Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 137: Chuyện xưa

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 137: Chuyện xưa


Tống Mê Điệt nhớ tới chuyện cũ thì không nhịn được cười khẽ, “Gần mực thìđen, bây giờ Nguyên Doãn cũng học được cách ném người khác xuống sôngchocá ăn rồi cơ đấy.”

Hắn không nói gì, chỉ yên lặng để nàng dựa và chờ nàng ổn định cảm xúc mớidịu dàng hỏi, “Mê điệt, nàng có muốn tới gặp họ lần cuối không?”

Nhưng cũng mayông ấyđã tỉnh táonên vộivã chạythục mạng vềnhà. Saulưngôngấylàtiếnggióphầnphậtrấtgần,BạchVôThường đãgầnnhưdántới,bàn tay lạnh như băng vói lên đầu ông.”

“Thân nhân trở lại dương gian đáng sợ hay Bạch Vô Thường đáng sợ?” LưuTrường Ương cảm thấy hơi mệt nhọc, giọng cũng tiếng được tiếng mất. Mấyngàynayhắnluônthamngủ,tốihômquaTrươngThườngThanhpháingườitớibáo là hắn lập tức giục ngựa chạy không ngừng tới Luân Đài. Mãi tới khi trờihửng sáng hắn cũng không nghỉ ngơi nên đã rất mệt mỏi.

Chương 137: Chuyện xưa

Trước khi chôn Ngộ Chân còn làm pháp sự cho họ. Cái vị hòa thượng khôngđứngđắnkiarấtnghiêmtúclàmviệc,khôngchútcẩuthả.TốngMêĐiệtngheông ấy tụng kinh xong thì trong lòng hơi cảm thấy an ủi đồng thời thấy áy náyvì đã trói người này cả đêm.

Lưu Trường Ương ôm lấy nàng từ sau lưng, nhưng vì ngại vết thương khắpngười nàng nên hắn không dám ôm quá chặt, chỉ đỡ nhẹ, để nàng tựa ngựa vàolòng mình.

“Hóa ra bà ấy không yên tâm về chồng mình nên mới về dương gian thăm ôngấy.Nhưngtheoquyđịnhthìquỷvềdươnggiankhôngthểdùngbộdạnglúccònsống để tránh dọa người đang sống và làm loạn cương thường. Thế nên bà ấymớibiếnthành bộdạng BạchVôThường, thànhcon thỏvà cốixay.”

Tống Mê Điệt nhận ra mệt mỏi trong giọng của hắn nên tùy ý chọn một tảng đásạch để hắn ngồi xuống. Nhưng hiện tại bọn họ đã đổi tư thế. Nàng đỡ hắn và đểhắn dựa vào người mình. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mọi người nghe hắn nói thế thì rời đi. Tống Mê Điệt đi đến ngồi xuống trướcmộ. Động tác này chạm tới miệng vết thương trên người nên nàng đau rịn cả mồhôi. Nhưng sắc mặt nàng vẫn như thường, tay duỗi ra phủi tuyết đọng trên biamộ.

GióđêmlạithổimạnhhơnnênLưuTrườngƯơngkéoáokhoácthậtchặtđểbọccả hai kín mít. Hắn nghe nàng nói rất nhiều chuyện liên quan tới Mạc Hàn Yênvà Kỳ Tam Lang. Tất cả đều là chuyện vui sướng, là những ấm áp vui vẻ hoàntoàn không hợp với những người làm việc cho Giáo Sự phủ. Nhưng nếu là bangười họ thì tất cả đều sống động tự nhiên, không hề đột ngột chút nào.

TaibỗngnghethấymộtgiọngnóikhôngnênthuộcvềthếgiớinàythếlàtráitimTống Mê Điệt chợt siết lại. Nàng đau tới độ từng lỗ chân lông run lên, đến hàmrăng cũng nghiến chặt. Ngay cả ở trong mộng nàng cũng không muốn đối mặtvới hiện thực. Giờ nó lại hiện ra trước mặt nàng, máu chảy đầm đìa và không

LưuTrườngƯơngnhìnnàng,trongmắt,tronglòngđềulànàngnhưnghắnkhông nói gì.

“Ta bị dọa giật mình và quay đầu lại thì thấy cái cối xay mọc ra một đôi mắt,một cái miệng. Tuy chuyện này rất kỳ quái nhưng chỉ cần liếc mắt ta đã nhận rađó là bà vợ già vừa qua đời không bao lâu của ông lão. Bà ấy nhìn thấy ta thìkhóc thút thít, nức nở nói mệnh mình thật khổ, trăm đắng ngàn cay trở về nhưngchồng lại không nhận ra.”

Tống Mê Điệt để mặc hắn ôm mình, trong lúc vô tình chạm vào tay hắn nàng lạithấy lạnhngắt.Lòngnàng runlênvàvội quayđầunhìnhắn, “NgộChânnóithân thể ngài có bệnh nhẹ.”

Tống Mê Điệt được Lưu Trường Ương dìu đi, đầu tựa lên vai hắn, “NguyênDoãn, ngài còn nhớ ta từng nói về chuyện ông lão đầu thôn chúng ta gặp quỷkhông?”

“Một căn phòng có thể nhốt được Quỷ vương Bạch Vô Thường hả? Chẳng nhẽnó lại chỉ có thể đi vào mà không thể đi ra sao?” Lưu Trường Ương nghi ngờnhưng lại bị Tống Mê Điệt dùng một ngón tay che miệng. Hắn rất hưởng thụ cửchỉ thân mật này nên không nói nhiều nữa, chỉ nắm lấy tay nàng và nhẹ hôn mộtcái.

LòngnàngcựckỳvuivẻvàchorằngmìnhđãcùngMạcHànYênvàKỳTamLang tới nơi tây phương cực lạc. Nàng than nhẹ, “Sư huynh, sư tỷ……”

TốngMêĐiệtbịthươngnặngnênnóiđượcvàicâunànglạiphảinghỉ.TuyLưuTrường Ương đau lòng nhưng không khuyên can mà để mặc nàng nói hết. Cằmhắn khẽ tựa lên trán nàng và ngửi mùi máu tươi phảng phất trên người nàng.

LưuTrườngƯơngvuốtvecánhtayvàchenchúcvớinàng,“Bổnvươngnhátgan,Tống đại nhân chớ làm ta sợ.”

“Nguyên Doãn, ngài đi với ta một lát được không?”

Tống Mê Điệt cười, “Không phải còn có Hắc Vô Thường sao?” Nói xong thấyLưu Trường Ương lộ ra bộ dạng “nghẹn lời hỏi trời xanh” thế là nàng nén cườikể tiếp, “Chuyện xưa còn chưa hết đâu. Ông lão kia ăn xong con thỏ thì cảmthấy vô cùng mỹ mãn, cả người tràn đầy sức lực thế là ông ấy ra sau nhà xayđậu. Nhưng ai biết cái cối xay kia lại không vừa ý ông, chưa đẩy được vài cái đãgãy phần tay cầm thế là ông lão mắng nó thậm tệ sau đó hùng hổ trở về phòng.”

MặtTốngMêĐiệtnónglênnhưngcũngkhôngkhángcựmàchỉngửimùithuốctrênngườihắn rồinhỏgiọng nói,“Thânthể ngàithực sựkhôngcó việcgìchứ?”

Tống Mê Điệt liếc hắn và nói tiếp, “Ông lão kia sợ tới mức quên cả đi tiểu,người cũng tỉnh táo lại và lập tức chạy vào trong nhà. Ngài đoán thế nào? BạchVôThườngnhẹnhàngnhảydựnglênvàlướtquađốngcỏkhô.Hắnchẳngcầnđimàcứthếnhảynhảylàđã đuổikịpônglãokhiếnôngấy sợquáchânmềmra.

“Lúc ấy ta đi ngang và thấy ông lão tức giận chui vào trong phòng nên tiến đếnhỏithăm.Aingờvừađitớibên cạnhcốixaytalạinghethấytiếngkhócnức nởtruyền tới từ cái cối xay đã hỏng.”

Tống Mê Điệt bật cười và né tránh ánh mắt hắn, tay xé một góc váy sau đó baolấy một phần đất mộ. Lúc này nàng mới ôm lấy cánh tay hắn và nhẹ nói,

Ánh mắt nàng theo bóng dáng cao lớn kia chậm rãi rơi xuống. Nàng thầm cườilạnh nghĩ: lấy đâu ra tây phương cực lạc, nàng còn đang nằm trong chùa CànHóa, ngay trước pho tượngThiênVương.

Tống Mê Điệt nhẹ nhàng nhéo tay hắn và nhìn hắn giả vờ đau nhưng vẫn cố ýkhông để ý tới. Nàng chỉ lo nhìn sao trời và nói chuyện của mình, “Vào mộtđêmđôngnhưđêmnay,ônglãokiathứcdậyđitiểulúcnửađêmvàthấycáchđó không xa, sau một đống cỏ khô có một người đang đứng, trên đầu đội mũnhọn. Cái mũ kia không làm bằng vải mà làm bằng giấy. (Hãy đọc truyện nàytại trang runghophach.com) Ông lão nhìn thấy cái mũ ấy thì bỗng hiểu mìnhđang gặp ai. Đó chính là Bạch Vô Thường. Ngoài Bạch Vô Thường hay lấymạng người khác thì còn có thể là ai?” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Sao một cái cối xay đá lại khóc được? Ta ngây ra nhưng một lát sau ta thấytiếng khóc kia không những không ngừng mà thậm chí còn mang theo chút quenthuộc.”

“Thêmcảtanữađi,”LưuTrườngƯơngcũngnhìnngôimộkiavànhoẻnmiệngcười, “Kỳ huynh phiền ta quá thể vì thế hôm nay ta mặt dày ngồi đây quấy rầyhọmột lúc vậy.”

được lau sạch thế nên thoạt nhìn bọn họ rất bình yên, hoàn toàn khác với bộdạng trong cơn ác mộng củaTống Mê Điệt.

LưuTrườngƯơnglắcđầu,“Cólẽtacòncầnnghỉngơichừng10ngàyhoặcnửatháng, đâu giống nàng, cả người đều là vết thương……” Giọng hắn yếu dần,mãi một lúc sau hắn mới cắn răng nói tiếp, “Ta đã nghiền Chúc Hồng thành trovà ném lão cùng thủ hạ xuống sông cho cá rỉa.”

Gió đêm lạnh lẽo, một đám mây màu xám bạc bị gió thổi đến một góc. Nhìn vềnơi xa chỉ thấy đám mây giống nhưThương Sơn liên miên. (đọc tại Qidian-VP.com)

Kỳ Tam Lang và Mạc Hàn Yên được chôn cùng một mộ. Mộ ấy không lớnnhưngđượcthủhạcủaLưuTrườngƯơngvàTrươngThườngThanhđàovuôngvắn bằng phẳng không chút lộn xộn. Không biết hắn tìm đâu được một cái quantài và đặt hai người họ vào đó. Cả hai đã được thay quần áo sạch sẽ, khuôn mặt

MặtTốngMêĐiệtnónglênvànàngquaymặtđikhôngnhìnhắnnữa.Nàngtiếptục kể câu chuyện xưa của mình, “Ông lão kia ở bên ngoài một đêm, tới ngàythứ hai mặt trời lên mới dám vào nhà. Ông ấy nhìn xuyên qua khe cửa và nhìnvào trong nhưng lại không thấy Bạch Vô Thường đâu nữa. Ông ấy chỉ thấy mộtcon thỏ màu trắng đang đào góc tường và chui ra ngoài. Nhưng ông lão lạinhanhtayhơn,đợiconthỏkiavừarangoàiôngấycầmcụcđágõchonóngấtđi và thành thạo lột da bỏ vào nồi hầm.”

“Mê Điệt.”

“Ta muốn ngồi ở đây với họ một lúc,” Tống Mê Điệt nhìn hai chữ “Phu thê”trênmộvànghĩlúcnàyhẳnKỳTamLangđangcựckỳđắcý.Sauđónàngmỉmcười, “Hai người họ một lạnh, một nóng nên cần ta ở giữa giải hòa.”

LưuTrườngƯơngbĩumôi,“Bổnvươngnghequánhiềuchuyệnxưavềônglãođó rồi nên chả nhớ chuyện nào với chuyện nào.”

cho nàng cơ hội trốn tránh.

Lưu Trường Ương cười khúc khích, “Lời ông ấy nói nàng cũng tin à?” Dứt lờihắn búng lên trán nàng, “Đúng là ta có chút bệnh nhẹ nên hiện tại rất lạnh.” DứtlờihắnkhôngchờTốngMêĐiệtphảnứnglạiđãchuivàotrongáokhoácvàgiơtay lên ôm lấy nàng. Cả hai người rúc vào nhau.

Đôimắtnànghấpháyýcười,“Tronglúcnghìncântreosợitócbỗngônglãokia nảy ra một ý và lăn qua một bên. Còn Bạch Vô Thường không túm đượcngười thì cũng theo đà vọt vào trong nhà. Lúc muốn chui ra hắn lại phát hiệnông lão kia đã khóa cửa lại. Bạch Vô Thường gấp đến độ liên tục xin tha, nhưngônglãokiakhôngchịu.Bởinếuthảhắnrathìmạngcủaôngấycũngchẳngcòn.

Lúcmởmắt,TốngMêĐiệtthấymộtthânhìnhcaolớnnhưcâyngọc,mắtnhưsao sáng, mày như núi xa. Người kia mặc áo giáp, bóng hình như ẩn như hiệngiống như nơi này là sơn cốc mù sương.

LưuTrườngƯơngnhíumày,“ThếlàBạchVôThườngcứthếbịônglãođầuthôn của nàng mang đi hầm hả?Vậy sau này ai đi câu hồn đây?”

Rốt cuộc nàng cũng kể xong và hơi ngừng lại sau đó nghiêng đầu nhìn vào mắthắn, “Nguyên Doãn, ngài cũng biết ta là ai và ta tới chùa Càn Hóa làm gì đúngkhông?”

Hai người cùng khoác một chiếc áo và đi trong gió dưới bầu trời đầy sao lấplánh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bia mộ nhanh chóng được làm xong. Mây đen nơi xa đã tan hết và để lộ tia sángchiếu khắp đại mạc và núi xa.

Mãi tới giờ khắc này nước mắt nhịn đã lâu mới ào ạt chảy ra. Nàng khóc tu tu,đau khổ không thể nén được. Rồi cảm xúc rách nát của nàng được một đôi bàntayđón lấy,cả người nàngchậm rãi rơixuống mặt đất. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 137: Chuyện xưa