Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ
Thương Hải Nhất Thử
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 135: Mưa gió vẫn chung một thuyền
“Sư huynh cho Mê Điệt uống thuốc giải đi, để ta đối phó với bọn chúng.” MạcHàn Yên nhỏ giọng thì thầm với Kỳ Tam Lang sau đó hai người chia ra haiđường để hành động.
Mạc cô nương mạnh mẽ vung kim cang chùy giữa không trung và tấn côngnhững kẻ kia khiến đám Chúc Hồng bị đuổi chạy tán loạn. Kỳ Tam Lang nhâncơhộiấychạyđếnchỗTốngMêĐiệtvànhìnnàngcảngườimáumethìnghẹnthở. Hắn vội cho nàng uống thuốc giải sau đó xé một mảnh vải giúp nàng cốđịnh xương vai bên trái đã vỡ vụn sau đó cầm máu cho nàng.
Tống Mê Điệt đã đau đến sắp ngất xỉu nhưng trong lòng vẫn tỉnh táo. Nàng biếthiện tại nếu nàng để lộ đau đớn khổ sở thì hẳn có thể chịu ít tra tấn hơn. Nhưnggiờ khắc này nàng lại không muốn thỏa hiệp. Nàng quá hiểu thủ đoạn của ChúcHồng nên đã sớm chán ghét Giáo Sự phủ đến tận cùng. Thậm chí trong lòngnàng đã sinh ra thói sạch sẽ quá đáng, cũng không muốn thỏa hiệp khi đối mặtvớikẻ này.
Chúc Hồng nhận ra lập trường của hai người thì cười lạnh một tiếng, “Cầu tathảngườiđiư?Sợlàhaingươicũngđãcólòngkhác,muốnrờikhỏiGiáoSự (đọc tại Qidian-VP.com)
Chúc Hồng trề môi, mắt nhỏ híp lại, mụn thịt nơi khóe mắt cũng nhảy lên vàicái. Đây là bộ dạng thường thấy của lão khi g·i·ế·t người. Một lát sau lão đi tớibên cạnh Tống Mê Điệt và nhấc chân nghiến răng dùng sức đạp lên bả vai bịthương của nàng.
Chúc Hồng hừ lạnh và căm tức nhìn, “Không hổ là đồ đệ của Hư Sơn, c·h·ế·t tớinơi còn có tâm tình kể chuyện tiếu lâm.”
LòngTốngMêĐiệtnảylên,nướcmắtrơixuống.Nàngchẳngkhóckhibịnhụcnhã, nhưng lại chảy xuống khi Chúc Hồng nói rõ chân tướng cho sư huynh và
Chung quanh lập tức yên tĩnh, tất cả mọi người đều bị những lời này dọa sợ vàthậm chí không dám thở mạnh.
KẻnọnghethếthìlậptứcbướcnhanhtớitrướcmặtTốngMêĐiệtvàduỗitaymuốn cởi áo trên người nàng. Nhưng hắn thấy nàng trợn mắt nhìn mình thì cảngười lạnh buốt và không nhịn được rùng mình, động tác cũng cứng đờ.
“Đôi khi c·h·ế·t là một ân huệ,” lão cười cười, ánh mắt nhìn khuôn mặt tái nhợtcủaTống Mê Điệt và hỏi, “Đồ nhi, ngươi nói có phải không?”
TuymiệngkhôngchịuthuanhưnglòngTốngMêĐiệtđãhoàntoànlạnh.Đặcbiệt khi nàng nhìn thấy lão lôi hạt Như Ý kia từ tay áo.
Lão tới thành Vũ Dương mà không hề thông báo với họ thế nên Mạc Hàn YênvàKỳTamLangđoánlãotớichỗnàylàcómụcđích.Mộtmìnhlãovàothành,hành tung bí mật lại khiêm tốn như thế chỉ có thể giải thích rằng lão đã nhậnđược tin mật.
quay đầu cười với nàng, “Ba chúng ta cùng nhau tới thì đương nhiên phải cùngnhau đi.”
Điệt.”
cuồng từ nơi xa bay tới vì thế vội lắc mình trốn thoát.
Bởi vì nàng có người mà mình nhớ thương, có chuyện không bỏ được. Nhữngthứ sống động ấy tràn đầy hơn cả cây cỏ uống no nước mưa và linh khí của trờiđấtnơi HoàngTuyền cốc.Bọn họsẽ vĩnhviễn khảmvàotrái timnàng, dùcó
“Chúng ta đương nhiên biết. Nếu không hôm nay chúng ta cũng chẳng tới nơinày,”giọngMạcHànYênlạnhnhưsươngsớm,“Nhưngvốnhuynhmuộichúngta định quỳ xuống cầu xin ngươi thả sư muội ra, không ngờ ngươi lại dùng thủđoạn ghê tởm nhất trên người nàng.”
Hôm nay tuy bọn họ chậm một bước nhưng thoạt nhìn vẫn còn có thể cứu vãn.
Chúc Hồng nở nụ cười nhạt và buông thõng tay sau đó thu hạt Như Ý kia vàotay áo. Lão nhìn những cái bóng san sát bốn phía thế là bọn chúng lập tức đi vềphíalão,đồngthờivâyTốngMêĐiệtởgiữa,phitiêudâythừngnhắmngayvàonàng.
Lúc nói lời này mắt lão nghiêng nghiêng nhìn Tống Mê Điệt vẫn nằm trên mặtđất không thể nhúc nhích và bổ sung thêm, “Nàng ta là người của Hoàng TuyềncốcởThươngNamvàđượcHưSơnpháitớipháchuyệnlớncủathánhthượng.”
Nhưng thế sự vô thường và Chúc Hồng đã tới.
Sau khi sinh ra nghi ngờ nàng lại ngẫm tới những chuyện trước kia và cảm thấyquả thực có quá nhiều điểm đáng ngờ không thể giải thích nổi. Lúc bọn họ vừatới Tây Chiếu thì Tống Mê Điệt bị một cái đầu lâu đập hôn mê nhưng với khảnăngkhinhcôngcủanàngấythìsaocóthểđểkẻkhácthànhcôngđánhlén?Trừphi nàng cố ý làm như thế vì không muốn để lộ việc mình đã nhìn thấy một màngiếtngười ở bênTẩyTrần Đàm.
Cảm giác buồn nôn dâng lên ngực Tống Mê Điệt. Ngày thường nàng biết lãoháo sắc, thích phụ nữ nhưng không thể ngờ lão còn đụng tới nữ đệ tử trong GiáoSự phủ. Nàng cố nén ghê tởm trong lòng và cắn môi nhìn chằm chằm Chúc
ThếnênnhiềungàynayMạcHànYênvàKỳTamLangvẫnluônquansáthànhđộng củaTống Mê Điệt một cách chặt chẽ để ngừa nàng bị người ta ám hại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Những kẻ chung quanh nghe lão nói thế thì lập tức thở dài nhẹ nhõm và cườiđùa. Khuôn mặt dữ tợn của chúng lộ vẻ đáng khinh.
Tống Mê Điệt chẳng thể tránh mà nhìn hạt Như Ý trong tay Chúc Hồng đangchuẩn bị bay về phía mình rồi chờ đợi vận mệnh thuộc về bản thân.
Vì thế dù lại ho ra máu nhưng nàng vẫn cười cười, “Mặt ngươi vẫn giống lầnđầu tiên chúng ta gặp nhau, giống một con rùa đen quanh năm nằm trong vũngbùn và không bao giờ thấy ánh mặt trời.”
NhưngsaukhiTốngMêĐiệtnuốtgiảidượcvàổnđịnhhơithởlạidùnghếtsứcđẩy Kỳ Tam Lang, “Sư huynh đừng quan tâm tới muội, huynh mau mang sưtỷ……. rời khỏi đây……”
Lời nàng còn chưa dứt đã bị cái liếc mắt của Mạc Hàn Yên đánh gãy. Đó là ánhmắtcựckỳcóuylựcnhưngTốngMêĐiệtlại pháthiệnranóvẫnmangtheodịudàng khó giấu.
Chương 135: Mưa gió vẫn chung một thuyền
Đương nhiên biết.
“Rác” một tiếng, lão có thể cảm thấy mảnh xương kia vỡ thành mấy miếngkhiến lão đau cả chân nhưng cũng khiến lão thấy thỏa mãn.
Chúc Hồng cũng thầm thấy sợ hãi nhưng trước mặt đồ đệ lão không thể lộ vẻ sợhãi mà chỉ giả vờ bình tĩnh nói, “Hàn Yên, Tam Lang, vốn ta định trở về sẽ nóichuyện này cho các ngươi. Nếu hai ngươi đã tới thì ta cũng nói luôn, các ngươicũng đừng có kinh ngạc. Giáo Sự phủ có phản đồ, và kẻ đó chính làTống Mê
“Vô dụng.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Hai bóng đen như bóng quỷ đứng trước chùa Càn Hóa không nói gì nhưng mọingười ở đây đều biết bọn họ là ai. Vì thế khí thế vừa rồi được Chúc Hồng châmngòi lập tức biến mất. Bọn chúng lùi bước, khí thế yếu hẳn, một hai kẻ trong đócòn trốn sau lưng Chúc Hồng và hoảng sợ nhìn hai bóng người phía trước. (đọc tại Qidian-VP.com)
ChúcHồngcườigằn,ngóntayxẹtquakhóemiệngđầynếpnhăn,“Hay,vậycònthất thần gì nữa?”
“Sư huynh, sư tỷ, muội……”
Cả đời này nàng chưa từng bói cho bản thân bởi nàng đã sớm thản nhiên chấpnhận mọi thứ vận mệnh ban tặng. Nhưng vận mệnh này có vẻ cũng không dễdàng buông tha nàng còn bản thân nàng đã xem nhẹ sự tàn khốc của nó.
Ngày ấy nàng xông vào vườn hoa của phủ Đô Hộ và trong lúc vô tình thấy cảmxúccủaTốngMêĐiệtkhichămchúnhìnLưuTrườngƯơng:Ngâythơtrênmặthoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự thấu đáo của kẻ hiểu rõ sự đời.
Dứt lời lão chẳng vô nghĩa nữa mà lôi một hạt Như Ý từ cổ tay áo rồi nắm trongtaysauđó nhắmngaygiữa tránTốngMê Điệtnhưngchưa némđingay.
sư tỷ. Nàng cố lắm cũng không nhịn được. Đó là vì trong khoảng thời gian maidanhẩntíchnày,ngườinàngthấycólỗinhấtchínhlàMạcHànYênvàKỳTamLang. Hai người họ là những người đầu tiên cho nàng ấm áp và yêu thương từkhinàng rờikhỏi HoàngTuyền cốc.Vàtình cảmấy chưabao giờ khôcạn.
Chúc Hồng bất động, đôi mắt nhìn Tống Mê Điệt và hận không thể xẻo hai cáilỗ máu trên đó. Lát sau, lão há mồm rít lên với những kẻ bên cạnh, “Cô nươngda thịt non mịn rất thích hợp dùng mũi tiêu để vẽ tranh. Các ngươi nói xem hômnay chúng ta vẽ tranh sơn thủy hay thần tiên?”
Cuốicùngcũngtớimộtbướcnày.TrướckhiđiHưSơnđãtínhquẻchonàngvàbiết chuyến này đi lành ít dữ nhiều. Lần ấy từ biệt có thể là vĩnh viễn không gặplại nên nàng cũng từng vì thế mà khổ sở tới mức mất ngủ, phải ra suối bơi lộivào ngày mùa đông mới có thể giải sầu. Nhưng hiện tại tâm tình của nàng đãkhác.
Có kẻ nói, “Sư phụ, da sư muội đúng là non mịn, không hề kém giấy TuyênThànhhảohạng.Theoýcủađồnhithìtacóthểvẽcảnhnonxanhnướcbiếc,sông suối dọc ngang, như thế chẳng phải rất kỳ diệu ư?”
NàngnóixongthìKỳTamLangcũngtứcgiậnmắng,“Tacũnghốihậnđãgọingươi một tiếng sư phụ.”
TrongmắtnànglàsợhãimàKỳTamLangchưabaogiờgặp.Độtnhiênnhìnthấy thế khiến hắn không nhịn được sợ hãi và chỉ đành để nàng dựa trên thâncây sau đó nhẹ an ủi, “Muội đừng vội, ta sẽ đi giúp HànYên,” nói xong hắn
Còn có rất nhiều lần rõ ràng Tống Mê Điệt có thể mặc kệ Lưu Trường Ươngnhưngnànglạicốtìnhcứuhắnlúclâmnguy.Tuynàngluôncóthểtìmđượclýdo nhưng vẫn rất khó hiểu.
c·h·ế·t, dù trái tim khô héo thì tình cảm ấy vẫn có thể nở một đóa hoa. (đọc tại Qidian-VP.com)
phủ phải không?” Dứt lời lão híp mắt, mười ngón tay xoa xoa vài cái, “Takhông hề tiết lộ kế hoạch hôm nay cho các ngươi, vậy tức là các ngươi đã sớmbiếtTống Mê Điệt là thám báo?”
Nhưngkhôngphảikẻnàocũngmaymắnnhưlão.Tênđồđệvừabịlãođávăngqua một bên bị kim cang chùy rơi xuống đập nát bét, ngón tay và chân vẫn runrẩy.
Hồng.Tiếptheonàng hunghẳngnhổlên khuônmặtxấuxí kia.
Sau khi phát hiện ra chân tướng, Mạc Hàn Yên cũng từng có rối rắm. Nàng nóiviệcnàychoKỳTamLangvàhaingườicũngdodựnhiềungàytrướckhiđitớiđáp án: Chờ việc này được làm rõ bọn họ sẽ thả Tống Mê Điệt rời đi. Sau đóbọn họ cũng nhân cơ hội rời khỏi Giáo Sự phủ để sống ngày tháng nhàn tản.
Chúc Hồng hừ một tiếng và đi qua đá tên kia lăn trên mặt đất sau đó thò ngườitới kéo cổ áo Tống Mê Điệt rồi cười lạnh, “Trong Giáo Sự phủ chỉ có ngươi vàHànYênlàtachưađộngtới.Trướckhichếtđểvisưnếmthửchútmớimẻcũngcoi như ta không lỗ.”
Sau đó Kỳ Tam Lang cho người tới Trường Lăng báo cáo chuyện Lưu TrườngƯơngtựmìnhrờikhỏiTâyChiếu.Cóđiềuthámtử kiachỉcóđimàkhôngcóvềmà người biết việc này chỉ có ba người bọn họ.
Lão vốn tưởng sẽ nghe được tiếng reo hò ủng hộ của đám đệ tử phía sau nhưngtrong tai lại truyền tới tiếng hít thở sợ hãi. Chúc Hồng cũng thấy sát khí điên
Chúc Hồng cười lạnh và lau mặt, sau đó lão cầm một cây tiêu cắt qua tai TốngMê Điệt. Sau đó lão hơi siết chặt năm ngón tay và đột nhiên xé rách vạt áo củanàng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.