sao? Rõ ràng nàng tính nhân duyên của họ mà? Sao quẻ này lại nóicho nàng biết hai người họ sẽ nắm tay nhau, sống c·h·ế·t không rời?

Kỳ Tam Lang thấy nàng ngầm đồng ý thì trong lòng vui muốn c·h·ế·t. Hắn vộingồixổmbêncạnhTốngMêĐiệtvàthúcgiụcnàngmauđọcquẻ.Saumộtlát,mảnh xương già kia phát ra một tiếng “tách” rồi hiện lên những hoa văn màuđen tinh tế lan ra khắp nơi, hóa thành một đồ án cổ quái.

“À thì tính nhân duyên của ta với ai đó, à, là sư…… sư tỷ của muội.” Hắn dùngkhóe mắt liếc Mạc HànYên phía sau và nói mập mờ không rõ.

LưuTrườngƯơngtrầmmặcmộtlúclâu,“Xemraconđườngnàyđãbịngườitaphát hiện rồi,” dứt lời hắn cười nói, “Không biết là con mèo hoang chui ra từđâumà nửa đường lại cướpmất cá của UấtTrìThanh.”

mới có thêm người. Bọn họ cứ tưởngTống Mê Điệt là kẻ cắp.

TốngMêĐiệtnghethếthìchẳnghiểugìnhưngKỳTamLanglạilậptứcnhậnraýtứgiấubên trong.Đâylàmột câuhắnnóivớiMạc HànYênkhi bọnhọmớitớiTâyChiếu.Hắnnóisaukhiviệcnàythànhsẽtránhkhỏithếgianhỗnloạnvàcùngnàng ở lại nơi này.

Nàng đứng dậy nhưng chỉ thấy đêm dài sâu thẳm trước mặt, liếc nhìn chỗ nàocũng không thấy cuối. Núi đá, cây cối, dòng suối đều như bị bóng tối hút hết

Nàng miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh và nở một nụ cười rạng rỡ, “Sư huynh, sư tỷ,sao hai người lại tới đây?”

chạynhưbay.Trongtainànglàgióthổiàoào,tronglònglàsóngcuộnầmầm.

Đây là chuyện nằm trong dự kiến nên Lưu Trường Ương chỉ ừ một tiếng vàkhông nói gì nhiều. Tống Mê Điệt ở bên ngoài nghe xong mới liên hệ với mấytin tức lạ kỳ nàng nghe được mấy ngày nay. Rồi nàng lại nghĩ tới một câu hắnnói “Lòng ta chỉ thuộc về một người” thế là nàng lại cảm thán, cũng hiểu đượcnỗi khó xử và tấm lòng của hắn.

Cái áo khoác kia chính là cái áo nàng đang khoác trên người, màu xám lông

“Phu thê ân ái, sống c·h·ế·t không rời, sư huynh, tâm nguyện của huynh thành thậtrồi đó.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Trongquẻcátmangmộtquẻhungnhưngthếxucáttịhung(theocáilợiđểcảithiện cái hại) đã hoàn toàn bị phá hỏng.

“Lão già đó đúng là biết chọn lúc. Điện hạ mới vừa khỏe lại lão đã tới khiếnngài lại phải mệt mỏi,” khó có lúc Chử Ngọc nói lời không hề khách sáo nhưngsau đó nàng lại cười, “Nhưng cũng có việc tốt, nghe thám tử của chúng ta nóiHôBóc đã phái sứ thầntớiTrường Lăng để từhôn.”

Nhưng Mạc cô nương mặt lạnh và không giỏi ăn nói vì thế không khí lập tức

Chử Ngọc dỗi, “Mấy ngày nay muội thêm rất nhiều tật xấu, trước khi ngủ phảinghe kể chuyện mới ngủ an ổn được. Nguyên Doãn, huynh kể chuyện cho muộinghe đi.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 129: Quẻ bói