Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 138: Hành động

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 138: Hành động


ÔngđivềphíaLưuTrườngƯơngnhưngchưatớigầnđãthấyCảnhvươngđiệnhạ chống mặt đất nửa ngồi dậy, ánh mắt nóng bỏng nhìn bóng dáng rốt cuộc đãbiến mất.

LưuTrườngƯơngnởnụcườinặngnề,“Tacũngbộiphục.”

“ThườngThanh.”SaumộtlúclâuLưuTrườngƯơngchốnggiườngngồidậy,lưng thẳng tắp như cây hồ dương nơi xa vẫn vượt lên cát vàng và đất đai khô (đọc tại Qidian-VP.com)

Tasẽtrởvề,hóathànhcơngió,thànhmưa,ánhmặttrờivàsươngsớm.Nếungài cảm nhận được thì đừng do dự, cứ vươn tay là có thể ôm ta vào lòng.

Thế nên lúc Lưu Trường Ương tiến vào Tân Lê, Hô Bóc tự mình mang ngườitới nghênh đón, còn mang theo khế ước ghi rõ: Ông ta sẽ xuất binh giúp LưuTrườngƯơngđánhluiquâncủaphủĐôHộvàHàTâydoanhnhưngbiêngiớigiữa ĐạiYến vàTân Lê phải đẩy thêm về phía nam tầm 80 dặm nữa.

TrươngThườngThanhbướcnhanhtớivàđỡhắndậy.LúcchạmvàocổtayLưuTrườngƯơnglòng ôngchấn động,mày nhíuchặt,“Mạch củađiện hạrất yếu,

dùng nàng làm uy h**p. Nàng sợ phải đối mặt với vận rủi khi âm dương cáchbiệt với người mình thương.

cằn để sống. Mà lúc này ánh sáng mặt trời đã từ từ dâng lên tỏa sáng rực rỡ baolây cả người hắn.

Tống Mê Điệt cũng cười, tay xoa đôi mắt bị dính cát, đốt ngón tay dính nướcmắt, “Ta tìm được ông ấy trong ruộng và nói với ông ấy rằng Vô Thường, conthỏ, cối xay đều là người vợ già của ông ấy. Bà ấy không nỡ rời bỏ chồng nênmớivềthăm.Aibiếtônglãonghethấythếthìkhônghềngạcnhiênmàtiếptụcgiục con trâu đi về phía trước, đầu cũng không quay lại nói: ‘Ta đương nhiênbiết đó là bà ấy. Chúng ta sống chung mấy chục năm mà ta còn không nhận raư?’”

NhìnbóngdángTốngMêĐiệtbiếnmất,TrươngThườngThanhbướcrakhỏichùa Càn Hóa. Áo giáp trên người ông như được ánh trăng mạ một tầng màubạc, thoạt nhìn giống nhưThiênVương mới hạ phàm.

Nhưng cố tình cái người mà nàng có tình lại là người chìm sâu nhất trong bóngtối. Nàng không sợ cùng hắn trải qua hoạn nạn, nhưng lại sợ đối thủ của hắn

Hô Bóc nghe vậy thì suýt nữa ngã khỏi ngựa, “Sao có thể nhanh như thế? Bổnvương mới vừa rời đi có hai ngày…..”

“Ta biết nàng nhất định sẽ đi.” Giọng Lưu Trường Ương rất nhỏ, lưng hơi cuộnlại như con thú nhỏ bị thương và rúc vào hang tự l**m láp vết đau. Rốt cuộc hắncũng không chịu được mà để lộ một mặt yếu ớt nhất của bản thân cho TrươngThườngThanh thấy.

cungđãmởrồiấy.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Âm ty địa phủ không phải địa ngục, chính nhân gian đầy sài lang hổ báo nàymới là địa ngục. Mạc Hàn Yên và Kỳ Tam Lang qua đời khiến Tống Mê Điệthiểu rõ một hiện thực: Nếu chìm sâu trong địa ngục ấy thì nàng sẽ càng mất đinhiều hơn. Thậm chí những thứ nàng đánh mất là những thứ cùng chung mộtnhịp thở với nàng.

NămVĩnhAn thứmườimột,ngày mùngmộttháng 2,CảnhVương LưuTrườngƯơng khởi binh tại thành Vũ Dương và đánh xuống phía nam. Trên đường gặpphảiphảnkíchcủaphủĐôHộvàHàTâydoanhnênbịbứctớiphầnđấtcủaTânLê.

Chương 138: Hành động

LưuTrườngƯơngngápmộtcái,“ThếvìsaoôngấylạinhốtVôThường,hầmcon thỏ và mắng cối xay?”

ta giả vờ không nhận ra thì bà ấy sẽ kiên trì lần lượt trở về. Như thế cũng giốngnhư bà ấy chưa bao giờ rời đi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

TrươngThườngThanhthầmthanthở:Ngườitaluônnóidòngmáuhoànggiacóchân long phù hộ, sao dòng chính như Lưu Trường Ương lại như đang đi trêndây leo thế này. Hắn phải trải qua quá nhiều trắc trở, mắt thấy sắp bước l*n đ*nhnúi nhưng vẫn trượt chân rơi xuống và thất bại trong gang tấc.

Hô Bóc giận quá hóa cười, “Ngươi chớ giả vờ thanh cao trước mặt bổn vương.Lưu Trường Ương, ngươi nhẫn nhục nằm gai nếm mật không phải cũng vì cáighế trong điện Quảng Minh ư?”

Nghĩ tới đây ông cực kỳ phiền muộn nhưng trên mặt lại không dám để lộ. Ôngchỉ đỡ hắn vào chùa Càn Hóa và ngồi xuống một tấm đệm mới trải xong.

cả người lạnh lẽo. Ngài nên vào chùa nghỉ ngơi một lát đi.”

LưuTrườngƯơngnghelờiTrươngThườngThanhvàđểôngấyđỡmìnhtrởvề.Chân hắn đạp lên nền tuyết để lại những dấu chân khiến hắn có cảm giác mìnhđang đạp lên trái tim của bản thân, đau đớn bỏng rát. Trương Thường Thanhthấy thể lực của hắn không ổn thì run giọng nói, “Điện hạ chớ lo lắng quá,Thường Thanh chắc chắn sẽ tìm đại phu giỏi nhất thiên hạ để giúp ngài trị bệnhhiểmnghèo này.”

HôBóchungtợncườinhạo,“TrươngThườngThanhđãđánhvàonhàtarồi,Luân Đài và vùng đất bồi thường đều do nghĩa quân khống chế, vậy Cảnh

Huống chi Lưu Trường Ương còn bị người ta hạ độc trong hai năm làm tổn hạisức khỏe của hắn. Hơn nữa gần đây hắn thường xuyên dùng thuật Chúc Từ vớiHồngbàbà,vớiTiếuSấmvàmấycakỹtrongphủbịhắnkhốngchếbấylâunaynên khi tà độc bộc phát thì uy lực đã vượt ngoài tầm kiểm soát, cũng khó có

Dứt lời hắn thấy mặt Hô Bóc trắng bệch, “Hai cỗ thi thể một lớn một nhỏ ở lãoquâncâuđươngnhiênkhôngphảiYênthịvàtiểu thếtử.Haingườihọđãsớmbịta giấu đi để chờ tới ngày này hai ta đàm phán.”

Hô Bóc hoảng hốt một lúc mới trợn mắt nghiến răng, “Là nàng, là con tiện nhânđó.”

NơiánhtrăngrơixuốngcóĐộcNgũBộđangchờnàng.TốngMêĐiệtđivềphía hắn và không hề quay đầu lại.

HôBócnghethếthìkhiếpsợ,sauđócườihaha,“LưuTrườngƯơng,hóarangươi luôn lừa ta, ngươi ngại mình sống quá lâu rồi hả?”

LưuTrườngƯơnglạnhgiọngnói,“Đươngnhiênlàcóngườiđãmởcửachonghĩa quân vào thành. Ngươi đoán xem kẻ đó là ai?”

LưuTrườngƯơngnhìnkhếướcvànhẹnhàngcườivớiHôBócđangđắcý:Thứnhất, hắn không cần Hô Bóc xuất binh hỗ trợ. Thứ hai, hắn sẽ không nhượng dùchỉ một phân trong lãnh thổ của Đại Yến, đồng thời hắn sẽ lấy lại Luân Đài vàphần đất bồi thường trước kia.

TrươngThườngThanhnghehắnnóithếthìtronglòngquặnlênkhóchịu.Ôngấy muốn khuyên nhủ mấy câu nhưng lại cảm thấy những lời hư vô mờ mịt đóquá thừa thãi với người này. Vì thế ông ấy chỉ lệnh cho thủ hạ hâm nóng mộtbầu rượu thạch lựu, là đặc sản của Luân Đài và đưa cho hắn.

LưuTrườngƯơngcườikhổ,“Vịđạiphugiỏinhấttrênđờivừamớichếtởnơinày.Tacũngbiếtmìnhkhôngcònnhiềuthờigianmớiđểnàngrờiđi.”

NóixongnàngnhẹhônlênđôimắtcủaLưuTrườngƯơngvàthấyhắnkhôngcóphản ứng gì thì cởi áo khoác ra mặc kín cho hắn. Nàng nhẹ đỡ hắn dựa lên thâncây phía sau và lẳng lặng nhìn hắn một lát. Nàng muốn khắc bóng dáng của hắnvào lòng, miệng dịu dàng nói, “Nguyên Doãn, hẳn ngài cũng sẽ nhận ra ta đúngkhông?” (đọc tại Qidian-VP.com)

ThờitrẻLưuTrườngƯơngtừngcóhiệpướcvớiHôBóc:Nếumộtngàykiahắnkhởi binh tạo phản thì Hô Bóc sẽ hỗ trợ hắn. Điều kiện là sau khi thành cônghắn sẽ tặngTây Chiếu cho Hô Bóc.

LưuTrườngƯơngnhìnôngtavàcười,“Thếnhânđềubiếtbổnvươngthamsắcđẹp nên nếu là ta thì đúng là khó mà nói.” Dứt lời hắn rũ mắt, ngón tay nghịchphần bờm của con ngựa và nói tiếp, “Ta dự đoán đại vương sẽ vững vàng hơnhạng người trẻ tuổi non dạ như ta nên không thể không làm thêm một bướcnữa.” Hắn dừng một chút mới nhìn thẳng vào Hô Bóc và nói, “Trương ThườngThanh đã xuất binh tiến công KhươngThành. Lúc này sợ là cửa Lang Hiên

Lưu Trường Ương chỉ thấy má trái giật giật, “Nàng đã tự móc mắt nhưng ngươivẫn cảm thấy nàng làm mất mặt hoàng thất. Để trừng phạt nàng, ngươi pháingười g**t ch*t Đa Lượng lúc này đã dần hồi phục,” lúc nói lời này ánh mắt hắnsắc bén, “Hô Bóc, tôn nghiêm của hoàng thất rốt cuộc là cái gì mà lại quantrọng hơn cả một trái tim nhiệt tình chân thành vậy?”

LưuTrườngƯơngnhướngmày,“Kẻthứcthờimớilàtrangtuấnkiệt.Nhưngviệcta yêu cầucũng không phảiviệc này.”

Năm đó Hư Sơn cũng mất người mình yêu nên hối hận cả đời và muốn dạynàng đoạn tình tuyệt ái. Nhưng tình cảm là gì chẳng ai biết, nó bắt đầu lúc nàochẳngaihay, vừamớiquay đầuđã sâuđậm,vừa sinhđã khómàdiệt.

Lưu Trường Ương nhìn ông ta và cười lạnh sau đó nói ra những lời khiến HôBóc lạnh người, “Đại Vương uống rượu vào và thường nói với cận thần rằngmìnhvấtvảđánhđượcgiangsơnnhưngkhôngcóngườinốidõi.Theotađượcbiết thì ngươi có hơn 30 vị vương tử, nhưng chỉ thiếu mỗi vị tiểu thế tử giốngngươi nhất.”

“Mọi chuyện đã sẵn sàng, gió đông cũng đã tới, nên hành động thôi.”

Lưu Trường Ương thấy rượu thì bỗng nhiên hứng thú nhưng vẫn bận tâm tớithân thể của mình nên không chè chén quá độ. Hắn chỉ rót một chén và ngồiuốngvớiTrươngThườngThanh.Nhưngdùđãcẩnthậnhắnvẫnnhanhchóngsay. Trương Thường Thanh đã từng uống rượu với hắn và biết người này tửulượng thế nào. Sở dĩ hôm nay hắn say nhanh như thế là vì một người khác.

Từđầutớicuốihắnkhônghềnhắctớingườinày.Lúctrờisắpsáng,LưuTrườngƯơng chỉ uống một chén rượu đã gục lên bàn ngủ. Trương Thường Thanh phảidìu hắn lên giường nằm nhưng hắn cũng chẳng í ới gì, thậm chí lông mi cũngkhông mấp máy. Nhưng lúc Trương Thường Thanh đắp chăn cho hắn thì hắn lạitrở mình đưa lưng về phía đối phương, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm ánh sángngày càng rạng rỡ.

Trong mắt Lưu Trường Ương lộ ra xót xa, giọng thấp đến độ chỉ như gióthoảng, “Nếu có lựa chọn khác……” Nói xong hắn ngẩng đầu nhìn về phía HôBóc và nói, “Đại vương có nhiều nhược điểm nằm trong tay ta nên chắc có thểđồng ý với ta một điều kiện đúng không?”

Vương nghĩ ta còn có thể không làm theo ư?”

***

Trương Thường Thanh biết bệnh này nguy hiểm. Ngộ Chân thuần thục thuậtpháp nhưng những năm qua nhiều lần cũng vì mấy trận cảm lạnh nho nhỏ màtínhmạnggặpnguyhiểm.Tàđạovàtà phápdùtucẩnthậnthếnàocũnglàthứtrái tới tự nhiên rồi dẫn tới hại mình hại người. Nếu không phải vì bản thân, đểcầu thắng lợi trong lúc nguy nan thì chẳng ai lại đi học một môn tà thuật nhưthế.

Khi nói chuyện đôi mắt hắn nhắm lại và gục trên vai nàng không nhúc nhích.Tống Mê Điệt vươn một bàn tay xoa mái tóc đen nhánh của hắn, ngón tay luồnvàotócvàlấyracâytrâmhắnthườngdùngrồinhẹgiọngnói,“Ôngấybảonếu (đọc tại Qidian-VP.com)

cách nào xoay chuyển trời đất.

Hô Bóc nghe thế thì từ đầu tới chân đều lạnh. Ông ta tức giận trợn mắt nhìn LưuTrường Ương, nắm tay siết chặt nhưng một lúc sau ông ta lại cười nói, “Chỉ mộtmụ đàn bà và một đứa nhỏ đã muốn ta nhường nhiều đất như thế hả? Nếu làngươi thì ngươi có lựa chọn như thế không?”

Tống Mê Điệt cười nhạt, “Ta cũng cảm thấy nàng ngốc nên mới quyết định nóiviệc này cho ông lão nhưng lúc ta vào phòng lại phát hiện ông lão kia không ởđó. Con trâu buộc trong sân cũng không thấy đâu. Cả đêm ông ấy không ngủ màvẫn còn sức để đi chăn trâu, quả thực khiến người ta bội phục.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 138: Hành động