Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ
Thương Hải Nhất Thử
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 130: Bảy nhóm người mang tin tức
NhiềunămsaukhiCảnhVươngthànhniênđãkhôngcònsợxươngcốtnữa,nguyên nhân có lẽ là do trải nghiệm này ban tặng.
chiều hắn đã ngủ liên tiếp hai canh giờ, hiện tại mới tỉnh chưa được bao lâu, bảnthân hắn cũng mới uống được bát canh mà đã lại ngật ngưỡng trên giường.
Không, không đúng.
chìm trong bóng tối. Nhưng nửa bên mặt chìm trong bóng tối chẳng có chút dathịt nào, hốc mắt trống rỗng, cái mũi như bị chém lìa, hàm răng so le không đềunhô ra ngoài.
còn. Nhưng trong lúc hốt hoảng hắn lại chợt thấy nơi xa có một chấm đen lặnglẽ hóa thành một dải màu đen thẳng tắp.
Nhưng lúc sức cùng lực kiệt, ngựa hết hơi và không chạy như điên nữa thì LưuTrườngƯơnglạipháthiệndướichânmìnhsớmkhôngcònlàđồngcỏxanhtươimà là hoang mạc kéo dài tới tận chân trời.
Hòa thượng kia gật đầu, “Không sai, họ là những người c·h·ế·t trong hoang mạcnày nhưng linh hồn chưa thể giải thoát và chỉ có thể lặp đi lặp lại một đoạn kýức lúc còn sống.”
Vì thế hắn lùi về sau hai bước và cảnh giác nhìn chăm chú vào đôi mắt vị hòathượng, “Xin hỏi pháp hiệu của đại sư là gì?”
Vốnnàngmuốn dụLưuTrường Ươngnóinhiều hơnbởivì saukhiăn cơm
NgườinàycứthếnóitrắngrakhiếnLưuTrườngƯơngbịchọcsuýtbậtcười.Nhưng nghĩ lại hắn vẫn cảm thấy việc này hơi cổ quái: Vì sao trong đại mạchoang vắng lại đột nhiên mọc ra một hòa thượng tay ngang thế này? Kẻ nàylặngyêntiếnđến,quảthựccònkhiếnngườitanghingờhơnđámduhồnkia.
Chử Ngọc chớp mắt, “Không bằng chúng ta nói tới chuyện xưa về bảy nhómngười mang tin tức đi.”
Lưu Trường Ương nhìn những động tác liên tiếp này và theo bản năng lùi lạiphíasauhaibước.Aibiếtcònchưađứngvữngtênbinhlínhkiabỗngxoayđầunhìn về phía hắn.
Không chỉ không có bóng mà thậm chí nơi bọn họ đi qua cũng chẳng để lại dấuchân.Giốngnhưbọnhọchỉđạplênđóchứkhôngmangtheochútsứcnặngnào.
Thì ra là thế. Hắn nghĩ tới một câu vô tình vô nghĩa hòa thượng vừa nói vớimình lúc nãy thế là thiếu niên đang tuổi phản nghịch lập tức nhíu mày hỏi, “Nếungươi là hòa thượng thì vì sao không siêu độ cho đám u hồn này, để bọn họ sớmngày được giải thoát?”
LưuTrườngƯơngnghethấymộthộvệquenthuộckhíhậuTâyChiếuhétlênởphía sau. Hắn chưa kịp nghĩ kỹ xem hai chữ “bão cát” kia có ý gì thì con ngựadưới chân bỗng như phát điên mà chạy vọt về phía trước, đúng lúc nghênh đóncụm mây vàng ngày càng rộng kia.
Đội ngũ kia càng ngày càng gần, thậm chí Lưu Trường Ương còn nghe đượctiếng bước chân nghiến trên cát kẽo kẹt và tiếng con ngựa thở phì phì. Tiếngđộng này như vọng về từ xa xưa hoặc vang vọng từ sơn cốc nào đó ở cách đóngàn dặm.
***
Là nửa bộ xương khô.
Chương 130: Bảy nhóm người mang tin tức
LưuTrườngƯơngbịgiọngnóiđộtngộtnàydọanhảydựnglênvàquayđầulạithì thấy một vị hòa thượng mặc áo vải đang cúi đầu hành lễ với mình.
Vừa qua khỏi giờ Mùi thời tiết lại bỗng nhiên thay đổi, nơi xa giống như có conrồng màu vàng cuộn lên và lăn về phía bọn họ.
Lòng Lưu Trường Ương hoảng hốt và bỗng nhiên hiểu vì sao mình hét to với cảđám nhưng chẳng ai đáp lại. Hắn cũng hiểu vì sao những người này đều mở mắtnhưng chẳng có ai nhìn hắn.
cũngchẳngthểkhiếnnóđứngdậy.Hắnbỗngpháthiệnmộtcâykimcắmởđuôiconngựa.Trênđó cóđộc khiếnnửa cái đuôingựa đềubiến thànhmàu đen.
“Thế nên bọn họ là quỷ ư?” Hắn ngạc nhiên và vẫn chưa thoát khỏi khiếp sợ.
Không có cồn cát, không có nguồn nước, ánh mắt hắn chỉ thấy cát mềm bị ánhtrăng nhuộm thành màu xám chì lạnh lẽo.
chuyệntànnhẫnnhấttrênthếgiannày.Bầntăngsợnhấtlànhữngkẻkhôngcónăng lực lại thích hứa hẹn.”
ChẳngtráchTiếuSấmlạichọnnơinày,hóaralàđểdồnhắnvàochỗchết.
Tronglònghắncũngcómộtnơinhưthế.Nơiấycóánhmặttrờimuônmàumuôn vẻ và hoàng hôn xán lạn.
Nàng lo lắng hắn lại hôn mê nhiều ngày giống lần trước nên mới quấn lấy hắntới tận bây giờ.
“Đương nhiên là người, nếu không cũng đâu có bóng và dấu chân?” Hòa thượngcười hì hì, thoạt nhìn quả thực chính là một hòa thượng không đứng đắn lắm.
Hòa thượng lại hành lễ, “Bởi vì bần tăng chính là kẻ không có năng lực mà tavừa nói. Ta chỉ là một tăng nhân cái biết cái không, chẳng thấu hiểu rõ Phậtpháp.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Con ngựa mệt mỏi, bốn chân khuỵu xuống không muốn đứng lên nữa vì thếLưuTrườngƯơngđành phảixuốngngựavàdùng hếtcácloạiphương pháp
Mặthắnrấtgầy,xươnggòmánhôlênnhưhaingọnnúi,trênmặtlàmộttầngdamỏng vàng vọt vì đói khát bọc lên hình dáng mũi và hàm răng.
LưuTrườngƯơngkhôngnhớrõmìnhđãchạybaoxa,bởivìdọcđườngđihắnluôn vật lộn với con ngựa để nó chạy chậm lại. Hắn muốn trấn an để nó khôngchạy như điên cuốn theo cát vàng bay khắp nơi nữa.
Lưu Trường Ương lập tức vui vẻ. Hắn mặc kệ có hố cát hay không mà lập tứckhua tay múa chân chạy về phía đoàn người kia. Nhưng lúc còn cách mười bướchắn bỗng dừng lại, tay không nhịn được túm chặt vạt áo quấn lấy người mình vànhìn cái bóng bên chân. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phía sau đoàn người có năm con ngựa và hai con lạc đà, tất cả đều gầy đến giơxương, lưỡi gục bên miệng thở hổn hển.
Hai thiếu niên da bọc xương, giày trên chân đã bị mài mòn không còn gì, quầnáo trên người cũng bị gió đại mạc thổi rách tung tóe nhưng trong mắt họ vẫntràn đầy chờ mong. Bởi vậy họ mới nhìn về nơi xa, hướng về nơi lòng mìnhmongngóng.Dùtrongmắthọchỉthấycátvàng,nhưngLưuTrườngƯơngbiếtnơi kia vĩnh viễn ở trong lòng họ.
“Tađâubiếtkểchuyệnxưa!”
HômấyTiếuSấmthuhoạchđượcnhiều,khôngđếnnửangàyđãsănnửabaotảithỏ,mộtcon lợnrừng vàhai conhươu. LưuTrườngƯơng lạikhông thuhoạch
“Không hay rồi, là bão cát.”
Ngày đó là một ngày thời tiết đẹp đẽ hiếm có, bầu trời trong vắt, không giókhông mây. Đứng trên sườn núi nhìn xuống chỉ thấy cỏ cây phẳng lặng trongđáy mắt. Hồ nước như con ngươi của thảo nguyên, phản chiếu núi non được cọrửa bằng nước mưa. Đám hươu cũng được cỏ non tươi tốt của mùa hạ nuôi béo,thi thoảng chúng sẽ ló đầu ra khỏi bụi cỏ, để lộ cái tai xù lông, trông vừa ngốcvừa đáng yêu.
Lưu Trường Ương cười nhạo và cự tuyệt nhưng Chử Ngọc không chịu bỏ qua,“UấtTrìđạicanóiđiệnhạrấtgiỏikểchuyệnxưa,cáigìmàTrangNhấtvớiLýNhị, so với tiên sinh ngoài quán trà còn êm tai hơn.”
Đây không phải lần đầu tiên hắn bị người ta tính kế nhưng sau khi phát hiện hắnvẫn thấy tim đập thình thịch và bất lực cười lạnh. Nhìn con ngựa sùi bọt mép vànuốt một hơi cuối cùng, hắn duỗi tay khép mắt cho nó sau đó một mình đi vềphía ánh trăng đang lên.
“Ngươilàngười?”LưuTrườngƯơngcònchưakịpphảnứngnênkhiquayđầulại hắn thấy đoàn người đi trước mặt mình đã biến mất giống như họ đã hóathànhcát sỏi trong đạimạc này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúc hắn xoay mặt lại một nửa mặt vẫn chìm trong ánh trăng, một nửa còn lại
Lưu Trường Ương ngơ ngẩn nhìn không chớp mắt về phía trước: Hóa ra đó làmột nhóm người, có kẻ mặc áo giáp, có kẻ mặc thường phục, có đàn ông và phụnữ, thậm chí có hai thiếu niên thoạt nhìn không lớn hơn hắn là bao.
Ánh trăng rót xuống đám người kia và chiếu sáng mặt mày họ như phủ một tầngmàu bạc.Nhưng bênchânhọ lạikhông cócái bóngnào,một cáicũng không,bất kể là người hay ngựa và lạc đà đi theo phía sau.
đượcgì,bởivìtrướckhitớiđóUấtTrìThanhđãtìmmọicáchdặndòmuốnhắnđềphòngTiếu Sấm,đừng rời xađội ngũđể rồi rơivào bẫy củakẻ khác.
Lưu Trường Ương thấy tên lính kia nhìn mình và cảm thấy như sức lực trênngười đều bị mấy cái lỗ trên mặt tên kia hút hết. Chân cẳng hắn bủn rủn khôngđi được.
Không biết vì sao bọn họ lại không đi theo đội ngũ mà bước ra khỏi hàng vàđứng thẳng trước mặt hắn, một trước một sau. Cả hai đều hơi ngẩng đầu, ánhmắt xuyên qua thân thể hắn và dừng ở phương xa. (Hãy đọc truyện này tại trangrunghophach.com) Cả hai đều chìm trong ánh trăng nên không có phần nào biếnthành khung xương. Lưu Trường Ương nhìn vào đôi mắt họ và lòng hơi runglên.
LúcđiquaLưuTrườngƯơng,hắngỡtúinướctrênvaixuốngvàmởrađổvàomiệng. Lúc nếm được chút nước còn sót lại hắn l**m môi sau đó lại buộc chặttúi nước và đeo lên vai.
LưuTrườngƯơngcũngbiếtýđồcủanàngnêndựavàocáigốiphíasauvàhỏi,“Nói đi, muội thích nghe cái gì?” (đọc tại Qidian-VP.com)
NămLưuTrườngƯơngmườibatuổi,cómộtlầnhắnđượcTiếuSấmmờitớimột nơi giao giữaTân Lê vàTây Chiếu để đi săn.
Hắn nhớ rõ đã từng nghe người ta nói tới chuyện sa mạc sẽ “ăn người”. Thứnhất là vì nó quá rộng lớn nên người ta không đủ thể lực để vượt qua, thứ hai làvì ban đêm quá lạnh cũng sẽ g·i·ế·t người, thứ ba là cát lún. Những cái hố rỗngbên dưới sẽ hút cát vào, nếu người không cẩn thận giẫm vào những nơi đó sẽ bịcát cuốn vào hố, càng giãy càng c·h·ế·t nhanh.
Hắn đứng bất động nghe những âm thanh lộn xộn này như dán lên lỗ tai mớigiật mình, cả người căng lên nhìn tên lính dẫn đầu đã đi tới bên cạnh.
Bọn họ cứ thế đi về phía hắn. Kẻ dẫn đầu là một binh lính, mặt không cảm xúc,nhìn có vẻ uể oải. Ánh trăng chiếu vào đôi mắt đen nhánh của hắn nhưng chẳngkhiến nó sáng lên.
Đêm tối ở đại mạc rất lạnh. Gió thổi tới cuốn theo cát vàng cắt lên mặt hắn nhưtừnglưỡidao.LưuTrườngƯơngquấnchặtáokhoáctrênngườinhưngvẫnthấygió từ bốn phương tám hướng lọt vào, cướp đi hơi ấm ít ỏi trên người hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vìthếhắnbỗngnhiênmuốnnóivàicâuvớihọ,nhưngmôivừamấpmáy,cònchưa kịp nói lời nào đã thấy phía sau truyền đến một tiếng huân uyển chuyển,ngay sau đó có người cất lời, “Cho người ta một hy vọng hư vô mờ mịt là
LưuTrườngƯơngcốgắngđứngvữngvàkhôngđểbảnthânngã.Lúcngẩngđầu lên hắn thấy đội ngũ phía trước đã đi được hơn nửa còn trước mặt hắn là haithiếu niên không lớn hơn hắn bao nhiêu.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.