Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ
Thương Hải Nhất Thử
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 136: Không thể hóa giải
phát hiện trên người nàng chẳng có một chỗ nào hoàn hảo thế là hai con ngươilấp lánh ánh nước như dính sương sớm.
Dứtlờilãolạicúingười,cắmđầunhọncủatiêuvàoxươngquaixanhcủaTốngMê Điệt và cào một đường xuống dưới, miệng cười dữ tợn, “Đồ nhi, ngươi có
“TabiếtngaycácngươicấukếtvớinhaunênvốnđịnhgiảiquyếtTốngMêĐiệtrồi sẽ tới các ngươi. Nhưng hai ngươi lại không chờ nổi mà tới nộp mạng.”
Nàng làm xong một chuyện này thì tâm và lực đều tan đi, cả người chẳng cònchút sực lực nào, đến một ngón tay cũng không động đậy được. Nàng nhìnnhững bóng người đang tới gần. Bọn chúng thấy thi thể Chúc Hồng thì hoảngsợ,sauđótốpnămtốpbaxúmvềphíanày,vũkhítrongtaylóelêntrongđêmtối.
Nhưng lúc nàng còn chưa kịp thu lại hai quả chùy thì hạt Như Ý lại bay tới. Mộthạt bị Tống Mê Điệt dùng viên đá bắn lệch đi, nhưng một hạt khác lại nện thẳngvào ngực Mạc HànYên. (đọc tại Qidian-VP.com)
NóixonglãonhắmđầutiêulênhìnhxămtrướcngựcTốngMêĐiệtvàvạchhaiđường. Một hình chữ thập bằng máu thịt đè lên cái đầu rắn.
“Sưtỷ……”TốngMêĐiệtrunlênvàkhôngthểnóimộtcâuhoànchỉnhnhưngcó một điều nàng phải nói trước khi quá muộn, “Sư tỷ, muội lừa hai người…..” (đọc tại Qidian-VP.com)
TrongđầuTốngMêĐiệtcóthứgìđónổtung.Nàngnhàovềphíasưhuynhvàdùng lưng chắn một quả phi tiêu dây thừng khác. Nàng dùng cả người mình
Lãovừanóivừacười,tronglúcđangđắcýcổlão bỗngbịmộtbàntaycủaTốngMê Điệt ôm lấy khiến lão không thể động đậy. Ngay sau đó lão thấy ánh mắtTống Mê Điệt nhảy lên, sáng đến phát sợ. Một tay khác của nàng nắm mảnh vỡcủa miếng xương vai sắc nhọn và cắm ngập vào cổ lão.
Chúc Hồng cười lạnh, răng nghiến chặt, “Người của Giáo Sự phủ mà muốn rờiđi thì chỉ có con đường c·h·ế·t.”
“Thật tàn nhẫn,” phía trên bay tới một tiếng thở dài. Độc Ngũ Bộ trở mình trêncành cây khiến một nắm tuyết đọng rơi xuống. Mắt hắn nhìn không trung đầymây đen chứ không nhìn một màn hành hạ đến c·h·ế·t sắp diễn ra bên dưới, “Lãogià, xem ra hôm nay ta chẳng cần ra tay nữa rồi.”
Haingườinhấtđịnhsẽcóphúcbáo……TốngMêĐiệtlẩmnhẩmmấychữnàyvà ngã về phía trước. Nàng thấy kim cang chùy không ngừng bay múa đập lênnhững cái bóng màu đen kia. Kỳ Tam Lang thì đứng bên cạnh bảo vệ Mạc HànYên, giúp nàng ngăn ám khí bay tới.
KhóemiệngMạcHànYêngiậtgiật,ngóntaykhẽnhúcnhíchchạmvàolòngbàn tayTống Mê Điệt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chẳng trách dù nàng có tính bao nhiêu lần, thử bao nhiêu cách để xoay chuyểncũng đều chỉ có một kết luận là “không thể hóa giải”.
Nàng cũng thấy Độc Ngũ Bộ đang đứng trên ngọn cây và nghiêng nửa khuônmặt, khóe mắt như có ánh sáng làm nàng tưởng đó là một ngôi sao hiếm hoitrongbầu trời đầy mây.
“Quá Sơn Phong,” lão cười, “Nhìn xem là nọc rắn của ngươi độc hay tiêu củaGiáo Sự phủ độc.”
Tống Mê Điệt nghe thấy tiếng Chúc Hồng cười hả hê truyền tới từ phía trước,
TốngMêĐiệtcảmthấykhuỷutaynặnghơn,thânthểMạcHànYêntrượtxuốngnền tuyết.
Phu thê ân ái, sống c·h·ế·t không rời……
Mọi ánh sáng đều tắt……
ĐươngnhiênKỳTamLangkhôngbiếtgiờphútnàytronglòngTốngMêĐiệtkinh hoàng thế nào: Cái loại cảm giác đó lại tới nhưng lần này nó cuồn cuộn,như giông bão quét qua khiến mọi giác quan trên người nàng đều lạnh toát.
Hồng hơi híp mắt, khóe miệng nở một nụ cười xấu xí d*m đ*ng. Không biết lãođang thưởng thức hình xăm kia hay da thịt nõn nà.
Nàng vừa cười vừa vươn hai tay ra hai bên sườn nắm lấy ngón tay đã lạnh cứngcủaKỳTamLangvàMạcHànYên.Sauđónàngdùnggiọngnóichỉcóbảnthânnghe được mà ai oán, “Chúng ta đã hứa cùng nhau tới thì sẽ cùng nhau đi!”
Chương 136: Không thể hóa giải
Còn chưa dứt lời mười mấy quả phi tiêu dây thừng đã đồng thời bay về phíaMạcHànYên.Mạccônươnglắcngườinétránh,mũichânđạplêntuyếtthànhmột hố sâu nhưng không hề bị trượt đi. Hai quả chùy nặng ngàn cân vẽ thànhđường cong xinh đẹp đánh ngã 6-7 kẻ.
ChúcHồngđứngsauđámđồđệ,đôimắtlóelênvà nhìnvềphíaMạcHànYên.Một tay lão cầm hai hạt Như Ý xoay chuyển.
TráitimTốngMêĐiệtnhưbịđônglạnh,trướcmắtlàmáubắntungtóechekínmắt nàng. Nàng nhào tới và vừa lúc đón được thân thể mềm mại của sư tỷ. Taynàng chạm tới bụng nàng ấy thì chỉ thấy máu lênh láng.
chắn giữa Kỳ Tam Lang và kẻ kia. (Truyện này của trang runghophach.com)LúcnàynàngnghethấyMạcHànYênhéttomangtheotứcgiậnvàkinhhoàng.Nàng chưa bao giờ nghe thấy sư tỷ hét to như vậy nên ý thức đã mơ hồ lập tứctỉnh táo lại. Cổ nàng cứng đờ vặn vẹo, gian nan nhìn sư tỷ.
Hắn nghẹn một lúc mới nói, “Mê Điệt, ta tới rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Giốngnhưbóngdánghọtrongmắtnànglúcnày.
chặt hơn, trong mắt là chút dịu dàng như hoàng hôn ấm áp chuẩn bị tắt hẳn, “MêĐiệt, rời khỏi…… nơi này……”
ánhđènsaomàđẹp.Trênmặthọlàánhsángmềmmạikhiếncảhaingườinhưtách biệt khỏi thế giới chung quanh.
Cổ Chúc Hồng bỗng nhiên phát ra tiếng lộc cộc. Lão vội ném phi tiêu, hai tayquơ cào trong không trung.
CảngườiKỳTamLangbỗngnhiêncứngđờ,ngaysauđóhắnnhưmộtcáilákhô rụng xuống, lững lờ ngã trên nền tuyết, nhẹ không một tiếng động.
Lòng Tống Mê Điệt như có băng và tuyết. Nàng nhìn mười mấy cái bóng đentới gần hai người đang che chở mình. Không biết sức mạnh tới từ đâu mà nàngkéo lê đôi chân nặng như đá và đi tới chỗ hai người họ.
Hồng trong đám người kia.
ÁnhmắtlãokhiếnlòngTốngMêĐiệtsợhãivìthếnàngdùnghếtsứchétlênvới Mạc HànYên, “Cẩn thận Chúc Hồng.”
KỳTamLangnghethấythếthìhếtsứcvuimừng,“Đươngnhiênsẽcóphúcbáo. Nàng vừa đẹp người vừa đẹp nết, phúc mà không tìm nàng thì chắc chắn nóbị mù rồi.” Nói xong hắn cười hê hê, “Ngày nào đó ta cưới nàng thì ta chính làngười có phúc nhất trong thiên hạ.”
Mạc Hàn Yên còn chưa biết sư huynh đã c·h·ế·t. Phi tiêu kia găm vào trái tim KỳTamLang,xuyêntừtrướcngựcrasaulưng.TốngMêĐiệtcảmthấylưngmìnhcũng như bị xé rách nhưng so với bi thương trong lòng thì đau đớn ấy chẳng làgì.Taynànglụclọingực áođãbịxéráchvà ánhmắtbắtđầutìm kiếmChúc
Tống Mê Điệt đứng từ xa nhìn và chỉ cảm thấy bộ dạng hai người đứng dưới
“Bọn chúng c·h·ế·t quá dễ dàng khiến lòng ta tiếc nuối nên không thể để ngươiđược lợi.”
cảm thấy mình không nên uống thuốc giải kia không? Hiện tại ngươi muốn sốngkhông được muốn c·h·ế·t không xong. Nhưng việc này không thể trách ta, muốntráchthìtráchsưhuynh vàsưtỷđãlàm quỷcủangươiấy,lúc bọnchúngcòn
cáo khoác lên người cho nàng sau đó duỗi tay muốn ôm nàng lên. Nhưng hắn lại
sống đúng là thương ngươi……”
Kẻkhácthấycửchỉcủalão quáidịthìxôngtớivà thấyrõmộtbàntayTốngMêĐiệt nắm chặt cổ Chúc Hồng, một tay khác đặt trước cổ lão.
Một bước, hai bước…… Cách bóng cây trùng điệp và những nắm tuyết rơixuốngtừcànhcây,nàngnhìnbóngdánghaingườihọ.Giốngnhưlầnbọnhọcùng nhau tới huyệnYển làm nhiệm vụ. Khi ấy chính là lễThượng Nguyên,
“Khôngphảithế,”nàngấygiannandùngkhẩuhìnhnóilờinày,ngóntaysiết
ĐứanhỏlấytáoxanhtronggiỏnhétvàotayMạcHànYênvàKỳTamLang.
Tống Mê Điệt chỉ cảm thấy đứa nhỏ kia hơi quen mắt nên ngẩn ra một lát mớinhớ ra. Đây là đứa bé sư tỷ từng trộm thả đi, là cô nhi của một gia đình tội thần.Khôngngờbọn họlại gặpđược đứabé ởnơi huyệnYển xaxôi này.
Dứtlờitrongmắtlãolóelêntànnhẫn,chânbướcquachỗTốngMêĐiệtlúcnàyđang ngồi bên cạnh thi thể của Mạc Hàn Yên. Giày lão giẫm lên mặt tuyết để lạinhững dấu chân nhuốm máu.
Tống Mê Điệt nhìn thấy nàng và nghe nàng nhỏ giọng nói với mình “Thuốcgiải” sau đó lại tập trung đối phó với những kẻ khác.
MạcHànYênnémkimcangchùyvềphíakẻkia,đậpthẳngvàođầuhắnkhiếnnó nát như nở hoa. Giây tiếp theo nàng thở hổn hển rồi nhìn Kỳ Tam lang vàTống Mê Điệt ngã trên mặt đất.
Đương nhiên nàng cũng thấy Nguyên Doãn. Ảo ảnh kia quá chân thật, giốngnhưđâykhôngphảimơ.Hắnđivềphíanàngvàcúingườicởiáochoànglông
Hóa ra cánh cửa để hóa giải quẻ này nằm trên người nàng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mảnh xương già kia được nàng nắm chặt trong tay và nàng dùng nó cắt mộtvòng qua cổ Chúc Hồng. Cổ lão lúc này đã đứt lìa, chỉ còn một tầng da. Nàngcong chân đá lão qua một bên, tay vuốt khuôn mặt đầy máu và nhìn màn trờimàu đen nở nụ cười.
Lão nhìn từ trên cao và duỗi tay đón lấy một quả phi tiêu dây thừng sau đó cắtphần cổ của cái áo kép nàng đang mặc. Lúc cái áo rơi xuống thì hình xăm đầurắn trên ngực nàng lộ ra, lưỡi rắn thò về phía trước, cực kỳ uy phong. Chúc
Mạc Hàn Yên không quen được người khác cảm ơn nên cả người cứng đờ ra,tay từ chối nhận quả táo. Nhưng đứa nhỏ lại túm lấy tay nàng ấy và nhấn mạnh,“Tỷ tỷ ắt sẽ có phúc báo.”
Nhưng sống c·h·ế·t chỉ là việc trong chớp mắt.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.